Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Đòn Rồng (Phần 2)

Văn phòng Nội các Anh, LondonGiờ địa phương: 13h00’ thứ Ba 20/02/2005

      Những bộ óc thông minh nhất trong ngành dân chính gồm những chuyên gia đến từ các Bộ: Ngoại giao, Quốc phòng, Tài chính, An ninh... đang khẩn trương nghiên cứu hoàn chỉnh chính sách của Anh đối với Chiến dịch Đòn Rồng. Chủ tịch Ủy ban Chính sách đối ngoại và Quốc phòng của Văn phòng nội các đang chuẩn bị khai mạc một cuộc họp trong vòng một giờ đồng hồ nữa, tại đó các đại biểu sẽ đưa ra những đề xuất quan trọng với Ủy ban. Ông chủ tịch cũng là một thành viên trong nhóm những quan chức có ảnh hưởng nhất ở Anh. Tám đồng nghiệp của ông đã đặt tài liệu của họ lên chiếc bàn họp vuông khá rộng có từ thế kỷ 18. Từ nhiều thế kỷ nay, những căn phòng họp có trần cao của văn phòng nội các nằm ở góc đường giao nhau giữa hai phố Whitehall và Downing thường được sử dụng mỗi khi xảy ra khủng hoảng ở đâu đó, các đại biểu sẽ tụ họp ở đó để thảo luận với nhau về những lợi ích quốc gia của Anh ở những khu vực xa xôi trên thế giới.

      Hôm nay, từng bộ và đơn vị quan trọng nhất đều có đại diện: Văn phòng đối ngoại; Bộ quốc phòng; Bộ thương mại; Bộ tài chính và ba cơ quan chủ chốt của ngành tình báo là cơ quan An ninh, được công chúng biết đến nhiều hơn dưới cái tên M15 - cơ quan này có nhiệm vụ đối phó với bất cứ mối đe dọa nào chống lại Vương quốc Anh; Cơ quan Tình báo Mật, hay M16, mà không giống như Cơ quan Tình báo Trung ương, chỉ xử lý tin tức tình báo thu thập một cách bí mật, và quản lý các trạm thu thập tin SIGINT GCHQ. Một đại diện của CIA cũng có mặt tại phòng hợp nhưng các đối tác châu Âu của Anh không có ai được mời dự.

     Những cuộc họp như thế này là bằng chứng cho thấy rằng mặc dù về mặt công khai, các chính phủ trong liên minh Châu Âu luôn tìm cách thể hiện họ là một châu Âu hợp nhất với một chính sách đối ngoại chung nhưng khi có khủng hoảng thì Mỹ và Anh thường hành động riêng với nhau.

      Ông Chủ tịch ủy ban khai mạc cuộc thảo luận bằng việc tóm tắt tình hình vào lúc 12 giờ 30 phút. Mục tiêu của cuộc họp này là đưa ra những sự lựa chọn cũng như khuyến nghị thích hợp về một đường lối hành động cho Ủy ban Quốc phòng và Chính sách đối ngoại của nội các, Ủy ban này sẽ nhóm họp vào lúc 14 giờ, do thủ tướng chủ trì. Các phát biểu trong cuộc họp này đều được đưa ra với giọng điệu được coi là đúng mực, nhưng trên thực tế các thành viên tham dự họp vẫn phải cố tưởng tượng ra những điều không thể hình dung nổi: với việc Mỹ điều tàu USS Peleliu tiến vào biển Nam Trung hoa, nước Anh sẽ bằng cách nào để có thể hỗ trợ một cho hành động của Mỹ cả về tinh thần lẫn vật chất, nếu phía Anh được Mỹ yêu cầu?

     Bộ Quốc Phòng thông báo đã có một lực lượng đáng kể hải quân Anh, cùng với các tàu chiến của Ôxtrâylia và Niu Dilân được triển khai ở biển Nam Trung hoa. Rất tình cờ, trước khi xảy ra chiến dịch Đòn Rồng, lực lượng này đã được tập hợp tại vùng biển gần khu vực chiến sự để đến Ôxtrâylia. Lực lượng hải quân Anh, Ôxtrâylia, Niu Dilân cũng đã tham gia một cuộc tập trận dọc bờ biển Malaixia theo Hiệp định Phòng thủ Năm nước. Hiện nay các tàu chiến này đang thả neo ở ngoài khơi vịnh Bander Seri Begawan, thủ đô Brunây. Tàu sân bay HMS Ark Royal lớp Invicible trọng tải 20.600 tấn, với 9 máy bay chiến đấu Sea Harrier và 12 máy bay trực thăng Westland Sea King và Merlin, chỉ huy nhóm tàu chiến đấu này đã tiến hành một loạt hoạt động phối hợp phức tạp nhất ở khu vực châu Á kể từ khi Anh rút khỏi Hồng công 4 năm trước. Hộ tống tàu sân bay này có các tàu khu trục nhỏ HMS Montrose, tàu khu trục HMS Liverpool lớp Type-42 đã mười chín năm tuổi. Tàu tấn công HMS Albion trọng tải 16.000 tấn hiện đại nhất, vừa mới được đưa vào hoạt động năm ngoái, chở theo 300 lính thủy đánh bộ trên boong. Các tàu này được lệnh sẵn sàng sơ tán ngoại kiều. Tàu HMS Ark Royal còn được hộ tống bởi tàu ngầm tấn công hạt nhân HMS Triumph lớp Trafalgar. Người Ôxtrâylia có tàu chiến HMAS Parramatta lớp Anzac và tàu chiến HMAS Sydney lớp Adelaide cùng với tàu ngầm HMAS Rankin lớp Collins chạy bằng diezen được đưa vào hoạt động từ năm 1997. Niu Dilân có tàu chiến HMNZS Canterbury lớp Leander. Các lực lượng đặc biệt của Anh, Ôxtrâylia và Niu Dilân đang tập trận gần Invercargill, trên đảo Nam của Niu Dilân, cũng được điều động về Bandar Seri Begawan gia nhập đoàn tàu này.

      Tuy nhiên Bộ Quốc phòng cũng báo cáo rằng Quốc vương Brunây đã chính thức yêu cầu các tàu chiến trong hạm đội hỗn hợp này tiếp tục thả neo để tránh làm kích động thêm cuộc khủng hoảng.
Đại diện của CIA hỏi liệu nước Anh có sẵn sàng đi ngược lại nguyện vọng của Quốc vương Brunây không? Câu trả lời của ngài Chủ tịch rất mập mờ, ông nói rằng bởi vì Brunây gửi nhiều tiền vào các ngân hàng của Anh cho nên những vấn đề xảy ra trên lãnh thổ của Quốc vương thì tốt hơn hết là cứ để cho ông ta quyết định lấy.

       Báo cáo của Văn phòng đối ngoại nói rằng có hơn 200 công dân mang quốc tịch Anh bị kẹt trong cuộc xung đột. Khoảng 50 người là công nhân dầu khí. Số còn lại phần lớn là ở miền bắc Việt nam, trong đó có một nhóm giáo viên dạy tiếng Anh ở tỉnh Lạng Sơn, sát biên giới với Trung quốc. Thông tin điện thoại từ nhóm này cho biết quân đội Việt nam đã tập trung đầy ắp ở tỉnh lỵ này. Dân địa phương đoán chắc sẽ có một cuộc tấn công qua biên giới. Các đại diện của CIA và GCHQ cũng xác nhận thông tin này,  các thông tin tình báo thu được qua hệ thống COMINT (liên lạc) và ELINT (điện tử) của họ cũng khẳng định điều đó. Đại diện của CIA khẳng định rằng Cơ quan An ninh Quốc gia cũng có quan điểm đó. Ông này nói thêm rằng tin tức tình báo IMINT (thu qua vệ tinh) đã thu được hình ảnh những chiếc Su-27 của Trung quốc đậu trên đường băng ở đảo Terumbi Layang-Layang thuộc chủ quyền của Malaixia nhưng hiện này đã bị Trung quốc chiếm đóng.

      Trả lời câu hỏi của đại diện của CIA về việc liệu có lực lượng quân sự nào khác của châu Âu tham gia giải quyết vấn đề khủng hoảng không? Ngài Chủ tịch trả lời rằng nếu Mỹ muốn thể hiện sức mạnh một cách tượng trưng thì có thể mời một số chính phủ khác tham gia. Tuy nhiên, nếu họ thực sự định hành động chống lại Trung quốc, tốt nhất là nên giữ kín kế hoạch này trong phạm vi ba nước: Mỹ, Pháp và Anh. Những kết luận đáng chú ý nhất của cuộc họp này là đã đạt được sự nhất trí của rất nhiều cơ quan khác nhau, các kết luận đó được in ra để chuyển tới tay các Bộ trưởng trong vòng 45 phút. Ủy ban Quốc phòng và Chính sách đối ngoại của thủ tướng quyết định công khai ủng hộ hoàn toàn sứ mệnh nhân đạo của tàu USS Peleliu. Ủy ban này quyết định rằng lực lượng đặc nhiệm của tàu sân bay Ark Royal sẽ rời khỏi Brunây cho dù có hay không sự chấp thuận của Quốc vương Brunây. Nếu cần thiết, hải quân Anh sẽ tiếp tục hỗ trợ Mỹ trong trường hợp xảy ra xung đột quân sự. Các đại sứ từ Canberra và Wellington cũng báo cáo về cho biết tàu chiến của Ôxtrâylia và Niu Dilân sẽ tiếp tục nằm trong đội hình dưới sự chỉ huy tác chiến của tàu Ark Royal.

Bắc Kinh, Bộ Ngoại giaoGiờ địa phương: 21h00’ thứ Ba 20/02/2005
Giờ quốc tế: 13h00’ thứ Ba 20/02/2005


     Các phóng viên nước ngoài được Jamie Tống mời đến dự cuộc họp báo của Bộ Ngoại giao đã có mặt trước giờ khai mạc tới 30 phút. Không giống như địa điểm cũ tại Câu lạc bộ Quốc tế tồi tàn trong khu ngoại giao Kiến Quốc Môn Ngoại, phòng truyền thông trong tòa nhà mới của Bộ Ngoại giao là một ví dụ điển hình  về thông tin công nghệ cao của châu Á. Tấm phông khổng lồ treo phía sau sân khấu có gắn một bản đồ Đông nam Á nhiều màu sắc. Nhân viên kỹ thuật thử các công tắc đèn trước khi Jamie Tống xuất hiện. Các máy thu hình của Đài truyền hình trung ương Trung quốc được phép giữ chỗ ở hàng đầu. Một số hãng tin tiến hành truyền hình tại chỗ. Bộ trưởng Ngoại giao đến muộn 20 phút, tiến thẳng tới bục phát biểu và nói bằng tiếng Anh không cần phiên dịch giúp cho việc truyền tin trực tiếp.

     Ông bắt đầu:

     - Tôi xin lỗi đã mời tất cả quí vị đến đây với thời gian báo trước gấp gáp đến như vậy. Và xin lỗi đã làm gián đoạn buổi tối của các vị. Đáng tiếc là mấy ngày tới sẽ hết sức bận rộn. Tôi mới vừa từ Trung Nam Hải đến đây. Tôi sẽ không giữ các vị ở đây lâu. Cách đây khoảng một tiếng đồng hồ, đại sứ các nước Xingapo, Thái Lan, Malaixia, Mianma và Philippine theo chỉ thị của các chính phủ của họ đã ký vào một bản ghi nhớ khẳng định lại chính sách trước đây về biển Nam Trung hoa. Nói tóm lại, điều đó có nghĩa là họ công nhận chủ quyền của Trung quốc. Toàn bộ công việc khai thác dầu thô, khí đốt và khoáng sản sẽ được tiến hành theo thỏa thuận riêng với nhau. Không một lực lượng nước ngoài nào được phép vào khu vực này. Trung quốc chịu trách nhiệm về an ninh trong khu  vực biển. Các tuyến đường buôn bán sẽ không bị ảnh hưởng. Ngoài Bản ghi nhớ này, tất cả các chính phủ đã nhất trí giúp đưa Việt nam trở lại với cộng đồng khu vực. Chính phủ Trung quốc tin rằng sau một thời gian thỏa đáng, Trung quốc và Việt nam có thể chung sống hòa bình và hợp tác tay đôi. Tôi có thời gian để trả lời một vài câu hỏi nhưng đề nghị các vị tập trung vào Bản ghi nhớ. Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu nào về biển Nam Trung hoa nói chung.

     - Ngài Bộ trưởng. Đài BBC xin hỏi. Tại sao không có Brunây trong số này?

     - Chúng tôi muốn tuân thủ theo tinh thần của Tuyên bố 1970 về khu vực Hòa bình Tự do và Trung lập (ZOPFAN), như đã được đề ra trong đường lối chỉ đạo của ZOPFAN 1972. Điều 5 và 10 trong tuyên bố này nói đến sự có mặt về quân sự của nước ngoài trong khu vực. Brunây đang duy trì một căn cứ quân sự của nước ngoài trong khu vực. Brunây đang cho phép người Anh duy trì một căn cứ quân sự trên lãnh thổ của họ. Hiện tại có các tàu chiến của Anh ở đó. Đây không phải là một vấn đề lớn và ngay khi người Anh ra đi, chúng tôi sẽ đón chào Brunây với vòng tay rộng mở. Sự có mặt của Pháp ở Việt nam, tất nhiên, cũng ngăn cản sự tham gia của Hà Nội. Chúng tôi hy vọng rằng điều này cũng chỉ có tính chất tạm thời. Chúng tôi đang thảo luận với Xingapo và Malaixia về việc đóng cửa các căn cứ mà các nước này đã trao cho các cường quốc quân sự phương Tây. Vị nào đã quen thuộc với văn kiện ZOPFAN có thể muốn trích dẫn với tôi điều 11 qui định cấm sử dụng, tàng trữ, vận chuyển và thử vũ khí hạt nhân. Tôi có thể tiết lộ một thông tin, Chủ tịch Vương đã đảm bảo với các đại sứ rằng kế hoạch lâu dài của Trung quốc là từ bỏ chương trình hạt nhân của mình. Nhưng như các vị cũng cần biết rằng việc này đòi hỏi phải mất nhiều thời gian.

     - CNN xin hỏi, ngài Ngoại trưởng. Còn Lào và Campuchia thì sao?

     - Khi Việt nam trở lại với cộng đồng, thì các nước này cũng vậy. Còn hai câu hỏi nữa.

     - Báo Straits Times, Xingapo. Xin hỏi tại sao Inđônêxia không ký vào Bản ghi nhớ này?

     - Inđônêxia là nước lớn nhất vượt xa các nước khác ở Đông nam Á. Inđônêxia nhìn chung là nhất trí nhưng chúng tôi cần có thêm thời gian để thảo ra các chi tiết cụ thể.

     - Báo New York Times. Xin hỏi có phải giờ đây các tàu buôn đã có thể qua lại mà không bị cản trở? Và liệu các ngài có trả lại chiếc tàu chở dầu New World của hãng Shell cho các chủ sở hữu hợp pháp của nó không? Các ngài có thả số thủy thủ của tàu này không?

     Jamie Tống nhìn đồng hồ rồi trả lời:

     - Vụ tàu chở dầu New World của hãng Shell đang được điều tra. Quân giải phóng Nhân dân Trung hoa không liên quan đến vụ này. Bây giờ có các tài liệu trên bàn bên. Tấm bản đồ được phóng to đằng sau tôi chỉ rõ khu vực Hữu nghị và Hợp tác mới ở Đông Á.

     Khi ngoại trưởng rời khỏi bục phát biểu, đèn đỏ trên bản đồ bật sáng ở những nước đã ký vào Bản ghi nhớ, những ngọn đèn đỏ rực nhấp nháy khắp nơi, nhiều đến mức không thể phân biệt được các nước này với Trung quốc. Chris Bronowski, bình luận trực tiếp trong bản tin của CNN về cuộc họp báo này, nói:

     - Chúng ta đang xem tấm bản đồ đầu tiên của đế quốc Trung quốc thế kỷ 21.

     Người dẫn chương trình nhắc:

     - Chris, ông có thể nói cụ thể hơn không?

     Chris dường như đã được gãi đúng chỗ ngứa, trả lời lập tức:

     - Được. Có một mảng rộng lớn của khu vực này trong lịch sử đã từng nằm dưới quyền kiểm soát của đế quốc Trung hoa, hiện nay Trung quốc vẫn tuyên bố đòi chủ quyền đối với vùng lãnh thổ đó. Chúng ta đều biết rằng Miến Điện, Thái Lan, Campuchia, Việt nam và Lào đã từng nằm dưới sự thống trị của triều Mãn Châu. Trung quốc cũng đòi chủ quyền lãnh thổ đối với toàn bộ Triều Tiên. Họ cũng đòi quyền kiểm soát Tây tạng. Ngay cả đối với vương quốc Butan nhỏ xíu trên dãy Hymalaya, Trung quốc cũng không công nhận chủ quyền của nước này và khẳng định Butan thuộc lãnh thổ của họ. Trung quốc đã tuyên bố đòi chủ quyền đối với bang Sikkim của Ấn độ và không thừa nhận việc chính phủ Ấn độ sáp nhập bang này. Trung quốc có thể muốn phục hồi chủ quyền của họ đối với Mông Cổ, đất nước này đã nằm dưới sự kiểm soát của Matxcơva sau khi triều đình Mãn Châu sụp đổ năm 1911. Tôi đoán Chủ tịch Vương muốn đưa Trung quốc trở lại thời kỳ hưng hoàng trước đây của đất nước này nhưng dưới một hình thức dễ chấp nhận hơn, vì thế chúng ta được chứng kiến sự xuất hiện của khu vực Hữu nghị và Hợp tác mới ở Đông Á.

Hà Nội, Phủ Chủ tịch.Giờ địa phương: 20h20’ thứ Ba 20/02/2005
Giờ quốc tế: 13h20’ thứ Ba 20/02/2005


     Đại tá Etienne Gerbet được đưa vào phòng làm việc của Chủ tịch Nguyễn Văn Tài. Trong khi chờ Chủ tịch nói chuyện qua điện thoại, đại tá Gerbet quan sát căn phòng một cách thận trọng. Phòng làm việc của Chủ tịch Nguyễn có vẻ tôn nghiêm nhưng không đến nỗi quá buồn tẻ. Các bức ảnh gia đình Chủ tịch được đặt trên một cái tủ búp-phê cùng với một số ảnh cỡ lớn chân dung các nhà lãnh đạo trên thế giới và các chính trị gia trong khu vực, đó là những người mà Chủ tịch Nguyễn đã gặp gỡ trong thời gian ông tiến dần trên bậc thang quyền lực.

      Chủ tịch Nguyễn kết thúc cuộc điện đàm, quay sang nói với Gerbet:

      - Hoanh nghênh đại tá đến Hà Nội. Tôi hy vọng không có chuyện gì xảy ra với chuyến bay của ông.

      - Hoàn toàn yên ổn, xin cám ơn ngài - Đại tá đáp.

      - Nào, chúng ta vào việc chứ. Qua cuộc nói chuyện với tổng thống Dargaud hôm Chủ Nhật, tôi hiểu rằng tổng thống sẽ gửi cho tôi một thứ đặc biệt. Ông có mang nó theo không?

      - Theo một nghĩa nào đó, đúng như vậy. Tôi xin phép...
Chủ tịch gật đầu đồng ý. Gerbet mở cặp đựng tài liệu lấy ra một số giấy tờ và đĩa mềm vi tính.

      - Thưa ngài, cái mà tôi có ở đây là một đề xuất về việc làm thế nào để chúng tôi có thể giúp đỡ các ngài đỡ bị áp đảo trên chiến trường. Ngài có quen với thuật ngữ “chiến tranh thông tin” không?

      - Không chút nào. Ông nói tiếp đi.

      - Kể từ hôm Chủ Nhật các lực lượng của ngài đã tiến hành các hoạt động ở miền Nam Trung quốc. Các nhóm biệt kích nhỏ với quân số tối đa 10 người đã thâm nhập sâu vào trong lãnh thổ của Trung quốc và gieo rắc sự rối loạn trong dân chúng địa phương. Cuộc đột kích hôm thứ hai vào Hạ Đồng khi bí thư Đảng và trưởng công an địa phương bị giết ngay trên giường ngủ đã gây được hiệu quả đặc biệt. Chúng tôi có lý do để tin rằng người Trung quốc đã trù tính những gì họ tiếp tục phải chịu đựng với những hoạt động quấy rối như thế này ở các tỉnh biên giới của họ. Trên thực tế, họ đang chuẩn bị một lực lượng khoảng 50.000 quân được trang bị xe bọc thép nhẹ để mở một cuộc tấn công trả đũa qua biên giới. Chúng tôi có lý do để tin rằng họ dự định san phẳng tỉnh Lạng Sơn để trả thù.

      Chủ tịch Nguyễn nói:

      - Tôi rất có ấn tượng với sự hiểu biết của các ngài, không chỉ về những hoạt động của chúng tôi mà còn về cả những ý định của người Trung quốc. Nhưng điều này có liên quan gì đến... chiến tranh thông tin?

      - Tôi sắp đề cập đến vấn đề này. Tổng thống Dargaud đã ủy quyền cho tôi và người của tôi giúp quân đội của các ngài đánh bại cuộc tấn công của Trung quốc. Chúng tôi cho rằng cuộc tấn công này sẽ sớm diễn ra.

      - Chúng tôi đã có kinh nghiệm đánh nhau với người Trung quốc trước đây, ngài Đại tá. Tại sao chúng tôi lại phải cần sự giúp đỡ của các ngài?

      - Tôi vô cùng kính trọng những người lính Việt nam dũng cảm, và tôi không nghi ngờ gì việc họ có thể đánh dập mũi người Trung quốc như năm 1979. Tuy nhiên, cái mà chúng tôi đề nghị giúp các ngài là một cách thức để vừa bảo toàn quân đội của các ngài vừa cho người Trung quốc một cú nốc ao.

      - Ngài nói tiếp đi.

      - Chúng tôi có khả năng nhìn bao quát toàn bộ chiến trường và giúp quân đội của các ngài chọn đúng mục tiêu. Chúng tôi có thể xác định vị trí của xe tăng và việc triển khai quân của Trung quốc theo thời gian trên thực tế. Với thông tin này, trọng pháo, tên lửa và súng cối của các ngài có thể làm nốt những việc còn lại. Chúng tôi có thể làm được việc này như thế nào? Tôi không được phép nói chi tiết, nhưng chúng tôi, cũng như người Mỹ và người Trung quốc trong lĩnh vực này, có các vệ tinh trên bầu trời. Chúng tôi đã bố trí một trong những vệ tinh tốt nhất của chúng tôi trên khu vực biên giới Việt - Trung kể từ khi chiến tranh bắt đầu vào hôm chủ nhật. Vệ tinh này có thể nối với sứ quán của chúng tôi ở Hà Nội và từ đây nối với Lạng Sơn bằng sóng cực ngắn. Chúng tôi có thể làm nốt những việc còn lại. Nhưng tôi cũng được ủy quyền đưa ra một đề nghị giúp đỡ nữa. Quân đội Trung quốc đã mua khá nhiều hệ thống thông tin chiến trường của chúng tôi, tất nhiên không phải là tất cả hệ thống thông tin chiến trường đều là của Pháp, nhưng quả thực họ sử dụng rộng rãi hệ thống xử lý thông tin chiến trường Thomson - CSF Star Burst. Mặc dù tôi không thể nói chi tiết nhưng chúng tôi có thể bảo đảm rằng lần lượt từng phần của hệ thống này sẽ bị trục trặc. Điều này sẽ có lợi cho các lực lượng của ngài.

Bắc Kinh, Trung Nam hải. Giờ địa phương: 22h00’ thứ Ba 20/02/2005
Giờ GMT: 14h00’ thứ Ba 20/02/2005


       Trong con mắt của mọi người, Chủ tịch Vương vẫn cứ là một nhân vật khó hiểu. Theo truyền thống chính trị Trung hoa, Vương đã sử dụng nghệ thuật treo rèm nhiếp chính để vun đắp lên hình ảnh về ông ta như một bậc thánh nhân có quyền lực tuyệt đối, luôn khuất sau cánh cửa hậu cung nhưng thao túng cả chính trường( ). Dân chúng chỉ được nhìn thấy hình ảnh ông trên vô tuyến truyền hình hoặc trên báo chí mỗi khi ông gặp gỡ các nguyên thủ quốc gia đến thăm Trung quốc hoặc khi ông chủ trì những cuộc họp quan trọng. Không giống như những người tiền nhiệm của mình, Vương hiếm khi mạo hiểm vượt qua khỏi những bức tường đỏ bao quanh khu vực Trung Nam Hải để đi ra ngoài thủ đô, ông hầu như tự giới hạn chỉ đi lại trong phạm vi Trung Nam Hải. Suốt cả ngày hôm đó, Đài Truyền hình Trung ương và các đài phát thanh địa phương của Trung quốc liên tục thông báo Chủ tịch Vương sẽ có một bài phát biểu trước toàn thể quốc dân vào lúc 22 giờ 15 phút, Đài truyền hình sẽ dành một chương trình đặc biệt để tưởng thuật sự kiện này. Một phòng thu ở Trung Nam Hải đã được chuẩn bị cho chương trình đặc biệt này. Chủ tịch sẽ ngồi bên một chiếc bàn. Sau lưng ông là một tấm phông đỏ sẫm làm nền cho hình một con sếu đang giang cánh bay. Sếu được coi là một loài chim cao quí nhất ở Bắc Á, chúng rất được tôn sùng ở Trung quốc cũng như Triều Tiên và Nhật bản. Vào đúng lúc 22 giờ 00, Vương Chủ tịch bước vào phòng thu, chuyện trò với cô nghệ sĩ hóa trang trẻ tuổi và nhóm quay phim. Ông ngồi xuống và đợi tín hiệu bắt đầu, báo hiệu việc camera đang ghi lại thông điệp của ông gửi toàn thể nhân dân Trung quốc.

     Ông bắt đầu:

     - Thưa toàn thể nhân dân Trung quốc, tối nay tôi nói với đồng bào về một cuộc khủng hoảng mà đất nước chúng ta đang phải đối phó. Tôi tin là với sự giúp đỡ của nhân dân Trung quốc vĩ đại chúng ta sẽ giành được thắng lợi. Kể từ cuộc chiến tranh Nha phiến diễn ra hồi thế kỷ thứ 19, chủ nghĩa Tư bản phương Tây chưa bao giờ chấm dứt việc xâm lược và cướp bóc Trung quốc. Hiện nay các lực lượng vũ trang anh dũng của chúng ta đang chiến đấu để dành lại chủ quyền của chúng ta đối với đảo Nam Sa (quần đảo Trường Sa) và các vùng biển lớn xung quanh quần đảo này, để bảo vệ nguồn tài nguyên giàu có của Tổ quốc, nguồn tài nguyên đó thuộc về nhân dân Trung quốc.

      Tôi xin giải thích tại sao lại như vậy . Có một vùng biển rộng lớn phía nam Tổ quốc, đó là Biển Nam Trung hoa, biển này bao trùm một diện tích 3.200.000 km2 lãnh hải của chúng ta. Quần đảo Nam Sa tươi đẹp và giàu có nằm ở cực Nam của vùng biển rộng lớn này. Nam Sa ngay từ thời cổ đại đã thuộc về Trung quốc.

      Từ trước tới nay các thế lực tư bản chưa bao giờ dừng ánh mắt thèm muốn của chúng đối với sự giàu có của quần đảo này. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi 60 năm kể từ khi một tàu chiến của Anh tiến hành một cuộc khảo sát bất hợp pháp tại Nam Sa vào năm 1867, các quốc gia khác đã tiến hành chiếm đóng và cướp bóc tài nguyên của quần đảo này trên 10 lần. Thậm chí ngay cả đến ngày hôm nay, đã có khoảng hơn năm chục côngxoocxiom dầu lửa của hơn một chục quốc gia và vùng lãnh thổ đang ở tại Nam Sa để tiến hành thăm dò dầu lửa, chúng đã ở đó từ lâu nay. Hơn nữa, một vài thế lực thậm chí đang cố gắng biến Nam Sa trở thành cái gọi là vùng biển quốc tế chung, chúng muốn chiếm lấy khối tài sản quý báu này.

      Tôi đánh giá sự kiện này như việc các bên thứ ba can thiệp vào công việc nội bộ của Trung quốc. Bất kỳ thảo luận nào về việc này cũng chỉ có thể được thực hiện trên cơ sở chấp nhận nguyên tắc Trung quốc không cho phép bất kỳ ai can thiệp vào công việc nội bộ của mình.

      Ngay cả Hoa kỳ là nước có tiềm lực mạnh mẽ nhất cũng không có quyền tự cho mình là kẻ quyết định cuối cùng trong các công việc quốc tế. Trên thực tế, để duy trì vị thế siêu cường duy nhất của mình, Hoa kỳ đã cố gắng một cách liều lĩnh nhằm kiềm chế sự phát triển của các quốc gia khác. Quan hệ của Hoa kỳ với các nước khác, ví dụ như với khối Liên minh Châu Âu hoặc với Nhật bản, là những mối quan hệ hợp tác chứ không phải là kiềm chế, trong khi đó, họ quan hệ với Nga và Trung quốc là để kiềm chế chứ không phải để hợp tác.

      Nhân dân Trung quốc yêu chuộng hòa bình. Tại sao ngày nay ở Bắc Kinh chúng ta lại ký với các nước láng giềng Đông Nam Á một bản Nghị định thư? Đó là bởi vì chúng ta không muốn chiến tranh, đó là bởi vì chúng ta muốn hòa bình. Bản hiệp ước ký kết ngày hôm nay là rộng mở cho tất cả các bên muốn tham gia. Trung quốc nằm ở vị trí trung tâm của Châu Á. Các bạn bè của Trung quốc trong khu vực đều hiểu rõ điều này. Cũng như chúng ta, họ đang tức giận và lo ngại khi chứng kiến sự phục hồi chủ nghĩa quân phiệt ở Nhật bản. Nhật bản chính là mối đe dọa lớn nhất cho sự ổn định khu vực mà chúng ta đang có. Chẳng có ai có thể hiểu rõ bản chất của người Nhật bản hơn người Trung Hoa. Các hành động cướp đoạt lãnh thổ hèn hạ của người Nhật những năm 1930, hành đông tàn sát phụ nữ và trẻ em của người Nhật ở Nam Kinh và Thượng Hải, việc người Nhật dùng thuốc phiện để điều khiển nhân dân vùng Mãn Châu lý cũ đã cho thấy người Nhật chính là những tên đế quốc đê tiện nhất, những kẻ chỉ biết tọng đầy bụng mình trong khi nhân dân Trung hoa bị chết đói.

      Sau khi kết thúc chiến tranh Lạnh, Nhật bản đã chuyển hướng chiến lược quốc phòng, từ mục tiêu tập trung khả năng chống lại mối đe dọa tiềm tàng từ phía Liên xô sang hình thành một căn cứ nhằm đấu đầu với Trung quốc. Nhưng chúng ta đã cảnh cáo Nhật bản, cũng như chúng ta đã từng cảnh cáo Mỹ, kẻ gieo gió ắt sẽ gặt bão. Và tôi muốn cả hai nước đó hãy nhớ lấy lời của cựu binh Vạn Lý Trường Chinh Vương Chấn: “Chúng ta có kinh nghiệm đánh nhau với người Mỹ trên chiến trường. Chúng chẳng có gì đáng sợ cả. Mỹ có thể lựa chọn chiến trường, ở Triều Tiên hay ở Đài Loan cũng được. Chúng có vũ khí hạt nhân thì ta cũng có”.

 Biển Nam Trung hoa
Giờ địa phương: 23h00, thứ Ba. 20 /02/2005
Giờ GMT: 15h00, thứ Ba, 20 /02/2005


      Vùng biển nằm giữa hai tuyến hàng hải chính đi qua eo biển Mindoro chỉ sâu chừng 60 mét. Eo biển Apo Tây chạy dọc theo tuyến bờ biển nằm ở phía Bắc của quần đảo Calamian, dọc theo tuyến này có những làng chài  của dân Philippines, thuyền đánh cá của Philippines đang trong giờ nghỉ ngơi, họ như không để ý gì đến những cảnh báo của phía Trung quốc. Nằm phía đông bắc  là eo biển Apo Đông, eo biển này nằm dọc theo bờ đảo Mindoro. Hạm trưởng tàu USS Peleliu đã dẫn lực lượng đổ bộ của mình đi qua đây để hướng về phía biển Nam Trung hoa.

     Vũng biển nông với tiếng ồn phát ra từ hàng tá tàu đánh cá nhỏ đã biến nơi này thành một chiến trường lý tưởng dành cho các tàu ngầm điện-diezel của Trung quốc đang nằm chờ sẵn ở độ sâu 50 mét dưới mặt nước. Một vài tàu ngầm Trung quốc thậm chí còn nằm dài ngay trên đáy biển, động cơ chính của chúng đã được tắt đi khiến cho những tàu ngầm này trở nên hoàn toàn câm lặng, nhờ đó chúng đã thoát khỏi sự phát hiện của các thiết bị dò âm hiện đại.

      Viên sĩ quan chỉ huy tàu ngầm Ming 353 biết chính xác mình đang tìm kiếm mục tiêu nào. Sáu giờ trước đó, khi vệ tinh quân sự Đông Phương Hồng 6 của Trung quốc bay qua vùng biển này, tàu ngầm Ming 353 đã giương ra một anten kết nối vệ tinh và lập tức nhận được một bức điện do vệ tinh này liên tục phát xuống. Trong không quá ba mươi giây, chiếc tàu ngầm lại lặn xuống đáy biển. Mệnh lệnh là phải tấn công tàu USS Peleliu ngay khi tàu này tiến vào vùng biển Nam Trung hoa. Trong những giờ tiếp theo, tất cả các tàu ngầm Trung quốc trong vùng biển Nam Trung hoa đều nhận được cùng một chỉ thị này.

     Năm mươi bảy sĩ quan và thủy thủ trên tàu ngầm Ming 353 đã phải chịu sống trong tình trạng chật chội gò bó suốt hơn ba tuần qua. Họ ngủ trên các giường ngủ 3 tầng chật chội xếp chen chúc trong các buồng trên tàu, họ phải chia nhau các túi ngủ và đệm gối. Giữa các giường ngủ và hành lang chỉ được phân cách bằng một tấm rido vải bẩn thỉu dơ dáy. Tình trạng khó chịu này đang thách đố thậm chí đến cả tính kiên nhẫn của các hạ sĩ quan người Hoa, những người này thường được tuyển lựa từ các địa phương thuộc miền núi cao có đời sống rất khắc nghiệt. Mọi người trên tàu không thể tắm. Họ chẳng thay quần áo. Râu ria xồm xoàm mọc tua tủa. Khắp cả con tàu thối um một mùi trộn lẫn giữa mùi mỡ nấu, mùi dầu diezel, và mùi mồ hôi. Thiết bị trên tàu bị hư hỏng vì sự thay đổi độ ẩm liên tục. Nước ngưng tụ rỏ rọt chảy khắp nơi.

      Nhiệm vụ phát hiện tàu chiến Mỹ đã trở thành sự thèm muốn đầy đố kỵ giữa các chỉ huy tàu ngầm. Viên chỉ huy tàu Ming 353 đã biết rõ khi nào tàu chiến USS Peleliu sẽ đi qua và cũng biết rõ tuyến hành trình của tàu này. Anh ta cũng có một file máy tính ghi rõ đặc điểm tín hiệu âm học của tàu USS Peleliu, các tín hiệu này đã được ghi lại một cách tỉ mỉ qua vài dịp tàu USS Peleliu được mời cập bến Hồng Kông trước khi người Anh rời khỏi nơi này vào năm 1997. Các chiến dịch tình báo quân sự của người Trung quốc diễn ra ở lưu vực đồng bằng sông Châu đã giúp ghi lại mọi tín hiệu âm thanh mà con tàu này phát ra. Trong một thế giới quân sự lý tưởng, thiết kế của chân vịt tàu thủy, kích cỡ và tốc độ của các loại tàu chiến cũng được coi là một loại bí mật cần được bảo vệ chặt chẽ. Nhưng tàu USS Peleliu đã hoạt động ở vùng biển Thái Bình Dương trong hơn hai mươi năm và người Trung quốc đã nắm chính xác đặc điểm cấu tạo chân vịt của nó. Chân vịt tàu USS Peleliu cũng được ráp lại từ các chi tiết phức tạp và có tính duy nhất, giống như vân tay của mỗi con người. Phía Trung quốc cũng đã ghi được tiếng động của các động cơ phụ, các thiết bị xử lý nước thải, tiếng động của các thang máy hơi nước dùng để di chuyển máy bay từ boong này sang boong khác trên tàu, tiếng máy nén dùng để nén khí ôxy và khí gas vào các bình khí dùng trong bệnh xá trên tàu … Tất cả các loại tiếng động này tạo nên tín hiệu âm học của con tàu, chúng được sao chép vào một đĩa CD-ROM, cùng với tín hiệu âm học của hàng tá tàu chiến khác nữa. Người Trung quốc đã cố gắng trang bị thêm máy tính xách tay dùng bộ vi xử lý Pentium cho những chiếc tàu ngầm cổ lỗ sĩ của mình. Những bộ vi tính xách tay này chẳng có gì khác hơn so với những máy tính dân dụng thông thường vẫn dùng trong các văn phòng. Nhưng chẳng sao cả, thế giới hiện nay là một thế giới mà trong đó các công nghệ dân dụng đã vượt xa công nghệ quân sự. Các nhân viên chuyên dò tìm tín hiệu âm học bằng thiết bị dò âm (sona) trên tàu Ming 353 sẽ phát hiện ra các tín hiệu của tàu USS Peleliu một cách đơn giản khi nhìn vào màn hình máy tính.

     Viên sĩ quan chỉ huy ra lệnh cho tàu ngầm Ming 353 nổi lên, dùng kính tiềm vọng để cố gắng xác định chính xác mục tiêu cần tìm bằng Phương pháp Kiểm soát Điện tử (ESM). Trong khoảng ba mươi giây, anten của thiết bị ESM đã thu được phổ điện từ bao quanh tàu phát ra từ radar hàng hải của tàu USS Peleliu, thu được các tín hiệu liên lạc đã được mã hóa và các tín hiệu vệ tinh. Dữ liệu thu được đã tạo nên một dấu vân tay ESM, chúng được máy tính chứa chương trình Hệ thống Vũ khí Chiến thuật trên tàu Ming 353 phân tích và so sánh với mẫu dấu vết âm học. Bây giờ thì chỉ huy tàu ngầm đã gần như chắc chắn phân định được mục tiêu của mình và có thể quyết định tiến gần hơn vào tầm bắn hiệu quả.

      Khi còn cách mục tiêu 1.700 mét, trong tâm trí viên chỉ huy tàu ngầm Ming 353 chợt dâng lên một niềm ham muốn rất mạnh mẽ, ông ta muốn thực hiện cuộc tấn công bằng “mắt thường”, sử dụng kính tiềm vọng để tấn công, cách tiếp cận mục tiêu như thế này tuy nguy hiểm hơn nhưng cũng mang lại độ chính xác cao hơn. Chỉ huy tàu ngầm Ming 353 thừa biết rằng thiết bị chống tàu ngầm của tàu chiến Mỹ có thể phát hiện ra tàu của ông ta trước khi ngư lôi phóng trúng mục tiêu, nhưng đó là sự mạo hiểm của công việc. Tàu ngầm Ming 353 sẽ sử dụng loại ngư lôi phóng thẳng được chế tạo theo thiết kế cũ từ những năm 1960, đây là loại vũ khí mà giới Hải quân đánh giá là quá cổ lỗ sỹ, tuy nhiên, loại ngư lôi này sẽ không bị hút theo tín hiệu mục tiêu giả do thiết bị đối phó điện tử của tàu USS Peleliu phát ra. Hệ thống cơ học thô sơ của thứ vũ khí này sẽ phớt lờ những cái bẫy mà tàu USS Peleliu phát đi hòng làm thay đổi hướng chuyển động của các quả ngư lôi. Thuyền trưởng chiến hạm của Mỹ sẽ cố tìm cách làm cho tín hiệu âm thanh giả của tàu USS Peleliu xuất hiện cách con tàu thật vài nghìn mét. Một biện pháp đối phó khác đơn thuần là tạo ra tiếng ồn ào có nhiều tần số với cường độ xấp xỉ, giống như tiếng phun sì sì của bình chữa cháy, biện pháp này sẽ tạo ra tiếng động lớn hơn tiếng động của chính con tàu.

     Viên chỉ huy tàu ngầm Ming 353 nâng kính tiềm vọng lên quan sát trong vòng 5 giây để xác định góc bắn. Tàu của ông nằm chếch mũi con tàu Mỹ một góc 30 độ. Ông hạ kính tiềm vọng xuống. Sau khi đối chiếu các thông tin về âm thanh, điện tử và hình ảnh thu được, tàu Ming 353 quyết định mở các cánh cửa khoang phóng ngư lôi. Viên sỹ quan chỉ huy lại nâng kính tiềm vọng lên. Tuy nhiên, những gì mà ông ta nhìn thấy đã khiến ông phải hạ kính xuống ngay lập tức, đợi 10 thêm giây rồi mới lại nâng kính lên. Phía bên trên, một chiếc trực thăng Seahawk đang quần đảo, phi hành đoàn của máy bay trực thăng này đã phát hiện ra kính tiềm vọng của một chiếc tàu ngầm thứ hai. Con tàu này lặn xuống ngay nhưng máy bay trực thăng đã kịp thả xuống hai quả ngư lôi MK46. Chiếc tàu ngầm Romeo bị nổ tung làm chấn động cả vùng biển. Đúng lúc này viên chỉ huy tàu Ming 353 ra lệnh khai hỏa. Lúc đó tàu của ông cách mục tiêu 850 mét.

     Tàu ngầm Ming 353 phóng quả ngư lôi đầu tiên theo hướng cắt đường đi của mục tiêu một góc 90 độ. Đây là quả ngư lôi ở vị trí nằm giữa trong loạt ngư lôi gồm ba quả. Sóng biển nhồi lên quanh kính tiềm vọng che khuất mục tiêu nhưng chỉ huy tàu cũng đã lập xong các phần tử bắn. Quả ngư lôi tiếp theo được phóng chếch mục tiêu một góc 5 độ về phía trước, quả thứ ba chếch 5 độ về phía sau. Ông đã thực hiện cách bắn được biết đến với cái tên là bắn tạo góc hồi chuyển bằng không, tạo nên màn đạn khiến mục tiêu không thể thoát được bằng cách tiến lên hay lùi lại.

      Tàu ngầm Ming 353 phóng quả ngư lôi đầu tiên theo hướng cắt đường đi của mục tiêu một góc 90 độ
Người Mỹ có hai mươi sáu giây để đối phó. Trong một cơn hoảng loạn bất ngờ, họ tung ra một loạt biện pháp đối phó điện tử nhưng những quả ngư lôi công nghệ thấp, chỉ gồm một động cơ và đầu đạn, vẫn tiếp tục hành trình của chúng. Viên thuyền trưởng Mỹ cố cho tàu USS Peleliu quay quay hướng để tránh ngư lôi nhưng chỉ là một việc làm vô ích với một con tàu nặng nề ì ạch như vậy.

      Quả ngư lôi đầu được viên chỉ huy tàu Ming gắn kèm một thiết bị điều khiển nổ gần mục tiêu cách thân tàu 2 mét. Khi nổ sẽ tạo thành một lỗ hổng dưới đáy tàu và phá tung mảng lớn của con tàu. Quả ngư lôi thứ hai, với thiết bị gây nổ khi va chạm, đâm trực tiếp vào thân tàu, làm ngừng động cơ. Quả thứ ba phát nổ khi đi qua mũi tàu.

      Phi hành đoàn của chiếc Seahawk thứ hai vội vã cất cánh từ tàu USS Bunker Hill. Họ thả một loạt thiết bị phát hiện tiếng động ở khu vực xảy ra cuộc tấn công và trong 3 tiếng đồng hồ sau đó họ phát hiện và phá hủy một tàu ngầm Ming cùng hai tàu ngầm Romeo khác có chở theo ngư lôi và thủy lôi nhưng tàu Ming 353 và một tàu ngầm khác chạy thoát. Khi thủy thủ đoàn này về đến căn cứ của họ trên đảo Hải Nam, họ được chào đón như những vị anh hùng. Đã có sáu tàu ngầm đợi để tấn công tàu USS Peleliu. Các chuyên gia quân sự đã tranh cãi khá nhiều về việc những chỉ huy Trung quốc học được chiến thuật bầy sói mà hạm đội tàu ngầm U-boat của Đức Quốc xa đã sử dụng trong Chiến tranh Thế giới thứ II như thế nào. Người Đức đã từng dàn tới 50 tàu ngầm U-boat để tạo thành một cái lưới dăng ngang đường đi của các hạm tàu quân đội đồng minh ở Đại Tây Dương. Các tàu của Đức thường nổi lên mặt nước và chỉ lặn xuống khi tấn công. Trên thực tế một số chỉ huy Đức cũng thường thực hiện những cuộc tấn công ngay trên mặt nước, lao tàu của họ vào giữa đoàn tàu địch và sử dụng pháo, ngư lôi để chiến đấu. Chìa khóa của vấn đề là yếu tố bất ngờ và táo bạo, tương tự như sự mạo hiểm mà chỉ huy tàu Ming 353 dám thực hiện. Khi Chiến dịch Đòn Rồng tiếp tục diễn ra, sĩ quan hải quân của quân đồng minh thường gọi những cụm tàu ngầm của Trung quốc là những bầy sói.

      Thông thường một viên chỉ huy tàu ngầm sẽ lái tàu ra ngoài tầm tấn công hoặc vùng chiến sự nhưng tàu ngầm Ming 353 lại lặn xuống độ sâu 45 mét, áp dụng chiến thuật chiến đấu lỗi thời. Con tàu này tiến thẳng tới khu vực hỗn loạn nơi tàu USS Peleliu đang bốc cháy, lật nghiêng và bắt đầu chìm xuống. Các phi công trên máy bay trực thăng của Mỹ biết rằng kẻ tấn công đang ẩn nấp giữa các mảnh vỡ của con tàu đang chìm. Đám thủy thủ trên tàu Ming có thể nghe thấy những tiếng nổ trên boong tàu và tiếng các vách ngăn trên tàu bị phá tung do áp lực, nhưng viên thuyền trưởng nhận định rằng người Mỹ sẽ không bao giờ bắn vào lòng biển nơi những đồng bào của họ đang hấp hối.

      Nước tràn vào boong chính được thiết kế như những nhà để máy bay khổng lồ nhưng không có vách ngăn chia thành từng khu. Nước ào vào rồi lại rút ra do cái mà thủy thủ gọi là hiệu ứng trên mặt phẳng trống trải. Sóng đánh từ mạn tàu bên này sang bên kia, làm cho con tàu ngày càng tròng trành. Các đội cứu hỏa vô tình làm vấn đề rắc rối thêm khi họ dùng nước có áp suất cao để dập các đám cháy bùng phát phía dưới boong tàu, vòi nước phun với áp suất cao này đã phá vỡ boong tàu ở phía dưới. Phi công trên ba chiếc máy bay trực thăng CH53-Echo cố gắng cho máy bay cất cánh, nhồi nhét mỗi máy bay tới 50 hành khách. Năm xuồng cứu đắm và hai tàu đổ bộ lớn hơn đã được hạ thủy. Tàu USS Peleliu chỉ cầm cự được có 25 phút rồi lật úp và chìm xuống. Trong thời gian ngắn ngủi đó, 585 người đã thoát được khỏi tàu nhưng số còn lại, 1960 quân nhân Mỹ, trong đó có Hạm trưởng tàu USS Peleliu thuộc Hải quân Mỹ và viên Đại tá chỉ huy đơn vị lính thủy đánh bộ Mỹ, đã bị chết.

       Mệnh lệnh của phía Trung quốc là chỉ đánh chìm tàu USS Peleliu. Bộ chỉ huy Quân giải phóng Nhân dân Trung Hoa cho rằng sau sự kiện này Mỹ sẽ nhanh chóng rút khỏi Đông Nam Á. Mỉa mai thay, trước khi tàu USS Peleliu bị đánh chìm, Hải quân Mỹ cũng đã mất một chiếc tàu chiến lớn trong khi tiến hành một trận hải chiến, đó chính là tàu dắt trên đại dương USS Sarsi, bị trúng mìn vào tháng 8/1952 trong cuộc chiến tranh Triều Tiên. Trong cuộc xung đột đó, kẻ thù cũng là Trung quốc.

Phòng họp báo của Nhà Trắng, Washington, DC.
Giờ địa phương: 10h15’ thứ Ba 20/02/2005
Giờ GMT: 15h15’ thứ Ba 20/02/2005



     Thư ký báo chí của Tổng thống đi lên bục.

     “Tổng thống sẽ đến ngay bây giờ để đưa ra tuyên bố về vụ tàu USS Peleliu bị chìm. Bây giờ tôi muốn nói ngay với các vị để khỏi có sự hiểu lầm về nguyên tắc cơ bản: Tổng thống sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào, các vị nghe rõ rồi chứ? Tốt!”.

     Ngay khi viên thư ký báo chí của Tổng thống dứt lời, Tổng thống Bradlay xuất hiện. Ông mặc bộ com-lê sẫm màu và thắt cà vạt đen. Mắt ông thâm quầng chứng tỏ ông thiếu ngủ.

     “Vào lúc 10 giờ giờ Washington, tàu USS Peleliu đang trên đường thực hiện nhiệm vụ nhân đạo ở vùng biển quốc tế thuộc biển Nam Trung hoa đã bị một tàu ngầm Trung quốc tấn công và bị chìm. Chúng tôi chưa có con số chính xác nhưng tôi được thông báo có lẽ không còn nhiều người sống sót trong số gần 2.000 nhân viên và lính thủy đánh bộ trên tàu. Những hành động của Trung quốc trong vụ này là hèn hạ. Chúng ta cùng cầu nguyện và bày tỏ sự quan tâm đối với gia đình những nam nữ quân nhân phục vụ trên tàu USS Peleliu. Sự hy sinh của họ sẽ không phải là vô ích. Sự hy sinh đó sẽ được báo thù. Tôi đã chỉ thị cho người của tôi chuẩn bị một phản ứng cần thiết đối với hành động dã man này. Trong vài giờ tới tôi sẽ thảo luận với các đồng minh của chúng ta và tôi dự định sáng mai sẽ có lời phát biểu với cả nước, sẽ có một tuyên bố dứt khoát về những kế hoạch của chúng ta. Cám ơn các vị và cầu Chúa phù hộ cho chúng ta.”

     Khi Bradlay thu dọn giấy tờ và bắt đầu tiến về phía cửa, các phóng viên có mặt ở đó bắt đầu nêu câu hỏi hy vọng rằng Tổng thống sẽ trả lời.

     “Thưa Tổng thống, chúng ta sẽ phản công chứ?”

     “Ngài đã ra lệnh báo động cho các lực lượng hạt nhân của chúng ta?”

     “Chúng ta có thể làm gì...”

     Đúng vào khoảnh khắc cuối cùng ông quay lại, trước sự ngạc nhiên của các trợ lý của ông và nói: “Tôi sẽ nói cho các vị biết chúng ta sẽ làm gì. Chúng ta sẽ quay trở lại chính nơi mà họ đã đánh chìm tàu của chúng ta. Chúng ta sẽ tìm kiếm những người đã chết của chúng ta. Và chúng ta sẽ không để cho bất cứ cái gì cản đường chúng ta.” Và ông đi ra theo lối đi dành cho các quan chức trong chính quyền.

London, Anh
Giờ địa phương: 15h30’ thứ Ba 20/02/2005

     Thị trường phản ứng với tin tức giống như một chiếc phong vũ biểu phản ứng với áp suất không khí. Chỉ số Dow Jones sụt giảm nhanh khủng khiếp khi có tin dữ về con tàu USS Peleliu. Trong vòng vài phút chỉ số giảm 235,14 điểm xuống còn 7.602,86 điểm. Giá đồng đô la tăng vọt. Sự biến động có tính dây chuyền và tất nhiên của các đồng tiền khác phản ánh tình hình căng thẳng như dây đàn của thị trường trong ngày hôm đó. Đồng đô la được định giá bằng đồng yên, chẳng hạn, một ngân hàng định giá mua vào với giá 144,45 yên một dolar và bán ra với giá 145,55 yên. Thông thường, đối với những đồng tiền lớn và dễ chuyển đổi như đồng yên, mức chênh lệch giữa giá mua và và giá bán ra hầu như rất ít. Thế nhưng vào buổi chiều hôm thứ ba đó, mức chênh lệch giá này đã vượt mức 1 yên.

     Điều này không gây nhiều hậu quả gì đối với Damian Phillips. Ông này đã nhận được các tin tức cần thiết do văn phòng của công ty đóng tại London gọi điện thoại sang ngay khi tin về tàu USS Peleliu bị chìm xuất hiện trên màn hình giao dịch ở London. Damian đã có được một sự kiện mà bản thân ông đang tìm kiếm. Bây giờ chính là lúc phục hồi lại vị thế đồng yên từ thế bán hạ giá, vị thế mà các nhân viên giao dịch chứng khoán của Damian tạo ra vào tháng trước. Đồng yên được đem bán ra ồ ạt. Nhật bản bị xem là nước thua thiệt nhiều từ cuộc chiến tranh giữa Mỹ và Trung quốc – một cuộc chiến tranh có vẻ sắp xảy ra. Đồng yên đã sụt giá xuống mức 152,22 yên một đô la và có vẻ không ổn định ngay cả ở mức đó. Ngân hàng Anh quốc, đại diện cho ngân hàng Trung ương Nhật bản, đã dùng đô la mua đồng yên vào nhưng với số lượng rất ít. Đồng Yên của Nhật bản đã mất giá hơn 20 phần trăm trong vòng hai ngày. Công ty chứng khoán First China hai ngày trước đó đã bán ra số lượng ít ỏi đồng yên, hiện thu được khoản lợi nhuận 300 tỷ yên trên sổ sách. Khi các loại ngoại tệ khác sụt giá so với đồng đô la, vị thế giá Yên thấp ( ) của First China  trong vụ đầu cơ hạ giá đồng yên đã đảo ngược.

     Trong phòng giao dịch của Ngân hàng Thương mại quốc tế của London, bầu không khí hoàn toàn hỗn loạn. Các nhà buôn gào lên qua điện thoại, một số còn gọi ba điện thoại một lúc. Tuy nhiên, Mark Fuller, trưởng nhóm giao dịch chứng khoán đô la/yên, vẫn kiên nhẫn trù tính để tất cả các lễ Nô-en trong đời anh cũng đến một lúc. Fuller, 32 tuổi, là một nhà buôn ngoại hối cổ điển ở London. Anh này khởi đầu sự nghiệp của mình ở khu kinh doanh tiền tệ London bằng công việc của người giao hàng rồi được đào tạo vào làm ở phòng thanh toán của ngân hàng. Ngân hàng National Westminster, nơi anh làm việc trong 8 năm, đã phát hiện ra tài tính toán con số của anh. Anh chưa bao giờ bị lay chuyển trong công việc. Anh này lái một chiếc xe Morgan màu xanh và sống ở Chelmsford, Essex. Suốt cả tuần này anh chỉ làm mỗi một việc là bán ra đồng yên. Không ai muốn giữ đồng tiền này. Quả là không có một ai muốn giữ đồng Yên nữa cho đến khi First China yêu cầu anh mua vào tất cả đồng yên mà anh có thể, Fuller đã mua tới 124 tỷ yên. Trước đây chưa bao giờ Fuller gặp một đơn đặt hàng như vậy. Anh biết rõ công ty chứng khoán First China. Tháng trước công ty này đã hoạt động tích cực trên thị trường đô la/yên, đặc biệt là những vụ đầu cơ hạ giá mà công ty này đã thực hiện. Anh ta ngước nhìn lên màn hình trước mặt. Nó cho thấy tất cả các ngân hàng đang định giá đô la/yên và theo tiếng lóng của thị trường, anh ta đã “đánh” các ngân hàng này. Trong ba tiếng đồng hồ anh ta đã mua tất cả số yên mà First China muốn. Điều mà anh ta không biết – mà thật ra là không thể biết được – là với tỷ giá trung bình 156,80 yên, tướng Triệu của công ty Multitechnologies đã thu được khoản lời gần 210 triệu đô la.

     Các thị trường dầy lửa cũng lên cơn hoảng hốt. Giá giao tại chỗ dầu thô Brent – giá gốc ( ) cho hơn 70% khối lượng buôn bán dầu của thế giới – đã tăng vọt và vượt qua mức hàng rào 40 đô la một thùng. Trên thị trường giao dịch kỳ hạn, 160.000 hợp đồng tháng tư thuộc sở hữu của First China đã tăng giá. Quan chức phụ trách kinh doanh dầu lửa của First China nhân dịp tăng giá trở lại này đã bán ra hết mức có thể. Cuối phiên giao dịch ông ta đã bán được hơn 80.000 hợp đồng mang lại cho khách hàng của ông khoản lãi hơn 600 triệu đô la.

Đảo Ogasawara
Quần đảo Ogasawara, Nhật bản
Giờ địa phương: 04h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 19h00’ thứ Ba 20/02/2005


     Trung tâm kiểm soát đặt ngầm dưới mặt đất thuộc Cơ sở Nghiên cứu Quốc phòng 317 có một cái vẻ vô cùng sáng sủa và sạch sẽ của một bệnh viện với những cách bài trí tương xứng. Một máy tính siêu cấp hiệu Fujitsu được đặt trong một căn phòng, áp suất trong phòng hơi cao để khi cửa mở không khí tràn ra khỏi phòng chứ không phải ngược lại. Ở khu vực kiểm soát chính có bốn dãy máy tính, tất cả các màn hình đều có kỹ thuật viên theo dõi. Trên bức tường phía xa có một tấm bản đồ điện tử lớn khu vực Tây Thái Bình Dương. Ngoài những vị trí địa lý của khu vực, bản đồ còn chỉ rõ vị trí của hải quân Nhật bản, cũng như hải quân Trung quốc, Việt Nam và Philippine. Một hàng chữ số chỉ phút và giây đang chạy lùi về số không.
Cơ sở Nghiên cứu Quốc phòng 317 nằm trên đảo Chichijima, hòn đảo chính trong quần đảo Ogasawara.
 
     Những người đầu tiên đến cư trú trên những hòn đảo này là một nhóm người thuộc nhiều quốc tịch như Mỹ, Anh, xứ Wales, quần đảo Polinesi… những người này do Nathaniel Savory, một người quê ở Massachusetts dẫn đầu. Ngay sau khi đến Chichijima vào năm 1830, những cư dân mới của đảo đã khôn ngoan chấp nhận ngay quy chế mới mà triều đình Nhật bản lúc đó đặt ra cho họ, họ tuyên thệ trung thành với Đế chế Nhật bản mà không chờ cho đến khi Nhật bản chính thức tuyên bố chủ quyền của Nhật đối với quần đảo này năm 1873. Tuy cho đến thời điểm năm 2005 này rất nhiều người trong số “cư dân gốc của đảo” vẫn còn dáng dấp riêng của người châu Á và người Polynesian nhưng ngay từ thời gian chiến tranh Thế giới thứ II, người Nhật đã khai thác triệt để tầm quan trọng chiến lược của quần đảo này. Chichijima đã trở thành một khu vực tập kết lớn để phục vụ cho mưu đồ của phát-xít Nhật trong việc xâm lược quần đảo Mariana, Solomon, Philippine và trực chỉ xuống phía Nam. Hải quân hoàng gia Nhật bản đã đặt một trạm vô tuyến điện khổng lồ ngay trên đỉnh núi Yoake để truyền các mệnh lệnh cho hạm đội Thái Bình Dương của Nhật bản. Một trong những hòn đảo trong quần đảo này, đảo Iwo Jima, là nơi diễn ra trận đánh đẫm máu nhất mà người Mỹ vấp phải vào mùa xuân năm 1945 khi họ tiến về phía Nhật bản. Cho đến năm 1968, khi Ogasawara được trao trả lại cho Nhật bản, quần đảo này hầu như vẫn không thay đổi mấy so với khi người Nhật rời khỏi đây vào năm 1945. Những ngọn núi trên đảo vẫn giữ nguyên khung cảnh bị đào lỗ chỗ bởi vô số đường hầm dẫn tới các dãy phòng được bọc đồng. Sau khi nhận lại quần đảo này, chính phủ Nhật tuyên bố giao cho Bộ Tài chính quản lý và khai thác, tuy nhiên, dưới danh nghĩa Bộ Tài chính, hải quân Nhật bản – khi đó được gọi là Lực lượng Phòng vệ hải quân - đã xây dựng một sân bay trên đảo Anijima đối diện đảo Chichijima. Sân bay này có khả năng tiếp nhận những máy bay chiến đấu và máy bay vận tải quân sự mới nhất.

     Người Nhật bản là một dân tộc có tính tiết kiệm rất cao. Họ rất ít khi lãng phí, vì vậy sau khi tiếp nhận lại quần đảo này họ đã chịu khó phục hồi lại những đường hầm và những dãy phòng còn lại trên đảo. Lớp vỏ đồng bọc ngoài các căn phòng này được dỡ bỏ để tái chế và thay vào đó là thép, chì và bêtông. Một khu nhà ở cho 150 nhà khoa học làm việc thường xuyên được xây dựng trong lòng núi đá, khu nhà này cũng được bố trí để có thể  đón tiếp tối đa tới 60 khách viếng thăm. Hệ thống cấp điện và hệ thống thông tin liên lạc vệ tinh hiện đại được lắp đặt. Đến năm 2004, cơ sở này đã hoàn toàn đi vào hoạt động với mục tiêu chính yếu là nghiên cứu vũ khí hạt nhân. Về nguyên tắc, cơ sở Nghiên cứu Quốc phòng 317 được coi là một bí mật được giữ rất kín bởi vì trạm nghiên cứu ở sâu trong lòng núi Chichijima này là bộ phận quan trọng nhất của một chương trình nghiên cứu mật có quy mô lớn hơn rất nhiều. Cách đó năm mươi  ki-lô-mét về phía Đông là một hòn đảo nhỏ xíu không có người ở thuộc Thái Bình Dương, đảo này đã được chuẩn bị để làm địa điểm tiến hành vụ thử hạt nhân đầu tiên của Nhật bản. Người ta đã khoan một hố sâu khoảng 120 mét và đặt xuống đáy hố một thiết bị hạt nhân có công suất 50 kiloton. Tạo ra một vụ nổ tương đương với 50.000 tấn TNT là một việc làm rất dễ dàng nếu như có được nguyên liệu. Thành phần “phóng xạ” cho vụ thử hạt nhân đầu tiên này của Nhật bản nặng đúng 5 kg. Một trái bom hạt nhân 50 kiloton cần vài kilôgram plutoni. Trái bom này được lắp ráp ở Okinawa một tuần trước khi người Trung quốc tấn công Việt Nam và chiếm biển Nam Trung hoa. Nó đã được đưa đến Chichijima một cách hết sức bí mật vào hôm thứ hai. Các kỹ sư làm việc suốt đêm để hạ trái bom xuống đáy giếng. Bảng hiện số đếm tín hiệu đều đặn lùi dần về số không.

Quần đảo Ogasawara, Nhật bản
Giờ địa phương: 04h30’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 19h30’ thứ Ba 20/02/2005



      Một bầu không khí yên tĩnh lặng lẽ chế ngự khắp căn phòng. Không một cử động thừa. Mọi người đang tập trung vào nhiệm vụ sắp tới: một vụ nổ thành công và công việc giám sát toàn diện kết quả vụ nổ... 6, 5, 4, 3, 2...

      Trong một vụ nổ hạt nhân dưới lòng đất, lực thoát ra ban đầu bị nén trong lòng các vách đá. Năng lượng của vụ nổ do không thể lan rộng ra xung quanh như ở trong không khí nên sẽ nhanh chóng làm đá bốc hơi tạo thành một lỗ hổng lớn. Áp suất trong lỗ hổng này tăng lên hàng triệu átmốtphe. Hơi nóng tỏa về mọi phía biến đất đá xung quanh điểm nổ thành bột. Trong vòng 80 nano giây (80 phần nghìn triệu giây đồng hồ), nhiệt độ ở đáy đảo Ogasawara là 130 triệu độ C và áp suất là 100 triệu átmốtphe. Người Nhật bản đã cho nổ quả bom dưới lòng đất ở độ sâu đủ để phần lớn sóng xung kích mà vụ nổ tạo ra bị giữ lại ở vỏ Trái Đất. Tuy nhiên, một phần sóng này thoát ra khỏi bề mặt và tại chỗ đó sẽ hiện ra một hố sâu hoắm; khi sóng này di chuyển theo chiều thẳng đứng nó tạo thành một cái ống khói mà đáy của nó là khoang diễn ra vụ nổ, chứa đầy đất đá bị vụn ra như bột. Phần còn lại của sóng nổ đi xuyên qua nền đất đang nén các lực nổ dưới nhiều dạng: một loạt những đợt nén ép liên tục, một đợt “sóng xoăn lông cừu” dao động lên xuống và một loạt những đợt sóng xuyên qua lòng đất giống như sóng biển. Tuy nhiên, dù dưới dạng nào, những đợt sóng này cũng lan đi rất xa, đưa tiếng vọng của vụ nổ đi vòng quanh thế giới. Những máy ghi địa chấn đặc biệt ở Lop Nor ở Trung quốc và các trạm quan sát của Ôxtrâylia, Nga và Mỹ đã ghi được chính sóng chấn động này ngay sau vụ nổ. Đây là vụ thử vũ khí hạt nhân đầu tiên kể từ năm 1996 khi một hiệp định cấm thử vũ khí hạt nhân quốc tế được các cường quốc hạt nhân thỏa thuận với nhau. Không báo trước cho bất cứ một đồng minh nào, Nhật bản đã tham gia Câu lạc bộ hạt nhân.

Seoul, Nam Triều tiênGiờ địa phương: 05h30’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 20h30’ thứ Ba 20/02/2005


      Những màn hình khổng lồ được dựng lên bên cạnh các tòa nhà khắp thành phố truyền đi các chương trình tin tức về những vụ giết người trong đêm, thỉnh thoảng xen vào tin đặc biệt về vụ thử hạt nhân đầu tiên của Nhật bản, vụ chìm tàu Peleliu và tâm trạng lo sợ chiến tranh đang tăng lên ở Đông Á. Trong một hành động ngoại giao có cân nhắc thận trọng, Nam Triều tiên đã lên án vụ thử hạt nhân của Nhật bản, lấy làm tiếc về vụ tàu Peleliu bị chìm nhưng đề nghị tất cả các bên kiềm chế. Trong một cuộc trao đổi ý kiến riêng, Nam Triều tiên kêu gọi Trung quốc lên án chiến dịch khủng bố của Bắc Triều tiên ở miền Nam. Binh lính Mỹ và Nam Triều tiên canh gác khu phi quân sự được cấp áo giáp mới. Binh lính ở căn cứ Fort Boniface được phòng thủ chắc chắn ở phía sau khu phi quân sự được đặt trong tình trạng báo động cao nhất.

     Ngay trước lúc rạng đông, hàng chục nghìn sinh viên và thành viên công đoàn Bắc Triều tiên, trong một cuộc biểu tình được tổ chức tốt, vừa hát vừa vượt qua đường ranh giới là dãy lều ở làng đình chiến Bàn Môn Điếm. Vừa vẫy cờ, đoàn biểu tình vừa đòi thống nhất ngay lập tức với miền Nam. Các tướng lĩnh của Bắc Triều tiên tập trung trên ban công một tòa nhà làm nơi hội họp chỉ cách đường phân ranh giới có mấy mét. Cách đó hơn 1 km, các loa phóng thanh được gắn trên một cột cờ cao tới 160 mét, được coi là cao nhất thế giới, đang phát đi chương trình tuyên truyền chống Mỹ. Những khẩu hiệu ca ngợi những tư tưởng của học thuyết Chủ Thể ( ) được đề xướng bởi nhà độc tài Cộng sản Kim Nhật Thành( ), người được Xtalin dựng lên sau Chiến tranh Thế giới thứ II và cai trị Bắc Triều tiên cho đến khi ông này qua đời năm 1998. Năm 1950, Kim Nhật Thành đã tiến hành xâm lăng miền Nam và với sự giúp đỡ của Trung quốc đã tạo ra một tình trạng bế tắc về quân sự với Mỹ và các lực lượng đồng minh, các lực lượng này vẫn tiếp tục tồn tại ở Nam Triều tiên cho đến tận ngày nay.

     Chủ Thể có nghĩa là tự lực cánh sinh và triết lý này đã tách người Bắc Triều tiên ra khỏi thế giới trong hơn 50 năm qua. Chưa có dân tộc nào bị kiểm soát chặt chẽ như người dân Bắc Triều tiên và họ được nói rằng họ đang sống trên thiên đường. Kim trở thành Lãnh tụ vĩ đại, một nhân vật như Chúa trời, trong khi nhiều người dân của ông này dốt nát đến mức không biết rằng con người đã đặt chân lên mặt trăng.

     Khi Kim Nhật Thành chuẩn bị chết, ông ta lập di chúc trao lại quyền lãnh đạo đất nước cho người con trai lông bông và hư hỏng của ông ta là Kim Chính Nhật ( ). Và giờ đây các vụ đổ máu trên đường phố Nam Triều tiên chính là thông điệp của Kim Chính Nhật chính là thông điệpvà chính theo luận của ông này giờ đây đang làm đổ máu những đường phố ở Nam Triều tiên. Là một mô hình thu nhỏ bộ mặt của Bắc Triều tiên, ngôi làng xung quanh cột cờ này không có người ở, mặc dù đèn trong các căn hộ để trống này tự động bật tắt đánh lừa những người nông dân Nam Triều tiên để họ tin tưởng vào chế độ đang sụp đổ bên kia giới tuyến.

     Một xe bọc thép chở quân của Bắc Triều tiên đi vào khu phi quân sự, trắng trợn phá vỡ hiệp định đình chiến cấm tất cả các loại vũ khí trong khu vực này. Binh lính Mỹ và Nam Triều tiên đã nổ súng. Cách 500 kilômét về phía Nam, bên ngoài cảng Pusan, một chiếc tàu buôn Nam Triều tiên đã va phải một quả mìn mà Bắc Triều tiên mới thả và bị chìm. Thủy thủ đoàn được cứu sống. Cảnh sát đã chặn lối ra vào các trường đại học ở những thành phố chính của Nam Triều tiên và bắt các sinh viên bị nghi là ủng hộ việc thống nhất với miền Bắc. Từ nhiều năm nay các lực lượng an ninh đã thông báo rằng gián điệp Bắc Triều tiên đang xâm nhập đầy vào các trường đại học. Hôm nay, choáng váng trước các sự kiện xảy ra, không ai đứng ra tổ chức các cuộc biểu tình thường lệ.

     Trong một tuyên bố, chính phủ Nam Triều tiên nói rằng Trung quốc đã lên án Bắc Triều tiên nhưng không có lời xác nhận nào từ phía Bắc Kinh. Những chi tiết của các cuộc trao đổi giữa hai chính phủ chỉ được đưa ra công khai sau này khi vai trò phức tạp của Trung quốc đã trở nên rõ ràng. Trong hai ngày đầu xung đột, Đại sứ của Seoul tại Bắc Kinh chỉ được nói cho biết rằng Trung quốc coi tình trạng hỗn loạn trên bán đảo Triều Tiên là một vấn đề nội bộ và Trung quốc là bạn của cả hai nước. Trung quốc sẽ không can thiệp trong bất cứ hoàn cảnh nào.

     Hai tàu ngầm mini lớp Tologorae và bốn chiếc lớp Cosmos của Nam Triều tiên đã rời căn cứ trên đảo Cheju, nằm cách bán đảo Triều tiên 60 km về phía Nam. Sáu tàu này hiện được triển khai thành ba nhóm ở vùng biển bên ngoài bờ biển phía Đông lẫn phía Tây Bắc Triều tiên. Mỗi nhóm được hộ tống bởi một tàu ngầm tấn công đa năng 209/1200 lớn hơn kiểu Chang Bogo. Những tàu này được đóng ở xưởng đóng tàu Daewoo dựa trên thiết kế của Đức,  một số thành viên trong thủy thủ đoàn 33 người đã được cử sang Đức huấn luyện. Giống như miền Bắc, các tàu ngầm nhỏ của miền Nam được sử dụng để xâm nhập vào bờ biển, ngoại trừ một điều là từ trước đến nay chúng chưa bao giờ được thực thi một nhiệm vụ thật sự. Giờ đây, các tàu ngầm mini của Nam Triều tiên phải hoàn thành nhiệm vụ phá hủy các căn cứ tàu ngầm mini của Bắc Triều tiên ở Cha-ho, Ma Yangdo và Song Jon Tando nằm bờ biển phía Đông và căn cứ Sagon-ni nhỏ hơn ở bờ biển phía Tây bán đảo Triều tiên.

     Tại cuộc họp đầu tiên của nội các bàn về cuộc khủng hoảng kể từ khi các cuộc tấn công bắt đầu diễn ra, Tổng thống Nam Triều tiên Kim Hồng Cư ( ), người đã từng được đào tạo ở Mỹ, đã hỏi thẳng các đồng nghiệp của ông là “Người Trung quốc ủng hộ ai?”. Câu trả lời là “Không biết”. Ngay cả người Nam Triều tiên vốn rất thông hiểu đời sống chính trị Đông Á, một thứ đời sống chính trị với nhiều sắc thái khác nhau và nghệ thuật điều khiển con rối rất tinh vi, cũng không thể đọc được những tín hiệu từ Bắc Kinh.
 
Tổng thống nói: “Chính sách của chúng ta luôn là thống nhất bằng những biện pháp hòa bình và đúng thời điểm. Chúng ta không bao giờ muốn thực hiện theo một mô hình kiểu Đức. Việc bị lăng nhục và mất thể diện trước Bắc Triều tiên là không phù hợp với phong cách chính trị Đông Á của chúng ta. Phí tổn cho việc làm đó sẽ là khủng khiếp, lớn đến mức không thể chịu được. Điều này sẽ đe dọa mục tiêu mở rộng nền kinh tế của chúng ta vào đúng thời điểm khi mà các cơ sở sản xuất của chúng ta bắt đầu cạnh tranh trực tiếp với Nhật bản trên thị trường toàn cầu. Vậy mà miền Bắc dường như có ý định phá vỡ nguyên trạng đó. Tôi muốn cho rằng ý định này không được Bắc Kinh khuyến khích. Nếu tôi đúng khi cho rằng quân đội và vũ khí của Trung quốc không được sử dụng để chống lại chúng ta thì miền Bắc không thể thắng được. Tôi cũng muốn cho rằng dù khả năng hạt nhân của họ có như thế nào đi nữa thì cả thiết bị kích nổ và hệ thống phóng tên lửa hạt nhân của họ sẽ không hoạt động được. Cuối cùng tôi muốn cho rằng trong số những nhân vật đang cộng tác với Kim Chính Nhật phải có những người nào đó còn có chút lý trí.”

     Bộ trưởng Quốc phòng nói xen vào: “Ngài đưa ra nhiều giả định quá, thưa Tổng thống.”

     Tổng thống đáp: “Đúng vậy. Nhưng nếu không dựa trên những giả định như thề thì hai nước Triều Tiên sẽ rất nhanh chóng chìm sâu vào một biển máu lửa tàn phá như trong ngày tận thế. Hậu quả đó còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với việc bị mất thể diện quốc gia hay việc công cuộc thống nhất đất nước bị thất bại. Thưa các vị, nhiệm vụ trước mắt là vô hiệu hóa tất cả các toán biệt kích của Bình Nhưỡng đang hoạt động ở đây và phải bảo đảm rằng chúng sẽ không thể tổ chức được thêm một cuộc tấn công nào nữa. Chúng ta phải tin rằng nếu chúng ta làm được việc này thì miền Nam sẽ không còn là mục tiêu của một đợt tấn công hạt nhân từ phía Bắc.”

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 15h45’ thứ Ba 20/02/2005
Giờ GMT: 20h45’ thứ Ba 20/02/2005


     Lần gần nhất mà Tổng thống nói chuyện với Makoto Katayama, Đại sứ Nhật bản, là vào tối thứ hai, khi hai người gặp nhau tại Khu Triển lãm bày Quốc gia. Cuộc gặp gỡ diễn ra không được tốt đẹp lắm. Katayama muốn thúc ép Bradlay đưa ra một quyết định về việc can thiệp quân sự vào biển Nam Trung hoa còn Tổng thống thì chưa sẵn sàng để đưa ra quyết định đó. Còn lần này Katayama được triệu đến để giải thích lý do Nhật bản cho nổ một đầu đạn hạt nhân 50 kiloton ở Ogasawara.

     Đại sứ Katayama được dẫn vào. Ông ta có một thân hình khá cao lớn so với tầm vóc bình thường của người Nhật bản, với chiều cao tới gần 2 mét, trông ông đại sứ già hơn tuổi năm mươi tư của mình. Mái tóc của ông ta khá thưa kết hợp với  một vẻ nhún nhường lịch sự càng làm tăng thêm vẻ học thức cho dáng bề ngoài của ông. Nhiệm kỳ của Katayama ở Washington sắp kết thúc. Ông sẽ trở về Tôkyô vào cuối mùa xuân để nhận chức Thứ trưởng phụ trách hành chính ở Gaimusho (Bộ Ngoại giao). Đó là một chức vụ cao nhất mà một quan chức tiến thân nhanh trong Bộ Ngoại giao như ông có thể ao ước. Chức vụ này sẽ đặt ông vào vị trí phụ trách quá trình phát triển chính sách đối ngoại của Nhật bản, đó cũng chính là phần thưởng xứng đáng dành cho một sự nghiệp chói lọi, một sự nghiệp đã được khởi đầu từ ba mươi năm trước với một cái bằng tốt nghiệp hạng ưu của khoa Luật trường Đại học Tổng hợp Tôkyô.

     Tổng thống ra hiệu mời ông ngồi xuống chiếc ghế dài được đặt phía bên phải ghế bành của Tổng thống và hỏi xem Đại sứ thích trà, cà phê hay một thứ đồ uống gì đó mạnh hơn. Katayama từ chối và ngồi chờ đợi sự im lặng được phá vỡ. Tổng thống hắng giọng: “Thế này, ngài Đại sứ, chúng ta sẽ nghĩ sao về những sự kiện ở Ogasawara? Tôi có thể nói, chỉ cần đọc mục tin về cuộc thăm dò thái độ của người Mỹ đối với Nhật bản trên tờ Washington Post là ngài thấy như chọc vào tổ ong. Ngài định nói gì không?”

     Katayama để cho thời gian kéo dài dường như vô tận trước khi trả lời. Ông nói: “Trước hết, thưa Tổng thống, tôi xin thay mặt chính phủ Nhật bản và nhân dân Nhật bản bày tỏ sự thông cảm sâu sắc về sự mất mát đối với tàu Peleliu. Đây là một cú sốc đối với tất cả chúng ta. Tôkyô đã chỉ thị cho Đại sứ của chúng tôi ở Bắc Kinh bày tỏ thái độ mạnh mẽ nhất có thể được đối với chính phủ Trung quốc. Bây giờ tôi xin trở lại trả lời câu hỏi của ngài. Rất đáng tiếc là sự việc đã đi đến chỗ như vậy nhưng sự việc đã diễn ra và chúng tôi phải tiến lên chứ đừng lùi lại. Sự thật đơn giản, thưa Tổng thống, là ngài và đất nước ngài không còn thực hiện Hiệp ước An ninh của ngài với chúng tôi nữa. Điều này đã được thể hiện quá đầy đủ qua những sự kiện trong tuần này. Chúng tôi hiểu điều đó và đã hiểu ít lâu rồi. Thời kỳ người Mỹ tiến hành chiến tranh ở châu Á đã qua rồi. Các ngài đã hy sinh, các ngài đã bảo vệ khu vực này trong lúc chúng tôi lớn mạnh trở nên hùng mạnh và giàu có. Nhưng rồi cũng đến lúc các quốc gia trưởng thành, lúc mà chúng ta phải chia tay với sự nuôi dưỡng của cha mẹ và tự đứng bằng đôi chân của mình. Chúng tôi đã có những nỗi đau ngày càng lớn. Liệu chúng tôi có cần phải nhắc ngài về việc Niu Dilân thực tế đã rút khỏi hiệp ước ANZUS vào đầu những năm 1980, việc các ngài rút khỏi Philippine vào đầu những năm 1990 và tâm lý thù địch mà các ngài nhận thấy ở Okinawa từ giữa những năm 1990? Việc các ngài rút sự có mặt về quân sự của các ngài khỏi châu Á diễn ra đồng thời với việc Trung quốc nổi lên như một siêu cường, điều mà chính phủ ngài biết rất rõ, đấy là một vấn đề làm cho chúng tôi hết sức lo ngại. Đây quả thực là một điều đã khiến cho dân chúng Nhật bản không thể dễ dàng chấp nhận, nó cũng tương tự như các cuộc tấn công liên tục mà các chính phủ kế tiếp nhau tiến hành nhằm vào chúng tôi trong lĩnh vực buôn bán. Các ngài luôn nói rằng hãy chi nhiều tiền hơn cho phòng thủ. Các ngài không thể một mặt đòi hỏi chúng tôi chi ngày càng nhiều cho nền phòng thủ của chính chúng tôi và mặt khác lại tìm cách quyết định cho chúng tôi phải hành động như thế nào. Tôi nghĩ điều đó phải chăng có thể gọi là “hành động đế quốc quá xa”. Nhật bản, thưa Tổng thống, đã không thể đứng yên trong giai đoạn này. Một thế hệ mới, thế hệ sau-chiến-tranh đã lên cầm quyền. Họ không có chút ký ức nào về cuộc Chiến tranh Thái Bình Dương, họ chỉ có những câu hỏi tại sao Nhật bản không thể tự lo lấy cho những vấn đề của mình”.

     “Tại sao các ngài lại ngạc nhiên với cuộc thử hạt nhân khiêm tốn của chúng tôi? Tôi tin là ngài biết rõ hơn tôi, rằng hơn một thập kỷ nay chính phủ Mỹ đã cung cấp cho Nhật bản bí quyết kỹ thuật để chế tạo một đầu đạn hạt nhân. Chúng tôi đã không quyết định lao vào con đường hạt nhân một cách nhẹ nhàng. Điều này không chỉ có nghĩa là chế tạo một vài quả bom, nó còn có nghĩa là có khả năng phóng chúng đi. Và chúng tôi có khả năng, trong phạm vi khu vực, phóng một đầu đạn hạt nhân với độ chính xác cao”.

     “Tôi nghĩ rằng điều ngài muốn biết là những ý định của chúng tôi. Ngay tới đây Thủ tướng Hyashi sẽ phát biểu trước toàn quốc về vấn đề này. Tôi không thể nói trước điều gì nhưng tôi có thể bảo đảm với ngài rằng không có điều gì thật sự bất ngờ, rằng chúng tôi mong muốn tiếp tục sự hợp tác chặt chẽ với Mỹ. Nhưng hãy cho phép tôi nói điều này: Chúng tôi ở châu Á; các ngài thì không. Chúng tôi phải quan hệ với Trung quốc với tư cách vừa là một mối đe dọa quân sự vừa là một cơ hội thương mại, còn các ngài thì chỉ phải xử lý mối quan hệ thương mại. Địa vị của chúng tôi cũng phức tạp hơn. Chúng tôi có di sản lịch sử phải vượt qua. Ngay cả khi chúng ta đang nói chuyện ở đây, chúng tôi cũng phải có những đánh giá nhất định về sự bùng nổ bạo lực mới vừa diễn ra trên bán đảo Triều Tiên. Khu vực này đã trở thành một điểm nóng đầy nguy hiểm và không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra ở đó, chí biết ở đó mọi người sẽ trông cậy vào vai trò lãnh đạo của Nhật bản. Và đây sẽ là sự thách thức đối với chính sách ngoại giao của Nhật bản trong những năm tới. Đối với công luận của Mỹ, chúng tôi trông đợi các ngài thực hiện quyền lãnh đạo đối với nhân dân Mỹ. Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, một từ gớm ghiếc, đã luôn là một phần trong mối quan hệ giữa chúng ta. Thông qua sự lãnh đạo ở cả hai phía, điều này có thể được cải thiện, nếu không xóa bỏ được hoàn toàn. Chúng ta không thể xử lý các vấn đề của chúng ta trên cơ sở các cuộc thăm dò ý kiến trên báo chí.”

Bán đảo Triều tiênGiờ địa phương: 06h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 21h00’ thứ Ba 20/02/2005


     Những bức ảnh chụp từ vệ tinh của Mỹ cho thấy không có hoạt động khác thường nào dọc theo giới tuyến được phòng thủ kiên cố giữa miền Bắc và miền Nam bán đảo Triều tiên. Những ngọn đồi và cánh đồng lúa bị bao phủ bởi tuyết, sương mù và một lớp băng dày như thường vẫn thấy vào thời điểm này trong năm. Những người nông dân Bắc Triều tiên phủ kín quần áo làm việc ở nhiệt độ dưới không trước những cơn gió lạnh buốt. Kể từ khi những trận lũ lụt đầu tiên ập đến cách đây gần chục năm tàn phá dữ dội mùa màng và hạ tầng cơ sở, tình trạng thiếu thốn lương thực và nhiên liệu đã đẩy đất nước họ vào tình cảnh nguy khốn. Thời kỳ tồi tệ cũng đến ngay sau cái chết của Kim Nhật Thành, chính trong thời gian này, đa số người Bắc Triều tiên đã tỏ ra không tin tưởng lắm vào người con trai sống ẩn dật của Chủ tịch Kim.

     Người ta vẫn gọi Kim Chính Nhật là “chúa tể sắt đá của muôn loài” và “nhà chiến lược quân sự vĩ đại”. Nhưng bản thân Kim Chính Nhật hiếm khi xuất hiện trước công chúng để hòa nhập với mọi người, ông ta cũng không đưa ra được bất cứ một chỉ đạo nào về nông nghiệp, công nghiệp và tư tưởng Chủ thể như trước đây cố chủ tịch Kim Nhật Thành đã làm. Trong giới tinh hoa của Bình Nhưỡng đã lan truyền những câu chuyện về Kim Chính Nhật với những bữa tiệc trác táng cùng với đám gái làng chơi đến từ Scandinavi, Pháp và Anh; người ta cũng kể cho nhau nghe về chuyện Kim Chính Nhật nghiện rượu; về những cơn trầm cảm và tính tình nóng nảy không kềm chế được của ông ta. Không ai biết rõ được tính cách thật của nhà lãnh đạo khó hiểu này, nhưng đối với những người nông dân thì chắc chắn là Kim không thể bảo vệ được Triều Tiên trước thiên tai và thảm họa tự nhiên. Nông dân Bắc Triều tiên sống được là nhờ khẩu phần ăn ít ỏi chỉ đủ để tồn tại, lần cuối cùng nhà họ có điện hay chút chất đốt để sưởi ấm cách đây đã vài năm.

     Tuy nhiên ngay dưới những cánh đồng của họ có những kho dự trữ lớn được xây dựng ngầm trong lòng đất để cung cấp hậu cần cho các thành phố và thị trấn. Tất cả các thành phố và thị trấn của Bắc Triều tiên đều được quy hoạch nằm trong một tổ hợp, hình thành nên một mạng lưới cơ sở quân sự, đây là cách thức mà đất nước đầy bí ẩn này đã miệt mài xây dựng trong hàng chục năm liền để chuẩn bị cho một cuộc tổng tấn công vào miền Nam khi thời điểm chín muồi. Pháo tầm xa, xe tăng, máy bay phản lực chiến đấu, máy bay trực thăng … được cất giấu trong các đường hầm và các hang lớn đào xuyên qua núi. Bắc Triều tiên tin rằng họ có thể bất ngờ mở một cuộc tấn công bằng trọng pháo trên qui mô lớn mà không hề để lộ vũ khí của họ ra. Hỏa lực tầm ngắn sẽ do các đơn vị xe tăng và các đơn vị cơ giới đảm nhận. Hàng trăm xe đổ bộ sẽ vượt sông Imjin để chuyển quân và thiết bị. Hơn 2.000 chiếc cầu nổi sẵn sàng thay thế những chiếc cầu hiện có sẽ bị các lực lượng đồng minh cho nổ tung khi rút quân. Vào cuối những năm 1990, Bình Nhưỡng đã xiết chặt hệ thống phòng thủ của họ với hơn 15.000 súng phòng không, cùng với 500 tên lửa đất đối không và một hệ thống ra đa báo động sớm đời mới để ngăn chặn máy bay xâm nhập, trong khi đại bác 170 ly và tên lửa 240 ly của miền Bắc sẽ nã vào trung tâm Seoul. Một trong những mục tiêu đầu tiên sẽ là xa lộ số 88 chạy ngang qua thành phố Seoul và có thể được sử dụng làm đường băng cho máy bay chiến đấu của miền Nam.

     Trong khi các lính biệt kích thuộc lực lượng đặc biệt của Nam Triều tiên rời khỏi tàu ngầm của họ và hướng về phía bờ biển của miền Bắc thì các quan chức của Bộ Quốc phòng ở Seoul đang lập kế hoạch bảo vệ thành phố trong trường hợp xảy ra tình huống xấu nhất: quân đội Bắc Triều tiên mở một cuộc tấn công tổng lực trên toàn mặt trận.

     Từng lính biệt kích biết rõ căn cứ mà anh ta sắp tấn công như chính căn cứ của mình. Họ đã nghiên cứu kỹ các bức ảnh và được huấn luyện trên sơ đồ theo đúng mô hình thật, mặc dù không người nào tin rằng sẽ có lúc họ phải tiến vào căn cứ thật như lúc này. Tại Mayangdo, hai mươi tư người đổ bộ vào bên trong căn cứ để tránh bãi mìn ở phía bên kia hàng rào. Sáu người đánh thốc từ trong ra, giết chết lính gác và ra hiệu cho mười người khác tiến vào. Số còn lại vẫn ở nguyên trên xuồng. Chất nổ được đặt xung quanh các khối nhà chính và nơi trữ nhiên liệu và đạn dược. Nhóm người nhái gắn mìn hẹn giờ vào 12 chiếc tàu ngầm mini của Bắc Triều tiên. Ba chiếc tàu tấn công cao tốc lớp Soju đang có mặt ở cầu cảng cũng bị gắn mìn. Trong vòng 10 phút, nhóm đột kích đã hoàn thành nhiệm vụ mà không hề bị phát hiện. Chất nổ được bố trí để gây sợ hãi và tàn phá. Chúng phạt ngang các ngôi nhà, làm bắn tung tóe những quả mìn nhỏ hơn và biến tòa bộ khu vực xung quanh thành một bãi mìn. Binh lính Bắc Triều tiên tiếp tục bị sát thương nhiều tiếng đồng hồ sau cuộc tấn công. Căn cứ đã bị tê liệt vì trước khi rút đi, lính biệt kích Nam Triều tiên đã cài mìn ở lối ra vào cảng. Theo kế hoạch còn có hai cuộc tấn công khác nhưng ở Sagon-ni, một lính gác Bắc Triều tiên phát hiện ra nhóm đột kích khi nhóm này đã đổ bộ lên bờ. Anh này nổ súng bắn chết hai người và làm bị thương ba người khác. Đèn được bật lên chiếu sáng toàn bộ căn cứ và còi báo động rền rĩ trong khi binh lính Bắc Triều tiên triển khai vào các vị trí trên nóc nhà với những khẩu súng máy hạng nặng. Sáu lính biệt kích lặn xuống nước và trốn thoát. Năm người khác bị bắn gục và ít nhất bốn người bị bắt sống. Một chương trình truyền hình của Bình Nhưỡng cho thấy xác những người lính biệt kích này, ống kính truyền hình chiếu cảnh xác họ nằm trên mặt đất trong căn cứ. Phát thanh viên phỏng vấn các tù binh Nam Triều tiên, những người này cúi gục đầu và lắc đi lắc lại, một cử chỉ có nghĩa như một sự hối hận. Miền Nam thẳng thừng phủ nhận tin này. Họ nói những người này là các diễn viên Bắc Triều tiên. Không bên nào đề cập đến thành công của những cuộc tiến công vào ba căn cứ hải quân của nhau.

Văn phòng báo Guardian, LondonGiờ địa phương: 02h00’ thứ Ba, 21/2/2005

     Bài đặc biệt của chuyên mục đăng trên trang nhất tờ Guardian của Anh được đặt trên bàn làm việc của các nhà lãnh đạo thế giới chừng nửa tiếng sau khi chúng được phát hành trên các đường phố London. Bài báo này đã được các quan chức trợ lý của Tổng thống Mỹ và Thủ tướng Anh đánh giá là đủ quan trọng để đọc nguyên bản chứ không đọc bản tóm tắt.

     Bài báo được tác giả Martin Miller viết, đây là một phóng viên đã từng giành được giải thưởng báo chí Nhật. Những mối quan hệ của Martin Miller với giới an ninh và quốc phòng đã được coi là huyền thoại. Sự nhanh nhạy và những vấn đề mà Martin đã đưa vào bài viết của mình cùng những chứng cứ rất rõ ràng đã khiến cho người đọc buộc phải cho rằng chính Martin Miller từ vài tuần trước đó đã biết rõ kế hoạch tiến hành cuộc thử vũ khí hạt nhân của người Nhật. Nhưng Miller đã chuyển hướng chỉ trích của công luận sang phía chính quyền Mỹ. Đầu đề của bài báo mà Miller viết là: Nước Mỹ đã đưa bom cho họ mà không hề hối tiếc.

Lược thuật

Nhật bản đã chế tạo bom hạt nhân như thế nào



     Nước Mỹ đã đưa bom cho họ mà không hề hối tiếc.

     Vụ thử đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ của Nhật đã diễn ra mà không hề làm nhiều quan chức Washington ngạc nhiên, những quan chức này trong vài năm qua đã ủng hộ việc dàn xếp một sự kết thúc có kiểm soát hiệp ước an ninh đã lỗi thời của Mỹ với Nhật bản. Trong khi chính sách công khai của Mỹ là hạn chế phổ biến vũ khí hạt nhân hủy diệt hàng loạt thì một nhóm quan chức cao cấp nhất và có quyền lực nhất của chính quyền Mỹ trong nhiều năm đã ngon ngọt dỗ dành Nhật bản đi theo hướng trở thành một quốc gia có vũ khí hạt nhân. Những quan chức này đã bắt đầu chiến dịch của họ từ thời Reagan và Bush (cha) nắm chính quyền, khi mà Liên bang Xô viết bị coi là mối đe dọa chủ yếu trong khu vực Thái Bình dương. Sau đó, họ đã tin tưởng rằng trên một số phương diện, sẽ không tránh khỏi việc Mỹ phải kết thúc vai trò đảm bảo an ninh của tại khu vực Đông Á, có thể do nguyên nhân xuất hiện sự thách thức của một quyền lực không thân thiện đối với quốc gia mà thế lực này không muốn gây chiến. Vì vậy, nhóm quan chức Mỹ đã quyết định, để giúp cho Nhật bản, với tư cách là một đồng minh trung thành của Mỹ, có thể chế tạo được vũ khí hạn nhân trước khi Ấn độ hoặc Pakistan tuyên bố họ có bom hạt nhân, hoặc trước khi Trung quốc có ý định thử thách ý chí quân sự của các nước láng giềng châu Á.

     Chính sách này quả là đơn giản một cách mù quáng. Mỹ và châu Âu đã giúp Nhật bản tích trữ được một lượng lớn plutonium phân hạch, đủ để cho phép Nhật có được khả năng chế tạo vũ khí hạt nhân. Phòng thí nghiệm Savannah River đã giúp hoàn tất phần lớn công việc này. Những nhà khoa học thuộc phòng thí nghiệm này đã chuyển giao công nghệ và các thiết bị phần cứng để sử dụng trong hai lò phản ứng tốc độ cao (fast-breeder reactors – FBRs) của Nhật bản. Hai lò phản ứng này đã sản xuất ra plutonim chất lượng cao, và đó có thể được coi là một mối đe dọa chủ yếu đối với chính sách kiềm chế vũ khí hạt nhân hủy diệt hàng loạt. Nguyên lý hoạt động của các lò phản ứng nhanh FBRs là nó sẽ tạo ra nhiều plutonim hơn là lượng bản thân lò tiêu thụ. Khối lượng plutonim thừa ra sẽ được sử dụng làm nhiên liệu cho các lò FBRs khác, cứ như thế, càng ngày sẽ càng sản xuất được nhiều nguyên liệu hạt nhân. Tuy nhiên, các lò FBRs cũng sẽ sản xuất ra loại plutonim nguyên chất hơn nhiều so với bất kỳ loại plutonium nào đã được nạp vào vũ khí hạt nhân tiêu chuẩn. Tổ chức Cơ quan năng lượng nguyên tử thế giới IAEA đã xếp nguyên liệu hạt nhân của Nhật bản vào loại plutonim “siêu cấp”.

     Trên thực tế Quốc hội Mỹ đã ra lệnh chấm dứt chương trình FBR của Mỹ vào năm 1983, thậm chí trước cả khi họ có thể xây dựng loại lò phản ứng này tại nước mình. Nhưng Nhật bản có 2 cơ sở đang hoạt động. Một là FBR Joyo ở Trung tâm nghiên cứu Oarai nằm ở phía Bắc Tôkyô, lò này đã đạt đến trạng thái phản ứng hạt nhân tự ổn định vào năm 1977. Cơ sở thứ hai là FBR Monju ở gần Tsuruga trên bờ biển Đông, phía Tây Tôkyo. Monju đạt đến trạng thái phản ứng tự ổn định vào năm 1994. Có tầm quan trọng hết sức lớn lao đối với việc phát triển chương trình hạt nhân là cơ sở Rokkasho Mura ở quận Amori. Cơ sở này nàm trên một khu vực rộng lớn, Nhật bản chi 18 tỉ đô la cho riêng việc xây một nhà máy tái chế nhiên liệu ở đây. Chính ở đây tờ Guardian biết rằng chính phủ Nhật bản cũng xây dựng một cơ sở để tiếp nhận Ôxyt Plutoni, biến nó thành kim loại và gia công trên máy theo những hình dáng kích cỡ thích hợp để chế tạo vũ khí.

     Bước tiến tới sự cộng tác chặt chẽ giữa Mỹ và Nhật bản được chính thức hóa khi sự việc trở nên rõ ràng rằng Nhật bản đang triển khai các lò phản ứng nhanh FBR trong khi Mỹ lại không. Những tài liệu mà báo Guardian thu thập được cho thấy rõ chính phía Mỹ đã cam kết theo kịp những phát triển về FBR của Nhật – cho dù việc này bị cấm ở ngay nước Mỹ. Năm 1987, khi chương trình này đang hình thành, tạp chí Oak Ridge National Laboratory (ORNL) đã đăng bài viết như sau: “… Sự cộng tác này sẽ cho phép Mỹ duy trì được một cốt lõi chuyên môn; … các chuyên gia kỹ thuật có thể theo kịp sự phát triển trong lĩnh vực tái chế khi họ tham gia một sứ mệnh lâu dài và có tính khả thi…”  Và một năm sau đó, William Burch, Giám đốc bộ phận tái sinh nhiên liệu của ORNL đã nói: “… Hiệp định tay đôi sẽ có lợi cho cả đôi bên… Nhật bản sẽ có thể đẩy nhanh giai đoạn phát triển công nhgệ tái chế thông qua sự cộng tác với Mỹ, đồng thời còn có thể tiết kiệm được chút ít tiền bạc… Đối với Mỹ… sự cộng tác này giúp cho chúng ta tiếp tục tham gia cuộc chơi…”
 
Các nhà chính trị của cả Mỹ lẫn Nhật bản đều đã công khai phủ nhận ý định phát triển vũ khí hạt nhân của Tôkyô. Vào tháng 11/1992, như một phần của nỗ lực phát triển một chu trình nhiên liệu hạt nhân tự túc, Nhật bản bắt đầu nhập một khối lượng lớn plutonium đã phân tách. Hiện tại Nhật bản đã có tới 50.000 kg và đến năm 2010 dự tính có 90.000 kg. Nhật bản chưa bao giờ cần quá 30 ngày để chế tạo một vũ khí hạt nhân. Tất cả những gì mà họ cần là một quyết định chính trị, mà quyết định này giờ đây đã có.
 
Các thống kê thật đáng sợ. Chỉ cần một lượng nhỏ chừng 3 kg là chế tạo được một đầu đạn hạt nhân có sức công phá tương đương với ít nhất là 20.000 tấn TNT. Với kho dự trữ hiện tại, người ta cho rằng Nhật bản có đủ plutonium siêu hạng để nạp vào hơn 200 đầu đạn. Những đầu đạn này có thể được gắn vào tên lửa đạn đạo tiên tiến mà chúng ta có thể sẽ được chứng kiến trong các cuộc thử nghiệm mà Nhật bản dự tính bắt đầu trong mấy ngày tới. Các tên lửa này có trọng lượng không quá 150 kg và có tầm bắn khoảng 2.500 km. Các chuyên gia quốc phòng nói rằng trong số tàu ngầm lớp Harushio mới được đưa vào hoạt động gần đây, ít nhất có hai chiếc hiện đã được trang bị vũ khí hạt nhân. Đồng thời, Nhật bản đã triển khai hệ thống phóng tàu không gian H-2, hệ thống mà Lầu Năm Góc cho rằng chúng đã được triển khai cho những mục đích quân sự trong thời gian gần đây. Hệ thống này có một khoang thử nghiệm trở về bầu khí quyển trái đất từ quĩ đạo có trọng tải 4.000 kg.

     Nhật bản luôn bảo lưu quyền trở thành nước có vũ khí hạt nhân. Ngay từ năm 1957, Thủ tướng khi đó là Nobosuke Kishi tuyên bố rằng việc Nhật bản có vũ khí hạt nhân không phải là điều trái với hiến pháp, miễn là những vũ khí đó nằm trong giới hạn xác định là để tự vệ.

     Kể từ đó, những thay đổi tinh vi đã thực hiện đối với hiến pháp, cùng với sự thay đổi mạnh mẽ về tư duy chính trị, đã làm cho sự lựa chọn hạt nhân trở thành điều có thể chấp nhận được. Tháng 10/1993 Masashi Nishihara ở Học viện Quốc phòng nói: “Chúng tôi lo ngại Trung quốc việc chúng tôi để cho Trung quốc nắm vai trò chi phối hoặc chúng tôi có thể bình đẳng hơn bằng cách đối đầu với họ”. Nishihara cho rằng Nhật bản cần đối phó với Trung quốc như Mỹ đối phó với Liên Xô: đương đầu với họ, sau đó tiền hành thương lượng về các hiệp ước cắt giảm vũ khí nhưng để làm được điều đó, Nhật bản cần có bom hạt nhân. Việc Trung quốc chiếm đoạt Biển Nam Trung hoa là chất xúc tác. Kể từ đầu năm 90, mối lo ngại về ngân sách quân sự phình to và kế hoạch mở rộng lãnh thổ của Trung quốc đã tăng lên ở châu Á. Những tin tức không được xác nhận nhưng được công bố rộng rãi nói rằng từ cuộc đối đầu với 2 tàu sân bay của Mỹ ngoài eo biển Đài Loan vào năm 1996, hàng tỉ đô la đã được dành cho việc hiện đại hóa quân đội và hải quân Trung quốc. Nhưng điều này vẫn chưa thể sánh được so với cả quân Trung quốc. Hiện tại, hai nước này đang cùng giữ địa vị siêu cường toàn cầu. Nhật bản, như cậu bé nghịch ngợm, đang bị cảnh cáo rằng bất cứ việc lặp lại những hành động tàn bạo nào trong Chiến tranh Thế giới thứ II sẽ không được tha thứ.

     Trong khi châu Á vừa nghi ngờ vừa phẫn nộ đối với Nhật bản thì điều lựa chọn thay thế khác còn đáng lo ngại hơn – chế độ Trung quốc bưng bít, vô trách nhiệm, phi dân chủ và không được hiện đại hóa của Trung quốc. Trong vài tuần tới, Mỹ sẽ khuyến khích người châu Á và Mỹ chôn vùi những ký ức của 50 năm về trước và hoan nghênh sức mạnh quân sự của Nhật bản có khả năng bắn tới các thành phố của Mỹ và Ấn độ nhưng lúc này người ta có thể tin chắc rằng chúng chỉ được lập chương trình để nhằm vào Trung quốc.

Nhà Trắng, Washington DCGiờ địa phương: 21h30 thứ Ba 20/02/2005
Giờ GMT: 02h30 thứ Tư 21/02/2005


     Nhiệm vụ giải thích chính sách được giữ kín của Mỹ được giao cho Marty Weinstein, Cố vấn an ninh quốc gia, người được Tổng thống gọi đến ngay sau khi ông đọc xong bài báo. Tổng thống yêu cầu một bản ghi chép rõ ràng về những điểm mà báo Guardian nêu ra và một cuộc thăm dò ý kiến những người đã đọc bài báo để đánh giá mức độ ủng hộ của công chúng. Weinstein giải thích rằng mặc dù Marty Miller viết đại thể là đúng nhưng không có một chính sách nào của chính quyền là giúp Nhật bản chế tạo bom hạt nhân. Các nhà khoa học hạt nhân của Mỹ đơn thuần chỉ muốn theo kịp sự phát triển về công nghệ trong một lĩnh vực mà Quốc hội đã cắt bỏ ngân sách dành cho nó. Không có đạo luật nào của Mỹ bị vi phạm. Không có sự hợp tác của Phòng thí nghiệm Quốc gia Oak Ridge, thì giờ đây Nhật bản vẫn sẽ có vũ khí hạt nhân.

     Tổng thống Bradlay nói với cố vấn an ninh của mình:

     - Marty, việc đưa ra lý do bào chữa cho những điều bí mật không làm tôi lo ngại. Chúng ta vẫn luôn luôn làm như vậy nhưng trước khi điều một lực lượng đặc nhiệm tới đánh đuổi người Trung quốc ra khỏi Biển Nam Trung hoa, tôi cần quyết định xem liệu bây giờ chúng ta nên lên án hay hợp tác với Nhật bản. Cách nào sẽ bảo vệ sinh mạng người Mỹ và bảo vệ những lợi ích quốc gia của chúng tôi?

     Marty đáp ngay:

     - Tôi cho rằng chúng ta nên lựa chọn con đường hợp tác, thưa Tổng thống. Xét cho cùng thì Nhật bản vẫn là đồng minh. Chúng ta không có xung đột nào về lợi ích với họ.
Bradlay gật gù:

     - Được đấy. Nhưng hãy nói rõ vấn đề này đi, Martin. Vì tôi sẽ phải giải thích việc này trước quốc dân.

     Cố vấn an ninh của tổng thống như được gãi đúng chỗ ngứa, liền xổ ngay một tràng dài:
   
     - Chúng ta hãy coi đây như một sự chia sẻ gánh nặng. Người Mỹ không thể giữ gìn trật tự một cách vô thời hạn cho cả thế giới. Do vậy trước hết chúng ta hãy xem xét các mối đe dọa để từ đó chúng ta sẽ lựa chọn nên liên minh với ai là tốt nhất. Ở châu Âu chúng ta có thể dựa hoàn toàn vào Anh và bình thường có thể dựa vào Pháp. Họ là những nước đã trưởng thành trong liên minh an ninh. Họ là những nước có vũ khí hạt nhân. Những nước khác đang dao động. Chúng ta không có những liên minh lớn không thể tan vỡ ở Nam Á hay Trung Đông. Ấn độ sẽ là một đồng minh trung lập nhưng về mặt lịch sử nước này rất đáng ngờ. Họ có khát vọng siêu cường riêng của họ. Bạn bè của chúng ta ở Trung Đông như Ai Cập và Arập Xêút có những mối quan tâm về chính trị trong nước phải để tâm đến. Về lâu dài, mối nguy cơ đe dọa quyền lợi của nước Mỹ từ phía Trung quốc cũng tương tự như trên. Chế độ chính trị và văn hóa Hồi giáo không thích hợp với chế độ của chúng ta. Các giá trị và khát vọng của họ khác với chúng ta. Cho đến nay chỉ có một mối quan hệ có thể tiến triển, ở Đông Á, các nước ASEAN sẽ dao động. Họ biết rằng họ không thể đương đầu với Trung quốc hoặc Nhật bản. Họ thích chúng ta hơn nhưng họ cảm thấy chúng ta đã hết thời. Họ là những người thực dụng. Trọng tâm của họ là buôn bán và phát triển. Họ sẽ chấp nhận một trật tự mới ở Trung quốc hoặc Nhật bản chừng nào mà điều này không gây phương hại cho công việc buôn bán của họ. Trên toàn cục, chúng ta cũng phải tính đến một quốc gia đang dao động khác, đó là nước Nga. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra ở đó. Tuy rằng Nga hiện nay cũng là một thành viên của câu lạc bộ hạt nhân nhưng trong vòng 50 năm tới, Nga, Trung quốc và Ấn độ sẽ phải cùng nhau tranh giành địa vị siêu cường. Được thôi, không nước nào trong số này là không lương thiện cả …

     Tổng thống ngắt lời:

     - Marty, Trung quốc đã tấn công Việt Nam, chiếm các tuyến đường biển vào Thái Bình Dương và đánh chìm một trong các tàu chiến của chúng ta làm nhiều người thiệt mạng.

     Marty Wainstein đáp:

     - Thưa Tổng thống, tôi đang nói theo quan điểm lịch sử. Chúng ta có thể trừng phạt và ném bom Irắc, Lybi, Panama. Chúng ta biết các nhà lãnh đạo của các nước này là những tên bạo chúa. Trung quốc không thuộc loại đó và tôi cho rằng chúng ta phải xem xét điều này từ góc độ đó. Hãy xem điều gì đã xảy ra ở Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc. Bắc Kinh phủ quyết tất cả những đề nghị của chúng ta đưa ra.

     - Được, ngài nói tiếp đi.

     - Chúng ta có thể có một chính sách công khai là tiến hành hai chiến dịch lớn cùng một lúc nhưng tôi đã nói điều này sẽ không thể thực hiện được vì ngân sách dành cho quân sự đã bị cắt giảm. Nếu chúng ta tiến hành chiến tranh ở Biển Nam Trung hoa, chúng ta sẽ để cho một bên sườn khác bị trống hoàn toàn. Ví dụ, Hạm đội Sáu có một cam kết lâu dài với NATO ở Địa Trung Hải. Iran, Irắc và vùng Vịnh vẫn là những khu vực căng thẳng mà chúng ta không thể rút các lực lượng của chúng ta ra khỏi đó. Nếu Iran thấy chúng ta đối đầu với Trung quốc, nếu chúng ta bắt đầu đổ đồ tiếp viện cho Việt Nam hoặc Philippine như chúng ta đã làm trong cuộc chiến tranh vùng Vịnh vào năm 1990 và khi đó nếu Iran quyết định phô trương sức mạnh của họ ở vùng Vịnh, chúng ta sẽ không thể đối phó được, thưa Tổng thống. Ý tôi muốn nói là chúng ta sẽ không dễ bị bại trận, nhưng những phí tổn, những bao đựng xác chết, những kẻ thù ở Trung Đông và phương Đông trên vô tuyến truyền hình sẽ làm cho nhân dân Mỹ quay sang chống lại những gì mà chúng ta đang cố gắng thành đạt.

     - Giống như trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam.

     - Đúng vậy. Chúng ta thắng trên chiến trường nhưng thua ở Quốc hội.

     - Ngài đang suy đoán hay là người đã biết được một điều gì đó, Marty?

     - Tôi suy đoán dựa trên thực tế. Trung quốc đã kiếm được nhiều tiền từ việc bán vũ khí. Trong thời gian 5 năm qua, số tiền đó đã lên tới 10 tỉ đô la. Chín mươi phần trăm số tiền đó là từ Trung Đông. Mối quan hệ chặt chẽ nhất của Trung quốc hiện nay là Iran và điều này giải thích tại sao họ (Iran) tài trợ cho việc Trung quốc bất ngờ mua 2 chiếc tàu chiến rất nguy hiểm của Nga trong hai năm qua. Họ đã mua các tàu khu trục Vazhny và Vdumchivy lớp Sovremenny, chúng ta có đủ cơ sở để tin rằng thương vụ mua hai chiến hạm này có giá trị khoảng 1 phần tư tỷ dolar. Các chiến hạm này được vũ trang đến tận răng, mà những đồ trang bị đó tất nhiên chẳng phải là những thứ đồ chơi xinh đẹp, đó là những đồ chơi hung bạo, thưa Tổng thống. Dưới lá cờ đỏ của hải quân Xô viết, chúng đã từng là mối đe dọa đối với chúng ta trong những tháng ngày kinh khủng của thời kỳ Chiến tranh Lạnh, và bây giờ chúng lại một lần nữa tiếp tục đe dọa săn đuổi chúng ta bằng cách bơi dưới một lá cờ khác, lá cờ của Trung quốc. Trung quốc đã có tên lửa và công nghệ hạt nhân. Iran có tiền bán dầu. Nga thì có đồ chơi.

      Trung quốc đã vi phạm hiệp ước về Chế độ kiểm soát công nghệ tên lửa (MTCR) mà họ tham gia ký kết năm 1987. Hiệp ước này cấm bán tên lửa hoặc công nghệ chế tạo loại tên lửa có thể mang một trọng tải trên 500 kg với tầm bắn trên 300 km. Một năm sau đó, Trung quốc đã bán 36 tên lửa CSS-2 tầm trung cho Arập Xêút và nước này phải trả trên 3 tỉ đô la cho số tên lửa này. Trung quốc cũng đang xúc tiến một hợp đồng bán tên lửa M-9 mới được phát triển của họ cho Xyri. Trung quốc đã có quan hệ trong lĩnh vực vũ khí với Iran, Irắc, Pakixtan, Xyri, Arập Xêút và vài nước khác. Nhân tố chung liên kết các nước này với nhau, thưa Tổng thống, là họ là các nước Hồi giáo.

     Chúng ta đã gây sức ép lần đầu tiên với Trung quốc vào năm 1987 khi họ bán tên lửa Silkworm cho Iran. Thế rồi sự việc còn trở nên tồi tệ hơn. Năm 1989 và 1991, các công ty của Trung quốc và Iran đã ký kết với nhau cái mà trong con mắt công chúng có vẻ như một hợp đồng thương mại. Nhưng sản phẩm lại là hạt nhân – một máy tách điện tử để sản xuất chất đồng vị và một lò phản ứng mini. Người Trung quốc nói rằng nó được sử dụng cho mục đích hòa bình; cho việc chẩn đoán bệnh và nghiên cứu vật lý hạt nhân.

     Bom nguyên tử có thể chế tạo từ chất đồng vị uranium cô đặc. Phi vụ làm ăn đặc biệt đó không thành, chúng ta cho rằng lý do là người Nga chen vào với sản phẩm tốt hơn. Nhưng chúng ta thử đặt giả định rằng Iran hiện ở vào vị trí của Irắc đầu những năm 90. Họ đang thăm dò con đường hạt nhân nhưng chưa bước được lên đó. Điều tiếp theo mà chúng ta biết là Trung quốc đã chuyển giao cái mà chúng ta gọi là thiết bị “calutron”, loại thiết bị cần thiết để làm giàu chất uranium. Cơ quan tình báo của chúng ta cũng tìm thấy bằng chứng về việc Trung quốc cung cấp cho Iran nguyên liệu chế tạo vũ khí hóa học là thiodiglycol và thionyl chloride, cả hai chất này đều là những chất rất nguy hiểm. Kết quả cuối cùng là xuất hiện thêm một kẻ thù khao khát có vũ khí hạt nhân, còn có thể thêm một kho vũ khí hóa học hủy diệt hàng loạt. Tuy nhiên cho đến nay khả năng phóng tên lửa hạt nhân của Iran vẫn còn hạn chế.

     Tiếp đó chúng ta phát hiện ra hai đoàn xe chở 26 tên lửa cùng bệ phóng và phụ kiện khác di chuyển qua ngoại ô Bắc Kinh trong ba ngày. Hai đoàn xe này tiến về phía cảng chính ở phía Bắc là cảng Thiên Tân. Chúng ta tin rằng đó là tên lửa Đông Phong 31, một loại tên lửa đạn đạo xuyên lục địa có tầm bắn 8.000 km. Những tên lửa này được đẩy bằng rốc-két. Chúng ta không thể phát hiện chúng một cách dễ dàng và chúng thì lại có thể bắn với độ chính xác khá cao.

     - Và Iran có thể có tên lửa này trong kho vũ khí của họ? – Tổng thống hỏi tiếp.

     - Chúng ta gần như tin chắc là họ có, thưa Tổng thống. Đó không phải là loại tốt nhất mà Trung quốc có. Đông Phong 32 được thử nghiệm vào năm 2000. Nó được bắn từ Tân Cương ở cực Tây và thực hiện chuyến du hành xa tới 3.000 km qua đất liền tới Biển Nam Trung hoa. Tầm bắn của nó là 12.000 km. Tải trọng của nó có thể là một đầu đạn hạt nhân 700 kg. Nếu bắn được từ đất Trung quốc, thưa Tổng thống, Đông Phong có thể tới được Alaska hoặc Tây Âu. Chúng ta cũng cho rằng họ đang phát triển một loại tên lửa này ở Thái Bình Dương thì họ có thể tấn công Washington hoặc New York.

     - Cám ơn ngài, Marty – Tổng thống nói – Chính xác là ngài muốn nói điều gì?
   
     - Trung quốc bán cho Trung Đông những vũ khí rẻ tiền. Một máy bay chiến đấu MiG-29 của Nga giá khoảng 25 triệu đô la. Trong khi đó một chiếc F-7M của Trung quốc giá không quá 4,5 triệu đô la. Điều này bảo đảm một mối quan hệ với các nước sản xuất dầu nhằm duy trì việc cung cấp cho Trung quốc 8 triệu thùng dầu mỗi ngày là số dầu mà Trung quốc sẽ cần phải nhập vào năm 2015. Trung quốc tính toán rằng mối quan hệ với các nước Hồi giáo sẽ chống lại được sức ép của quốc tế đòi phải có những biện pháp trừng phạt đối với họ. Chúng ta đều biết rằng tại Liên Hợp Quốc, Trung quốc đã luôn dùng quyền phủ quyết của mình. Bằng những hành động kiểu như thế họ đã tiến hành các hoạt động của mình ở biển Nam Trung hoa. Sau vụ đối đầu năm 1996 trong thời gian diễn ra cuộc bầu cử Đài Loan, Quân giải phóng Trung hoa nhận ra rằng họ không thể đánh bại hải quân của chúng ta trên chiến trường và thậm chí đến năm 2028 cũng không thể địch nổi hải quân của chúng ta. Nhưng họ cũng biết rằng chúng ta không thể tiến hành hai cuộc xung đột cùng một lúc. Vì vậy họ tìm cách cho Iran có khả năng khởi sự một hoạt động đánh lạc hướng nếu chúng ta có ý định triển khai một nhóm tàu sân bay khác giống như kiểu năm 1996.

     - Ngài biết điều này sẽ xảy ra?

     - Như tôi đã nói, thưa Tổng thống, tình báo con người  của chúng ta không được tốt lắm. Chúng ta không biết ban lãnh đạo Trung quốc đang nghĩ gì nhưng chắc chắn là họ không muốn đánh nhau với chúng ta. Họ muốn chúng ta mất tinh thần và rút khỏi Thái Bình Dương. Trong hoàn cảnh bình thường, toàn bộ sự chú ý của chúng ra sẽ tập trung vào tình trạng lộn xộn hiện nay trên bán đảo Triều Tiên. Còn hiện tại, mọi nguồn vật lực của chúng ta được triển khai nhằm chống lại Trung quốc và phần lớn nguồn tin tức tình báo về những hoạt động của quân đội và hải quân Bắc Triều tiên mà chúng ta sử dụng đều do Nhật bản cung cấp. Nếu chúng ta định ở lại khu vực này với một sự tín nhiệm nào đó, chúng ta phải thực hiện các công việc cần thiết trong một liên minh với nước Nhật bản và lúc đó phải để cho Nhật bản ở cương vị một cường quốc quân sự hạt nhân có thể đương đầu với Trung quốc, đây là một điều kiện cần thiết để giam chân Trung quốc và bắt Trung quốc phải giữ một khoảng cách với chúng ta.

Biên giới Trung – Việt
Giờ địa phương: 10h00 thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 03h00 thứ Tư 21/02/2005

     Thiếu tá Long há hốc mồm nhìn chằm chằm khi trung úy Claud Joffe thuộc Đơn vị Tín hiệu của quân đội Pháp mở máy tính xách tay của anh ta ra. Một hạ sĩ người Pháp loay hoay xoay một thiết bị có vẻ như là một cái đĩa parabol thu phát tín hiệu vệ tinh, nhưng thay vì hướng cái đĩa parabol lên trời thì anh ta hướng nó về phía Nam, nhằm về phía Hà Nội, nơi có sứ quán Pháp đóng ở đó. Ngay lập tức vị trí chính xác của tất cả các đơn vị Trung quốc đang tràn qua biên giới xuất hiện trên màn hình của trung úy Joffe. Những đám mây bao phủ phía trên khu vực chiến trường đã tản ra, tạo điều kiện lý tưởng cho vệ tinh do thám của Pháp theo dõi được hoạt động di chuyển quân cách 100 km phía dưới.

     Cách đó 300 km về phía Tây Bắc, ở Nam Ninh, viên sĩ quan chỉ huy quân Trung quốc là Kiều Hiểu Minh cũng đang làm nhiệm vụ giống hệt như vậy, gần như vào cùng một thời điểm. Anh này sử dụng một thiết bị xử lý thông tin chiến trường Thomson-CSF Star Burst giúp anh ta có thể thực hiện các phiên liên lạc điện tử qua hệ thống rađiô với các sĩ quan trên chiến trường, các sĩ quan này cũng được trang bị các thiết bị truyền tin di động thuộc hệ thống thiết bị xử lý thông tin chiến trường Thomson-CSF Star Burst nối với Kiều Hiểu Minh. Màn hình hiển thị thật là hoàn hảo. Từng sư đoàn cơ giới, từng tiểu đoàn bộ binh đều hiển thị trên màn hình trước mặt anh ta. Những hình ảnh hiện ra trên màn hình không phải là các bức ảnh chụp, chúng mang tính chất biểu đồ nhiều hơn, với sự trợ giúp của con chuột máy tính, Kiều Hiểu Minh có thể chỉ vào bất cứ đơn vị nào, sau đó nháy phím con chuột và máy tính sẽ cho biết quân số, trang thiết bị và vị trí chính xác đến từng mét của đơn vị đó ở trong rừng và trên các con đường nằm trên lãnh thổ Việt Nam.

     Loại camera thông thường giờ đây đã lùi xa vào quá khứ. Bây giờ người ta sử dụng loại camera số hóa được kết nối với một máy tính và máy phát tín hiệu tốc độ cao. Các camera này có thể được gắn lên vệ tinh địa tĩnh để chụp những bức không ảnh chính xác đến 5 cm một. Lúc đó việc trinh sát điện tử từ vệ tinh là một yếu tố quan trọng gây ảnh hưởng đến khả năng thắng bại của các bên trên chiến trường. Nhưng vệ tinh trinh sát mà người Pháp triển khai phía trên khu vực chiến trường không chỉ làm công việc chụp ảnh, rửa phim tự động và truyền ngay lập tức cho một máy thu dưới mặt đất. Nó còn được trang bị một máy phát rất mạnh phục vụ cho những hoạt động bí mật tương tự khác. Giống như người Mỹ và người Anh, các nhà sản xuất vũ khí “thông minh” ( ) của Pháp muốn tiếp tục kiểm soát những thứ mà họ bán cho các chính phủ nước ngoài, do vậy họ lắp vào phần cứng của mỗi thiết bị điện tử quân sự một chip điều khiển bí mật có thể được kích hoạt từ xa và khiến cho cả khối máy móc quân sự chứa nó trở nên vô dụng. Có thể bật và tắt con chíp này một cách tùy ý, làm cho những người bất cẩn tưởng rằng máy bị trục trặc. Đây là một biện pháp phòng xa trên cơ sở suy luận khách hàng hôm nay có thể trở thành kẻ thù của chính mình hoặc là kẻ thù của bạn mình vào ngày mai và ngược lại. Cái hay của nó là người ta không thể dò tìm ra sự can thiệp này và không thể truy trách nhiệm đến tận người sản xuất. Trong trường hợp này, con ngựa thành Tơroa được gắn vào các con chíp silic có tác dụng khởi động hệ thống Star Burst.

     Khi Kiều Hiểu Minh quan sát 50.000 lính Trung quốc tràn qua biên giới Việt Nam, được hỗ trợ bởi 250 xe tăng, vô số xe tải và xe hạng nhẹ, anh ta không dám chắc là nên tỏ sự khâm phục trước những điều kỳ diệu của khoa học hiện đại hay là nên nhường chỗ cho tình cảm tự hào về những gì mà đồng chí của anh ta đang làm. Anh ta không có thời gian nghiền ngẫm quyết định. Màn hình đột nhiên nhấp nháy và những hình ảnh trên đó biến mất trước mắt anh ta. Anh ta gõ gõ vào máy nhưng máy không có phản ứng gì. Anh ta ấn nút gọi khẩn cấp, sau đó tắt hệ thống Star Burst rồi lại bật lên. Máy dường như trở lại hoạt động bình thường trong phút chốc thế rồi màn hình lại trở lại trống không. Vào lúc máy bị trục trặc đó, nửa tá sĩ quan cao cấp của Quân giải phóng nhân dân đứng xung quanh với vẻ hoảng hốt trên nét mặt. Tất cả họ đều biết rằng họ vừa đánh mất khả năng kiểm soát cuộc tấn công vào Lạng Sơn.

Tokyo, Dinh Thủ tướng Nhật.Giờ địa phương: 12h30 thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 03h30 thứ Tư 21/02/2005


     Noburo Hyashi đã chờ đợi suốt cuộc đời chính trị của ông cho thời điểm này – thời điểm mà ông sẽ lãnh đạo Nhật bản đi tới độc lập và tự do hoàn toàn. Nhóm làm phim truyền hình NHK đang bận rộn trong văn phòng của ông chuẩn bị ánh sáng và dây micro. Frank Lloyd Wright, một kiến trúc sư người Mỹ chính là người đã thiết kế dinh thự chính thức của Thủ tướng Nhật bản nằm ở khu Nagatacho, gần tòa nhà Quốc hội. Trong khi Hyashi đặc biệt không ưa gì người Mỹ thì ông đã dần dần trở nên ưa thích dinh thự chính thức của ông. Cách sử dụng gỗ màu vàng của Lloyd Wright đặc biệt hấp dẫn. Ông cho trổ những cửa sổ lớn trên tường cho ánh sáng tràn vào và để Hyashi có thể ngắm nhìn ra ngoài cảnh một trong những khu vườn Nhật bản nhỏ được bảo tồn một cách hoàn hảo nhất ở Tôkyô. Văn phòng của ông nhìn thẳng xuống một cây mận hoa đang độ nở rộ.

     Trong nền chính trị Nhật bản, rất hiếm khi Thủ tướng phát biểu trực tiếp với quốc dân. Thường thì Thủ tướng (với toàn bộ nội các của ông đứng cách phía sau ông ba bước chân) sẽ xuất hiện trên một cái bục trong một căn phòng bất kỳ có tường sơn màu trắng, đọc một bài phát biểu ngắn và sau đó trả lời các câu hỏi lê thê của các phóng viên. Viên thư ký riêng của Thủ tướng dọn dẹp tất cả giấy tờ trên bàn làm việc của ông. Một máy nhắc lời bằng plastic đặt nghiêng phía trước bàn, dưới tầm ngắm của camera khi ông nói.
     Thủ tướng mở đầu:

     - Thưa đồng bào Nhật bản của tôi. Tôi đã yêu cầu có được cơ hội phát biểu với các vị ngày hôm nay để giải thích về tình hình hiện nay và phản ứng của chính phủ trước tình hình đó.

     Như các vị đã biết chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã mở một cuộc không kích vô cớ vào nước Cộng hòa Việt Nam hôm chủ nhật. Đồng thời họ phong tỏa biển Nam Trung hoa, không cho Nhật bản và các dân tộc yêu hòa bình khác ở châu Á sử dụng con đường thủy có tầm quan trọng sống còn này. Đến sáng hôm nay, nhà cầm quyền Trung quốc đã phát động một cuộc xâm lược qua biên giới Việt Nam. Chúng ta cũng đang cố gắng đánh giá tình trạng bùng nổ bạo lực mới đây trên bán đảo Triều Tiên và xác định xem điều đó sẽ đe dọa đến mức nào nền hòa bình lâu dài ở Thái Bình Dương.

     Kể từ năm 1960 Nhật bản đã tham gia vào một hiệp ước liên minh quân sự với Hoa kỳ. Một phần trong những yêu cầu mà hiệp ước đó đặt ra đối với hai bên tham gia liên minh này là nước này sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của nước kia khi lợi ích quốc gia bị đe dọa. Trước tình hình hiện nay, chính phủ Nhật bản đã quyết định rằng những hành động của Trung quốc hôm Chủ nhật đã gây ra một mối đe dọa nghiêm trọng đối với sự sống còn của Nhật bản và thông qua các con đường ngoại giao chúng ta đã tìm cách viện dẫn hiệp ước liên minh giữa chúng ta với Hoa kỳ. Đáng buồn là hai nước đã không thể nhất trí với nhau rằng đã tồn tại một mối đe dọa như vậy.

     Chính phủ đã đi đến kết luận rằng thực tế là liên minh quân sự mà chúng ta có với Mỹ đã chấm dứt. Điều này khiến cho Nhật bản không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải hành động độc lập( ). Phần đầu tiên của hành động độc lập đó đã diễn ra sáng nay khi các lực lượng quân sự của chúng ta đã cho thử một đầu đạn hạt nhân nhỏ. Tôi hoàn toàn hiểu được rằng do chúng ta đã có kinh nghiệm bi thảm với vũ khí hạt nhân, nhiều người trong số các vị sẽ lấy làm buồn về những tin tức cho biết chúng ta cũng đã có vũ khí hạt nhân. Quả thực một số người thậm chí có thể còn tức giận. Đối với những người đó tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc bày tỏ lời xin lỗi chân thành nhất của tôi.

     Đây không phải là nơi để Thủ tướng Nhật bản đưa ra bài thuyết giảng đối với chính phủ Mỹ. Nhưng tôi không thể kết thúc phần này trong bài phát biểu của tôi với các vị mà không có một sự nhận xét về chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Người Mỹ nên thừa nhận rằng sự thành kiến về chủng tộc không chứa đựng bất kỳ giải pháp nào cho các vấn đề đang diễn ra trên thế giới ngày nay. Điều quan trọng là khi đứng trước tình huống hiện nay, người Mỹ cần phải nhận thức rõ khung cảnh lịch sử, phải chấp nhận một thực tế là quyền lực trên thế giới, kể cả quyền lực kinh tế, đang chuyển từ phương Tây sang phương Đông. Sự di chuyển này có thể không mạnh mẽ như người ta thường diễn tả về nó ở thế kỷ trước khi nói về “kỷ nguyên Thái Bình Dương” nhưng dù di chuyển với tốc độ như thế nào đi chăng nữa, việc Mỹ giũ bỏ những thành kiến của Mỹ đối với châu Á, trong đó có thành kiến đối với Nhật bản, là nằm trong lợi ích của Mỹ nhằm giúp họ duy trì được địa vị siêu cường lãnh đạo thế giới.

     Địa vị mới của chúng ta trên thế giới sẽ đòi hỏi chúng ta phải có những thay đổi và hy sinh( ). Mặc dù chính phủ của các vị không đòi hỏi gì hơn cho Nhật bản ngoài việc Nhật bản sẽ đóng một vai trò tương xứng với địa vị kinh tế của quốc gia này trên thế giới nhưng chúng ta cần phải nhạy bén trước những tình cảm của các nước láng giềng của chúng ta khi họ tự điều chỉnh cho thích hợp với những thực tế mới. Chúng ta không thể trở thành độc tài, điều này sẽ không được tha thứ trong kỷ nguyên mới, nhưng tương tự vậy, mặc cảm tự ti cũng tai hại không kém. Người Nhật bản phải thoát ra khỏi tình trạng trì trệ hiện tại về mặt tinh thần. Nếu các vị cứ im lặng khi các vị có một yêu cầu đặc biệt hoặc một quan điểm đối lập muốn bày tỏ, phía bên kia sẽ mặc nhiên cho là các vị không có yêu cầu hoặc sự phản đối nào. Khi các vị nhắm mắt không thèm quan tâm đến bên ngoài, giữ mình trong khuôn khổ tư duy có một không hai của Nhật bản, các vị sẽ bị cô lập trong thế giới hiện tại, phụ thuộc lẫn nhau này.

     Cho phép tôi giải thích vai trò mới của dân tộc Nhật bản, vai trò mà chính phủ dự đoán( ). Nhật bản sẽ mở cửa thị trường của mình đến mức không còn lý do gì để bạn bè nước ngoài của chúng ta phải phàn nàn, Nhật bản cũng sẽ đẩy mạnh hoạt động tài trợ để giúp đỡ những nước đang phát triển, những nơi mà dân chúng không bị đàn áp. Nhật bản cần ý thức được những trách nhiệm của mình. Tôi thừa nhận là việc này sẽ phải kèm theo phí tổn. Chắc chắn là việc mở cửa hoàn toàn các thị trường của chúng ta và việc cung cấp cho các nước đang phát triển những khoản tiền lớn sẽ là điều rất khó khăn và tốn kém. Tuy nhiên, mọi việc trên thế giới sẽ không trở nên tốt đẹp hơn chừng nào sự khó khăn chưa được chia sẻ một cách bình đẳng hơn. Các vị thử hình dung xem khó khăn đến mức nào trong thời kỳ Minh Trị Duy Tân (1868) khi tầng lớp Samurai được hưởng đặc quyền từ bỏ quyền lực của họ, cắt bỏ kiểu tóc đặc biệt của họ, và vứt bỏ kiếm của họ đi? Điều này cho phép một cuộc cách mạng không đổ máu diễn ra trong phạm vi Nhật bản. Chúng ta cần một cuộc cách mạng hòa bình như vậy ở châu Á.

     Bất chấp di sản của quá khứ, Nhật bản có khả năng đảm nhiệm vai trò lãnh đạo ở châu Á( ). Tôi đưa ra hai ví dụ ở hai đầu của thước đo. Ngày nay ở khắp châu Á đâu đâu cũng nghe thấy những bài hát được ưa chuộng của Nhật bản. Karaoke là hình thức giải trí gia đình phổ biến nhất trong khu vực của chúng ta. Từ Đại Liên đến Sydney, trò tiêu khiển thuần túy mang tính chất Nhật bản này rất được ưa chuộng. Những di sản văn hóa của Nhật bản như Miroku Buddha (Tượng Di lặc), hoặc chùa Horiyuji thu hút được sự quan tâm và tôn trọng trên khắp thế giới, vượt lên trên các đường biên giới quốc gia, chủng tộc và văn hóa. Đây là những sản phẩm tinh hoa của nhân dân Nhật bản. Mặc dù hình tượng Phật có xuất xứ từ Ấn độ, được truyền bá qua con đường Trung quốc và bán đảo Triều Tiên nhưng hình tượng Phật của Nhật bản là sản phẩm tinh xảo của nghệ thuật Nhật bản. Quá trình tạo dựng được trau chuốt không ngừng và trở thành một sản phẩm của những quá trình phát triển trí tuệ của Nhật bản; nó mang tính Nhật bản rõ ràng. Mọi cái đều dừng lại trước Nhật bản; người Nhật bản tinh chế tất cả những gì đến với họ; Nhật bản là điểm dừng cuối cùng trong quá trình chuyển tiếp văn hóa.

     Đây là những mục tiêu cao cả cho tương lai. Nhật bản luôn sẵn sàng giúp đỡ các nước láng giềng xa gần của chúng ta ở châu Á. Tuy nhiên, vào lúc này chúng ta đang đứng trước một mối đe dọa nghiêm trọng chưa từng có. Chủ nghĩa phiêu lưu của Trung quốc ở biển Nam Trung hoa không thể tiếp tục mà không bị ngăn chặn. Chúng ta có trách nhiệm làm người môi giới hòa bình ở bán đảo Triều Tiên. Chúng ta không có tham vọng thống trị châu Á. Chúng ta chỉ tìm kiếm sự ổn định để buôn bán có cơ hội phát triển. Vậy mà một chiếc tàu chở dầu đang trên đường đến Nhật bản đã bị cướp đoạt. Chúng ta đã điều một nhóm tàu hải quân đến biển Nam Trung hoa. Trước tiên nhóm này sẽ tiến hành các cuộc thử tên lửa. Họ cũng sẽ làm công việc bảo vệ các tàu của Nhật bản và các tàu đang trên đường đến Nhật bản.

     Chính phủ Nhật bản luôn sẵn sàng thảo luận về những vấn đề này với chính phủ Trung quốc. Một giải pháp hòa bình thông qua thương lượng đối với cuộc khủng hoảng này đã và đang luôn luôn là mục tiêu ưu tiên hàng đầu của chính phủ Nhật bản.

Khu tài chính Kabuto-Cho, Tôkyô
Giờ địa phương: 13h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 04h00’ thứ Tư 21/02/2005


    Hidei Kobayashi, giám đốc bộ phận buôn bán và chiến lược của công ty chứng khoán Nomura, đưa tay tắt công tắc vô tuyến truyền hình. Một trăm lẻ một ý nghĩ cùng một lúc hiện lên trong tâm trí ông khi Hidei Kobayashi cố gắng hiểu thấu những điều mà Thủ tướng nói – bị sốc về vụ thử hạt nhân, lo sợ bị tách khỏi người Mỹ, tự hào khi nghe thấy một người Nhật bản có thể nói hay như vậy – tất cả những ý nghĩ đó cứ quẫy lộn trong đẩu khiến cho ông phải rất cố gắng gạt bỏ tất cả ra khỏi tâm trí hòng bình tâm khi quay về công việc hàng ngày: đánh giá quyết định đầu tư. Không mất nhiều thời gian, Hidei Kobayashi quyết định mua một cách có chọn lọc cổ phiếu của một số công ty, đặc biệt là các công ty hoạt động trong lĩnh vực quốc phòng – đó là cổ phiếu của các công ty như Mitsubishi Heavy Industries, Mitsui, Nippon Steel, và Sumitomo Steel. Hidei Kobayashi tính toán rằng cổ phiếu của các công ty này sẽ tăng giá do họ sẽ nhận được nhiều lợi nhuận từ các đơn đặt hàng lớn hơn trong tương lai. Suy cho cùng, chính Thủ tướng Hyashi cũng đã nói “cần phải xây dựng cho được một hệ thống an ninh đáp ứng những nhu cầu của Nhật bản”. Câu nói của Thủ tướng ngụ ý rằng hệ thống đó chưa được hoàn thành. Mặc dù tập đoàn Nomura Securities có sức mạnh nhưng chỉ riêng sức của Nomura thì chưa đủ để có thể xoay chuyển được thị trường. Mức bán ra của các nhà đầu tư nước ngoài đã trở nên áp đảo. Chỉ số Nikkei dù đã giảm 1.678 điểm vào hôm thứ ba, hôm nay lại tiếp tục sụt mạnh. Đến cuối phiên giao dịch buổi sáng nó giảm 2.063 điểm xuống còn 35.559.
 
Đồng yên bị sức ép lớn. Ngân hàng Trung ương Nhật bản đã phải túc trực thường xuyên tại thị trường để mua tất cả số tiền yên mà thị trường muốn bán ra. Giá đô la giảm từ mức 163,75 yên ăn 1 đô la vào lúc đóng cửa ở New York giảm xuống còn 168,75 ăn 1 đô la trong giờ đầu tiên của phiên giao dịch tiếp theo. Đúng vào thời điểm này Phillips thực hiện phi vụ đang trên đà thắng lớn của ông. Ông chỉ thị tháo khoán số còn lại trong khoản tiền yên mà First China đã thu gom cho tướng Triệu. First China đang nắm 124 tỷ yên – khoản còn lại trong số mà nó đã mua vào khi đồng yên được giao dịch với mức khoảng 120 tỷ yên so với đồng đôla. Trên thị trường London ngày hôm trước khoảng 124 tỷ yên đã được chuyển đổi, đem lại cho tướng Triệu khoản lãi ròng vượt quá 200 triệu đôla. Trên thị trường Tôkyô, First China tóm chặt số lãi còn lại. Khi đồng tiền của Nhật bản mất giá 36%, First China mới ra tay thu lại số tiền họ bỏ ra, đút túi 256 triệu đôla trong vụ này.

     Ở Hồng Kông, thị trường đã suy giảm đột ngột vào lúc mở cửa. Sự xuất hiện của Hyashi trên vô tuyến truyền hình đã được truyền đi khắp châu Á trên hệ thống Star TV, mạng truyền hình vệ tinh khu vực. Những ký ức cũ rất khó mà mất đi và hành vi của quân đội đế quốc Nhật bản trong Chiến tranh Thế giới thứ II đã được khơi dậy, một phần do những hành động của quân đội này trong quá khứ là quá khủng khiếp, và một phần khác là do người ta muốn sử dụng những hình ảnh này như một cây gậy để buộc Tôkyô phải phục tùng bất cứ lúc nào cần. Thị trường tiếp tục chao đảo suốt cả buổi sáng khi các nhà đầu tư Trung quốc, Hồng Kông tìm mọi cách bán số cổ phần địa phương của họ và chuyển khoản tiền thu được sang đồng đôla Mỹ. Đồng đôla Hồng Kông, vốn được giữ cố định với đồng đôla Mỹ ở tỉ giá 7,8 đôla Hồng Kông ăn 1 đôla Mỹ từ tháng 9/1983, bắt đầu cảm thấy sự căng thẳng của luồng vốn chạy ra nước ngoài. Cục Quản lý Tiền tệ của Hồng Kông, cơ quan quản lý các ngân hàng và thị trường tiền tệ, đã có những hành động cụ thể để hỗ trợ đồng đôla địa phương bằng cách bắt buộc tăng lãi suất. Luật pháp yêu cầu cơ quan này phải duy trì sự ổn định về tỷ giá, vì vậy khi đồng tiền mất giá họ phải tăng lãi suất. Tuy nhiên, có vẻ biện pháp tăng lãi suất này đã được sử dụng không đúng lúc. Mức tăng 0,5%  đẩy lãi suất ngắn hạn lên tới 11% chỉ làm cho lòng tin vào thị trường chứng khoán giảm sút hơn nữa.

Phòng tin tức châu Á của CNN, XingapoGiờ địa phương: 12h45’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 04h45’ thứ Tư 21/02/2005


     Với phụ đề “Tin mới nhận” chạy phía dưới màn hình, CNN tuyên bố Ấn độ lên án sự đe dọa hạt nhân của Nhật bản. Đó là một điều “đáng hổ thẹn và ghê tởm đối với sự phát triển của thế giới trong tương lai”. Ấn độ cũng lên án Trung quốc mở cuộc tấn công Việt Nam. “Hành động vô trách nhiệm đó đã trở thành chất xúc tác cho việc tạo ra một siêu cường mới không được hoan nghênh. Thế giới vừa mới được cân bằng lại bị đẩy vào một cuộc phiêu lưu nguy hiểm”.

     Nga nói điều không thể tránh khỏi đã xảy ra: “Không gì trên Trái Đất này có thể đứng yên tại chỗ. Nhật bản giờ đây đã tham gia câu lạc bộ dành riêng của chúng ta. Việc liệu họ có trở thành một thành viên được hoan nghênh hay không phụ thuộc vào mức độ trưởng thành chín chắn khi họ quyết định sử dụng quyền lực mới được tuyên bố của mình.” Chính phủ Nga không chỉ trích Chiến dịch Đòn Rồng.

      Nam Phi mô tả cuộc thử hạt nhân này là một chiều hướng gây thất vọng. “Trong khi Nam Phi và các nước khác tình nguyện từ bỏ các chương trình vũ khí hạt nhân của mình, Nhật bản lại bí mật theo đuổi con đường tạo ra những thứ vũ khí có sức tàn phá khủng khiếp nhất mà con người có được. Chúng ta chờ xem họ hy vọng đạt được cái gì và quan trọng hơn là họ sẽ đưa ra mức độ che chở như thế nào trong hiệp ước với các chính phủ không có vũ khí hạt nhân và liệu họ có đảm bảo một chính sách không cần tấn công chống những nước trong số chúng ta, những nước không có những vũ khí như vậy không”.

      Liên hiệp châu Âu nói cuộc thử hạt nhân này là một “sự thay đổi đáng tiếc và không cần thiết đối với chính sách của Nhật bản”. Tây Ban Nha kêu gọi tổ chức ngay lập tức một hội nghị quốc tế nhằm xác định những nguyên tắc mới cho các cường quốc hạt nhân. Anh nói về việc “phải chấp nhận chung sống với chủ nghĩa hiện thực tàn nhẫn trong các vấn đề quốc tế. Suy cho cùng, Nhật bản là một đồng minh của phương Tây dân chủ”. Theo người Anh thì không nên làm gì trong “bầu không khí không thể đoán trước được ở Thái Bình Dương” hiện nay, vì các hành động đó sẽ phá hoại liên minh phương Tây. Pháp thậm chí còn đi gần đến chỗ tế nhị phủ nhận tuyên bố của Liên hiệp châu Âu. “Đáng tiếc là một nước ven rìa Thái Bình Dương đã phạm phải một hành động xâm lược không thể chấp nhận được như vậy, khiến cho một nước khác phải tuyên bố kho vũ khí hạt nhân của mình. Nếu nổ ra xung đột giữa Trung quốc và Nhật bản, chính phủ Pháp sẽ ủng hộ người Nhật bản”.

 Bán đảo Triều tiên
Giờ địa phương: 13h50’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 04h50’ thứ Tư 21/02/2005


     Chiếc máy bay báo động sớm của Nhật đang trong chuyến bay theo dõi giám sát thường lệ đã phát hiện việc Bắc Triều tiên khai kỏa một quả tên lửa đạn đạo loại Taepo-Dong,  phóng đi từ một địa điểm nằm ở phía Bắc Bình Nhưỡng, trong vòng vài giây sau Nam Triều tiên phản ứng bằng cách đã bắn các tên lửa Patriot Mark IV do Mỹ sản xuất để chặn quả tên lửa của Bình Nhưỡng. Tên lửa Taepo-Dong của Bắc Triều tiên đã thử lần cuối vào năm 2002, với tầm bắn gần 2.000 km, nó có thể tấn công hầu hết các vị trí thuộc Đông Bắc Á. Tuy nhiên, trong ngày hôm đóm quả tên lửa Taepo-Dong đã bị phá hủy hoàn toàn trước khi nó tới được mục tiêu đã định trước là Pusan, nằm ở mỏm phía Nam bán đảo Triều tiên. Sau các sự kiện nói trên, người Nhật tiếp tục phát hiện ra những dàn phóng cơ động của hai tên lửa No-Dong có tầm bắn ngắn hơn, cả hai dàn phóng này đều được bố trí ở cực Bắc của Bắc Triều tiền, sát gần biên giới Trung quốc, nơi Bình Nhưỡng đã xây dựng nên một hệ thống cơ sở hạ tầng đường sá và năng lượng dưới chiêu bài lập ra khu vực tự do buôn bán. Các nhà phân tích quốc phòng tin rằng các tên lửa này đang được di chuyển khỏi nơi che dấu để được đưa đến vị trí phóng. Mặc dù được coi là một cái ô bảo vệ hùng mạnh chống lại các cuộc tấn công bằng hỏa tiễn nhưng mạng lưới phòng thủ gồm các tên lửa Patriot và hệ thống phát hiện báo động sớm cũng có những lỗ thủng nhất định. Thất bại của tên lửa Patriot trước các tên lửa Scud của Irắc trong Chiến tranh Vùng vịnh là một ví dụ cụ thể vẫn được các quan chức Nam Triều tiên nhắc đến một cách thường xuyên và nghiêm khắc để cảnh báo khả năng Nam Triều tiên dễ bị tấn công bằng hỏa tiễn. Tuy nhiên, hiện thhời, mối quan tâm hàng đầu tại Nam Triều tiên là các vụ sát hại vẫn đang tiếp tục diễn ra ở ngay Seoul, đã có những dấu hiệu mới chứng tỏ rằng Bắc Triều tiên đã bắt đầu một làn sóng khủng bố thứ hai ở Pusan và Mokpo ở phía Nam.

    Tại Bình Nhưỡng, không khí chung vẫn được giữ im lặng mang đầy tính chất ngoại giao. Từ Bắc Kinh, Jamie Tống lúc này đang tạm thời tách khỏi Chiến dịch Đòn Rồng, đã gọi điện thoại đến thủ đô Bắc Triều tiên nhằm cố gắng liên lạc với Kim Chính Nhật. Nhưng mọi nỗ lực liên lạc trực tiếp bằng điện thoại đều không có kết quả. Thư ký của ngoại trưởng cho biết mỗi khi cô cất nói vào ống tổ hợp điện thoại thì đường dây lại bị ngắt. Tất cả các số máy khác đều hoặc là không được nối hoặc đổ chuông mà không có ai trả lời. Đại sứ Trung quốc tại Bình Nhưỡng cho biết suốt hai ngày qua ông đã tìm mọi cách để nói chuyện với ban lãnh đạo cao cấp ở đây. Đại sứ Đức, một trong một số ít các nhà ngoại giao phương Tây được cử tới thành phố này, báo cáo là không thấy có hoạt động bất thường nào trong thành phố. Đây đó có những cuộc luyện tập phòng không nhưng đó chỉ là những hoạt động thường thấy ở Bình Nhưỡng. Như thường lệ, không khi màn đêm buông xuống, thành phố Bình Nhưỡng luôn tắt đèn để thực hiện quy định về phòng. Những tấm rèm che được hạ xuống ở các ô cửa sổ khách sạn Kyryo, khách sạn duy nhất còn mở cửa. Người ta cũng tắt đi những ngọn đèn pha thường được bật sáng ở Khải Hoàn Môn, bên bức tượng của Lãnh tụ vĩ đại, Tháp Chủ thể và các biểu tượng khác mô tả sự vĩ đại của Bắc Triều tiên. Nhưng không thấy thêm binh lính được triển khai công khai ở thành phố chuyên chế nhưng đầy vẻ phong nhã này, với những đại lộ rộng lớn dành cho các cuộc diễu binh, những khối nhà cao tầng xám xịt dành cho dân chúng, và những đài kỷ niệm giàu trí tưởng tượng khoa khoang những phẩm chất như chúa trời của Kim Nhật Thành. Dấu hiệu duy nhất về một cuộc chiến tranh sắp xảy ra là lời lẽ đả kích Mỹ và Nam Triều tiên ngày càng tăng trên vô tuyến truyền hình và đài phát thanh. Một thông điệp trên đài phát thanh nói: “Lãnh tụ Kim Chính Nhật kính yêu của chúng ta là một thiên tài về chiến lược quân sự và một thiên tài về lãnh đạo quân sự. Chúng ta chẳng có gì phải lo sợ đế quốc Mỹ xâm lược và quân đội bù nhìn Nam Triều tiên của chúng”. Trong khi đó một phát thanh viên truyền hình công kích tính ích kỷ của xã hội phương Tây: “Theo đuổi quyền lợi cá nhân thì chẳng khác gì sâu bọ. Chúng ta chẳng có gì phải lo sợ súng ống và tên lửa của lũ sâu bọ, vì khi gặp phải những người lính dũng cảm và không ích kỷ mang tư tưởng Chủ thể, lũ sâu bọ sẽ co dúm lại và chui trở lại xuống lòng đất”.
 
Một phi đội máy bay F-16 của Nam Triều tiên bay khá thấp qua khu phi quân sự để tránh khỏi tầm ra đa của Bắc Triều tiên. Chúng chia thành ba tốp để tấn công các vị trí phòng không và ra đa của miền Bắc bằng bom điều khiển chính xác. Hoạt động này chỉ mất vài phút nhưng không phải không có tổn thất.

     Hệ thống phòng không của Bắc Triều tiên được thử thách lần đầu tiên từ trước tới nay, ở trong tình trạng báo động cao và phản ứng đủ chính xác để tiêu diệt 2 máy bay Nam Triều tiên. Khi các phi công Nam Triều tiên quay trở về căn cứ, miền Bắc cho máy bay của họ cất cánh, nhiều chiếc xuất phát từ các nhà chứa máy bay được dấu bên trong các căn cứ trên núi. Trong 30 phút tiếp theo, hệ thống phòng không của Nam Triều tiên bắn rơi 5 máy bay chiến đấu MiG-21, tấn công chúng bằng tên lửa đất đối không và các máy bay chiến đấu F-16 ở cả hai phía khu phi quân sự. Một phi công Bắc Triều tiên lẻn qua hệ thống phòng thủ đầu tiên và bay ngang qua lãnh thổ Nam Triều tiên chỉ để hướng máy bay của anh ta về phía biển và bật dù nhảy ra. Anh này bị quân Mỹ tóm được và đưa ngay đi thẩm vấn. Một phi đội F-16 thứ hai của Nam Triều tiên bay cao phía trên điểm nghi ngờ Bắc Triều tiên đã phóng đi quả tên lửa Teapo-Dong. Họ sử dụng cả bom rơi tự do lẫn bom có điều khiển để tấn công các mục tiêu tại một số địa điểm khác ở gần khu vực rừng núi đã được ghi nhận rõ ràng qua những bức ảnh chụp từ vệ tinh. Trên đường quay về, một chiếc F-16 bị bắn rơi bởi một quả tên lửa đất đối không. Viên phi công không kịp nhảy dù. Cũng trên đường về, tốp máy bay này gặp phi đội thứ ba đang tấn công các vị trí ra đa và phòng không quanh Bình Nhưỡng, và một phi đội thứ tư đang tấn công cơ sở năng lượng hạt nhân Yongbyon, trọng tâm của chương trình vũ khí hạt nhân Bắc Triều tiên. Trong vài giờ tiếp theo, hết đợt này đến đợt khác, máy bay Nam Triều tiên đã tiến công tất cả các cơ sở quân sự ở Bắc Triều tiên. Tỉ lệ thương vong trong các cuộc cường tập này khá cao. Vào cuối ngày, Nam Triều tiên đã mất 33 máy bay. Chỉ có 3 viên phi công tìm cách đưa được những chiếc máy bay bị thương của họ vượt qua biên giới trở về và sống sót.

     Tổng thống Kim Hồng Cư nói chuyện chưa đến 10 phút với Jamie Tống ở Bắc Kinh, sau đó ông triệu tập một cuộc họp gồm đầy đủ nội các Nam Triều tiên. Ông thông báo:

     - Chính phủ Trung quốc nói họ sẽ ủng hộ chúng ta tiến hành bất cứ hành động cần thiết nào để vô hiệu hóa Bắc Triều tiên. Quan điểm của Bắc Kinh là chế độ hiện tại ở Bình Nhưỡng có thể gây bất ổn định toàn bộ khu vực Đông Á.

     - Nhưng bản thân Trung quốc đang gây bất ổn định cho khu vực - Ngoại trưởng xen vào.

     - Rút cục Trung quốc có thể giành thắng lợi. Bắc Triều tiên nhất định thất bại - Tổng thống trả lời. - Thưa các quý ngài, cách thức mà Jamie Tống giải thích với tôi là chúng ta ở Seoul có một nhiệm vụ đối với khu vực là đem lại sự bình ổn cho bán đảo này. Trung quốc sẽ đóng vai trò của họ bằng sự ủng hộ ngoại giao và cung cấp nơi tị nạn cho Kim Chính Nhật và một số bạn bè thân cận của ông ta.

     - Người Mỹ sẽ nói gì đây? - Ngoại trưởng hỏi.

     - Tôi không thể tìm thấy lý do tại sao họ không đồng ý với Trung quốc. Một Bắc Triều tiên bị vô hiệu hóa sẽ là một nhà nước lương thiện hơn để giao thiệp.

Biên giới Trung – ViệtGiờ địa phương: 13h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 06h00’ thứ Tư 21/02/2005


      Các lực lượng Trung quốc hầu như không gặp phải sự kháng cự nào khi họ vượt qua biên giới. Lực lượng vũ trang Việt Nam đã thực hiện triệt để mệnh lệnh được giao, đơn giản là đã biến hết vào rừng. Viên chỉ huy Trung quốc coi đây là một dấu hiệu hèn nhát. Các đơn vị cơ giới hóa của ông tiếp tục tiến và đã có mặt ở ngoại ô Lạng Sơn trong vòng 3 giờ. Họ dừng lại tại đó, và ở đó như định mệnh an bài họ đợi cho đội hình đằng sau theo kịp.

     Trung úy Joffe ra hiệu cho Thiếu tá Long bắt đầu khai hỏa. Trong 10 phút qua Joffe đã thông báo chi tiết các tọa độ bắn cho Long và ông này về phần mình, đã chỉ thị lại cho các sĩ quan pháo binh dưới quyền về các phần tử bắn và loại đạn sử dụng. Long chỉ huy 25 khẩu bức kích pháo 105 ly. Chúng có thể đẩy viên đạn đi xa 10 km,  khi chạm nổ sẽ tạo ra một cái hố có đường kính 3 m trên mặt đất. Ngoài số pháo này, Long có ba khẩu đội dàn phóng rốckét có khả năng tương tự. Các khẩu pháo lần lượt khai hỏa thỉnh thoảng xen vào tiếng ù ù của những quả rốckét được phóng đi. Trong cùng một lúc, 25 khẩu pháo 105 ly và 3 khẩu đội rốc két được bố trí ở 2 trận địa gần nhau đã phóng đi một hỗn hợp chết người gồm những lượng nổ mạnh nhằm vào các mục tiêu “cứng” của Trung quốc như xe tăng, xe vận tải và xe bọc thép chở quân, sau đó chúng lại vãi một hỗn hợp các loại đạn có ngòi nổ đã được điều chỉnh thời gian để kích nổ viên đạn trên không, tạo ra một cơn mưa mảnh đạn rải đều lên đội hình bộ binh Trung quốc đang tiến phía dưới. Gần như ngay lập tức – chỉ chậm vài giây – các vệ tinh trinh sát của Pháp đã theo dõi được điểm rơi của viên đạn đầu tiên, chúng lập tức phân tích số liệu bắn và ngay sau đó chuyển các thông tin hiệu chỉnh mục tiêu cho thiếu tá Long thông qua trung úy Joffe.

     Ngay loạt pháo đầu tiên, hàng trăm lính Trung quốc đã gục xuống ngay tại nơi họ đứng. Sự chính xác tuyệt đối của “những phần tử bắn” do Pháp cung cấp đã khiến cho Việt Nam có thể tiêu diệt được một số xe tăng và xe bọc thép thuộc loại hiện đại nhất của Trung quốc – những chiếc xe này được Trung quốc tập trung nghiên cứu cải tiến và phát triển sau khi kết thúc Chiến tranh vùng Vịnh năm 1991. Từ kết quả phân tích các thông số chiến đấu thu được trên chiến trường Iraq, Trung quốc đã có thể tiến hành các công việc cần thiết nhằm cải thiện tính năng cơ động, khả năng bọc giáp cũng như hệ thống vũ khí, hệ thống liên lạc chỉ huy trên các xe chiến đấu nhằm làm cho chúng hoạt động tốt hơn những “chiếc hộp sắt tây” mà Bắc Kinh đã bán cho Saddam để ông này tiến hành cuộc chiến tranh chống Cô-oét. Thế nhưng lúc này thì các sĩ quan chỉ huy Trung quốc đã không biết trốn đường nào. Do những hệ thống thông tin điều khiển trên chiến trường của họ không còn hoạt động được nữa, họ đã phải dùng đến phương tiện thông tin liên lạc bằng tiếng nói bằng các máy thông tin kiểu cũ. Nhưng một lần nữa người Việt Nam đã sẵn sàng. Họ dò đúng làn sóng vô tuyến của Trung quốc, ghi âm tất cả các mệnh lệnh do chính sĩ quan Trung quốc nói ra, sau đó họ cho phát lại các mệnh lệnh này trên cùng tần số nhưng chậm lại một – hai giây. Kết quả là tất cả những gì mà các chỉ huy Trung quốc có thể nghe được chỉ là những tiếng lắp bắp loạn xạ; chỉ huy của họ ở Nam Ninh và những vị trí gần biên giới cũng vậy. Trước tình trạng không có phương tiện liên lạc, các sĩ quan chỉ huy chủ động nhất còn sống sót chỉ còn biết hạ lệnh rút quân, nhưng khi số quân còn sống sót thoát được qua làn đạn pháo và rốckét ban đầu để tìm cách đi ngược trở lại con đường mà họ vừa đi đến thì họ lại gặp những đội quân tiến sau đang đổ về phía họ. Thật là cảnh hỗn loạn. Không may cho quân Trung quốc, việc người và phương tiện bị dồn lại một chỗ do tình trạng rối loạn này gây ra đã tạo nên những mục tiêu lớn hơn cho người Việt Nam. Thiếu ta Long chỉ cần ra lệnh cho các khẩu đội dưới quyền thay đổi thông số bắn một cách đơn giản.

     Trong trận đánh đầu tiên chiếm Lạng Sơn – nơi mà chủ tịch Vương đã từng tham gia năm 1979 – lúc đó quân Trung quốc đã chiếm được thị xã này với giá 20.000 sinh mạng trước khi họ rút trở về phía bên kia biên giới. Lần này quân xâm lược thậm chí đã không thể tiến được đến các cửa ngõ của thị trấn này. Ngay cả nhìn thấy một người lính Việt Nam họ cũng không làm được, chứ chưa nói gì đến việc giết được một người Việt nam nào, thay vào đó, trong khoảng 5 giờ đồng hồ liên tục, quân Trung quốc phải nằm dưới một hỏa lực pháo đánh rất tập trung và liên tục, cuộc pháo kích dai dẳng và dữ dội này đã khiến cho phía Trung quốc mất 25.000 người – hoặc bị giết ngay lập tức, hoặc bị thương hay mất tích. Trong số 250 xe tăng chiến đấu tiến vào Việt Nam ngày hôm đó chỉ có 85 chiếc xe trở về. 25.000 quân sống sót tìm cách vượt qua biên giới đã bị quân đội Việt Nam đuổi theo và quấy rối suốt trên đường rút lui.

Bắc Kinh, Bộ ngoại giao.
Giờ địa phương: 14h30’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 06h30’ thứ Tư 21/02/2005


     Chiếc xe Nissan President của Đại sứ Nhật bản dừng lại trước cổng Bộ Ngoại giao Trung quốc 10 phút trước khi diễn ra cuộc gặp giữa đại sứ Nhật bản Hiro Tanaka với Bộ trưởng Ngoại giao Trung quốc Jamie Tống. Hiro Tanaka có dáng người thấp và chắc nịch ở độ tuổi 50. Là dòng dõi một gia đình có truyền thống Hán học lâu đời, Tanaka có thể nói rất thành thạo tiếng Trung quốc phổ thông. Ông nội của Hiro Tanaka là một quan chức cao cấp trong công ty Đường sắt Nam Mãn châu lý của Nhật bản, công ty này thực chất là một thế lực thực dân hóa quan trọng nằm ở Đông Bắc Trung quốc trong những năm 1930 và 1940, còn bố của Tanaka là một sĩ quan tình báo quân đội Nhật bản đóng ở Thượng Hải. Đại sứ Hiro Tanaka và viên bí thư thứ nhất của sứ quán, người có nhiệm vụ ghi chép mọi việc trong cuộc gặp gỡ lần này, leo lên bậc thang dẫn vào khu nhà Bộ Ngoại giao, hai người được dẫn đi vào bên trong hành lang khá ẩm mốc của khu nhà. Một dãy bậc thềm nữa ở bên trong được trang trí như để đón chào khách đến viếng thăm. Những bậc thang này được trải thảm nâu sáng và dẫn đến một dãy phòng, cái này tráng lệ hơn cái kia, nơi các quan chức Bộ Ngoại giao gặp gỡ những vị khách là nhà ngoại giao và những nhà báo. Tanaka và nhân viên của ông được dẫn vào một căn phòng rộng vừa phải hình chữ nhật. Đặt dọc các bức tường là những chiếc ghế bành bọc nệm, xen giữa chúng là những chiếc bàn có đặt gạt tàn thuốc lá và khoảng trống cho những chiếc cốc xanh trắng đặt khắp nơi, các viên chức Trung quốc luôn có thói quen rót trà xanh vào đó. Căn phòng được trang trí giản dị, chỉ có một bức họa vẽ những bông hoa được treo trên bức tường đối diện – bức họa này không phải là xấu nhưng cách vẽ tiêu biểu cho phong thái hơi ủy mị vốn vẫn được các nhà lãnh đạo Trung quốc thời kỳ Cách mạng ưa thích. Một phong cách khác khá tiêu biểu cho căn phòng này là hệ thống chiếu sáng đáng sợ treo trên trần. Những chao đèn hình cầu trong các công sở chính thức của Trung quốc là nguồn ánh sáng duy nhất của căn phòng đón tiếp này, thế nhưng chúng chẳng chiếu sáng được mấy. Căn phòng lúc nào cũng tù mù mặc dù hệ thống sưởi hoạt động tốt.

     Cửa bật mở. Jamie Tống và đoàn tùy tùng của ông tràn vào phòng. Những động tác cúi chào vội vã rồi đến những cái bắt tay và cử chỉ mời ngồi. Một trợ lý của Tống chuyển cho ngoại trưởng một tờ giấy. Ông chăm chú vào đó một lúc, ngẩng lên và bắt đầu nói.

     - Thưa ngài Đại sứ, ngài đã được triệu đến đây để nhận lời phản đối chính thức của chính phủ chúng tôi đối với vụ thử hạt nhân của chính phủ ngài sớm hôm nay. Đây là cách để phía Trung quốc bày tỏ thái độ ghê tởm trước hành động của phía Nhật bản. Theo cách đó, đích thân tôi, chứ không phải Thứ trưởng phụ trách Đông Á, sẽ chuyển giao cho ông bức công hàm này.

     Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa kịch liệt lên án quyết định của Nhật bản cho nổ một thiết bị hạt nhân. Chính phủ Trung quốc luôn luôn ủng hộ giải trừ vũ khí hủy diệt hàng loạt. Quyết định của Nhật bản cho nổ một thiết bị 50 kiloton tại cơ sở nghiên cứu đóng ở đảo Osagawara là một bước đi có tính thụt lùi và chỉ có thể làm tăng thêm tình trạng căng thẳng ở khu vực châu Á - Thái Bình Dương. Vào lúc mà Trung quốc đang bảo vệ chủ quyền của mình ở Biển Nam Trung hoa thì một vụ nổ thử như vậy chỉ có thể được xem là một hành động gây thù địch với Trung quốc.

     Chính phủ Trung quốc kêu gọi Nhật bản từ bỏ việc sử dụng vũ khí hạt nhân, Nhật bản cần duy trì và tôn trọng hiến pháp phi vũ trang, từ bỏ chiến tranh của mình, coi đó như quyền lợi tối cao của Nhật. Chính phủ Nhật bản cần phải giải thích rõ cho cộng đồng quốc tế về những lý do để tiến hành hành động tội ác này.

     Tống nhìn lên. Nét mặt ông không biểu lộ gì hết. Tanaka, người hiểu rất rõ về cái nhìn lạnh tanh này, cũng thản nhiên nhìn trả lại và đưa tay cầm lấy tờ công hàm.

     - Tôi sẽ báo cáo lại quan điểm của các ngài cho cấp trên của tôi ở Tôkyô, - ông bắt đầu - Nhưng tôi cũng được đích thân Ngoại trưởng Kimura chỉ thị phải chuyển giao một công hàm cho chính phủ Trung quốc.

     Chính phủ Nhật lên án những hành động hiếu chiến của Trung quốc ở biển Nam Trung hoa, những hành động này đã đi ngược lại hành vi cư xử quốc tế có thể chấp nhận được và vi phạm trắng trợn luật pháp quốc tế. Đặc biệt, chính phủ Nhật ban coi việc hải quân Trung quốc đánh chìm tàu USS Peleliu, một chiếc tàu thuộc về một quốc gia đồng minh của Nhật và đang tham gia sứ mệnh nhân đạo, là hết sức nghiêm trọng. Không có gì có thể biện minh cho hành động khủng bố quốc tế này. Chính phủ Nhật bản sẽ dành cho phía Mỹ mọi sự giúp đỡ mà họ yêu cầu.

     Chính phủ Trung quốc phải rút khỏi cuộc phiêu lưu ở Biển Nam Trung hoa, tìm kiếm một thỏa hiệp với các bên có liên quan và quay trở lại con đường hòa bình mà thế giới có quyền hy vọng. Chính phủ Nhật bản sẵn sàng bảo vệ lợi ích sống còn của mình.

Sân bay quốc tế Seoul, Nam Triều tiênGiờ địa phương: 18h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 09h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Hai quả bom phá tan phòng chờ quá cảnh quốc tế tại sân bay Seoul giết chết 87 người và làm bị thương hơn 200 người. Chúng nổ cách nhau 6 phút với sức mạnh khủng khiếp đến mức một phần khối nhà sụp đổ đè bẹp nhiều người trong số các nạn nhân. 150 người khác bị chết khi máy bay bị hất tung khỏi những cầu dẫn lên khoang hành khác. Các khoang chứa nhiên liệu của một máy bay phát nổ, bắn tung những mảnh kim loại nóng bỏng và những quả cầu lửa khắp đường băng. Tất cả những người đã lên khoang chiếc Boeing 737 đó đều chết. Một chiếc Boeing 757 bị trùm trong ngọn lửa, mặc dù nhiều hành khách đã có thể thoát ra vì các cửa máy bay vẫn còn mở. Khắp khu nhà ga đón khách, sự hoảng loạn là nguyên nhân dẫn đến tình trạng xô nhau chạy tán loạn khiến cho có thêm nhiều người bị chết do bị đè bẹp trên các bậc cầu thang hay ở các ô cửa khi hàng nghìn người lao ra ngoài trời băng giá mà họ cho là nơi an toàn. Nhưng phía ngoài phòng chờ của sân bay cũng không phải là nơi an toàn. Ngoài đó, lính biệt kích Bắc Triều tiên trong các đội hành quyết cảm tử đang chờ sẵn. Đám đông trở thành mục tiêu của những tràng đạn súng máy. Lựu đạn nổ, mảnh đạn xé rách thi thể của những phụ nữ và trẻ em vô tội. Khi quân Nam Triều tiên tiến đến, các tay súng Bắc Triều tiên trở nên quyết liệt hơn. Một người chạy ra khỏi chỗ nấp, xả đạn từ hai khẩu tiểu liên trước khi bị bắn gục. Một người khác ném hết quả lựu đạn này đến lựu đạn khác. Một người thứ ba bắn chết 4 lính Nam Triều tiên trước khi tự sát. Người ta không bao giờ biết được có bao nhiêu lính đặc nhiệm Bắc Triều tiên tham gia vào cuộc tấn công này, cũng như liệu có ai trốn thoát được không. Tổng cộng có 11 người Bắc Triều tiên đã bị bắn chết hoặc tự sát mà chết, không ai bị bắt sống. 403 người Nam Triều tiên chết trong cuộc tấn công này. 23 người khác bị chết trong ngày hôm sau vì những vết thương quá nặng. Sân bay quốc tế Seoul mới được mở cửa chưa đầy 2 năm, đã bị đóng cửa trở lại. Bắc Triều tiên đã đạt được mục tiêu của họ trong việc khủng bố dân chúng và đánh vào trung tâm kinh tế của kẻ thù của họ nhằm gieo rắc nỗi lo sợ và sự bất ổn ở phía Nam.

London, Bộ ngoại giao Anh.Giờ địa phương: 09h00’ thứ Tư 21/02/2005

     Chiếc Rolls-Royce Silver Spur II, mang biển số CHN1, chạy ra khỏi khu sứ quán Trung quốc tiến vào phố Portland ở khu Tây London. Vào thời gian này trong ngày, giao thông trên phố Regent, Khu Haymarket, và Piccadilly vẫn trong giờ cao điểm, chuyến đi tới Bộ Ngoại giao nằm trên phố King Charles có thể mất tới 20 phút. Việc Thứ trưởng thường trực Bộ Ngoại giao triệu một vị đại sứ đến một cách gấp gáp và vào một thời gian sớm như vậy là điều không bình thường. Nhưng Đại sứ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Vương quốc Anh không coi đó là một sự xúc phạm. Chiến dịch Đòn Rồng là một trong những bước ngoặt hiếm hoi có tác động quyết định đến lịch sử toàn cầu. Vấn đề rắc rối duy nhất đối với đại sứ là ông đã không nhận được một chỉ thị nào của Bắc Kinh kể từ khi cuộc tấn công này bắt đầu. Ông hoan nghênh cuộc gặp với ngài Thứ trưởng nếu cuộc gặp này chỉ để xác định điều gì đang diễn ra. Đại sứ đã thuộc lòng những lời phát biểu của Chủ tịch Vương và ghi nhớ những câu nói đáng chú ý trong bài trả lời phỏng vấn trên truyền hình của Bộ trưởng Ngoại giao Trung quốc Jamie Tống. Và giờ đây, trong khi người lái xe của ông cho xe lượng vòng quanh vòng xuyến Piccadilly để hướng về phía khu vực Whitehall , thì thư ký riêng của đại sứ đang đọc cho ông ta nghe tóm tắt những tin tức tổng hợp từ các tờ báo buổi sáng. Đại sứ đột nhiên trở nên tò mò muốn biết làm thế nào mà London đã có thể vẫn giữ được lịch sử của mình một cách đẹp đến thế trong khi ở Bắc Kinh, quá khứ đã được đưa vào các viện bảo tàng và thường bị bóp méo.

     Chiếc xe ô tô đi dưới cổng Bộ Hải quân tiến vào khu Mall. Cờ hiệu của Hoàng gia tung bay trên điện Buckingham, cho thấy Nữ hoàng đang ngự trong cung. Người lái xe rẽ trái vào Khu Diễu Hành của Đội Kỵ Binh Hoàng Gia và tiếp tục rẽ trái ngang qua con đường rải sỏi của khu vực duyệt binh, rẽ sang bức tường có vườn cây của Nhà Số 10 Phố Downing để đỗ tại lối vào dành cho Đại sứ ít được biết đến phía sau Khu nhà Bộ Ngoại giao. Các thủ tục kiểm tra an ninh diễn ra hết sức nhanh chóng vì chiếc xe đang được người ta chờ đợi. Viên Đại sứ được dẫn lên theo Cầu Thang Lớn viền đá cẩm thạch và trải thảm đỏ thẫm, ông được mời vào một phòng đợi đặc biệt khá quen thuộc nằm trên tầng hai. Đại sứ ngồi đợi mất chừng 4 phút trên một chiếc ghế sôpha hai màu xanh và kem. Đối diện với ông là một chiếc gương khung mạ vàng gắn trên tường dán giấy màu vàng. Nổi bật trong phòng là bức tranh khổ lớn họa Thánh Cecilia, vị thánh bảo hộ của âm nhạc, trong bức tranh này, Thánh Cecillia đang chơi đàn organ. Vị Đại sứ đã đến đây một vài lần trước đó, nhưng lần chờ đợi này chợt làm ông nhận thấy những khác biệt không thể hòa hợp được giữa nền văn hóa Trung quốc với văn hóa Âu châu. Một bên là nền văn hóa đã tìm cách bảo tồn mọi diễn biến lịch sử với tất cả những nhược điểm và sự điên rồ vốn có của nó. Còn nền văn hóa kia, nền văn hóa của Trung quốc, thì đã tìm cách phá hủy lịch sử và kể ra toàn những câu chuyện bịa đặt về quá khứ nhằm làm cho không một ai có thể biết được điều gì đã thực sự xảy ra.

     Thứ trưởng thường trực, vị quan chức đứng đầu ngành Ngoại giao của Anh, tiếp đại sứ Trung quốc với một thái độ pha trộn giữa sự lạnh lùng và sự trịnh trọng. Nhiệm vụ của ông ta là truyền đạt thái độ không hài lòng của Chính phủ Hoàng gia Anh theo cách thức thế nào đó để viên đại sứ sẽ cảm nhận được và truyền lại đầy đủ bức thông điệp của Chính phủ Anh cho Bắc Kinh. Thư ký riêng của Thứ trưởng thường trực làm công việc ghi chép.

     Thứ trưởng ngoại giao Anh nói bằng một giọng nói lạnh lùng:

     - Chính phủ Anh lên án hành động của các ngài ở Biển Nam Trung hoa. Không gì có thể biện minh cho những hành động của Trung quốc. Việc đánh chìm tàu USS Peleliu là đi ngược lại tất cả những gì chúng ta đã tìm cách đạt được trên vũ đài hòa bình thế giới và cuộc xâm lược Việt Nam là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được. Chúng tôi sẽ không làm ngơ cho việc tiếp tục giam giữ các công dân Anh bị bắt trong cuộc xung đột này. Tất cả các lực lượng Trung quốc phải rút khỏi tất cả những khu vực diễn ra xung đột và các hành động thù địch phải được chấm dứt ngay lập tức.

     - Tôi sẽ báo cáo lại những lời phê phán của các ngài cho chính phủ của tôi. - Đại sứ trả lời.

     - Hôm nay chúng tôi sẽ tuyên bố ý định của chúng tôi ủng hộ Hoa kỳ theo mọi cách cần thiết để giải thoát cho các con tin nước ngoài và để đảm bảo an toàn cho các con đường hàng hải của Biển Nam Trung hoa.

     - Phải chăng điều đó có nghĩa là các ngài sẽ tham gia các hoạt động quân sự ở khu vực này?

     - Nó có nghĩa như những gì nó được nói ra, ngài Đại sứ. Ngài phải tự rút ra những kết luận của mình.

     - Như ngài biết có một số hợp đồng buôn bán đang được xem xét, và Chủ tịch Phòng Thương mại Anh quốc đã dự định đi thăm Bắc Kinh vào tháng năm.
Thứ trưởng thường trực đáp ngay:

     - Tôi e rằng chúng ta đã ở trong hoàn cảnh như thế này vài lần trước đây rồi. Phái đoàn thương mại đã bị hoãn lại. Các công ty Anh sẽ rút khỏi các cuộc đấu thầu của họ cho đến khi mọi chuyện trở lại bình thường. Hệ thống rađa sân bay, công trình đường xe điện ngầm, các liên doanh hàng không vũ trụ tất cả đều được ngừng lại, thưa ngài Đại sứ.

     - Các ngài sẽ áp đặt lệnh trừng phạt chăng?

     - Hoàn toàn không, ngài Đại sứ. Đơn giản là các quan chức điều hành công ty của Anh quốc đã tin rằng sẽ là quá rủi ro nếu họ tiếp tục thực hiện những dự án kinh doanh mạo hiểm tại một quốc gia mà có thể nước Anh sẽ sớm tuyên chiến với nó. Các vị đồng sự của của ngài ở châu Âu, Mỹ, Canada, Ôxtrâylia và Nhật cũng đang nhận được thông điệp tương tự. Chúng tôi sẽ không còn muốn giúp đỡ các ngài trong việc xây dựng một nước Trung quốc hiện đại nữa.

     - Có những người khác sẽ giúp chúng tôi. Đại sứ trả lời.

     - Tôi chắc là người Nga và người Ấn độ sẽ giúp - Thứ trưởng thường trực nói để kết thúc cuộc trao đổi - Nhưng các ngài khó có thể coi cơ sở hạ tầng và công nghệ của họ là hiện đại được.

     Đại sứ Trung quốc được các nhân viên ngoại giao Anh dẫn ra khỏi phòng khánh tiết với một thái độ lịch sự và lạnh lùng như khi ông tới.

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 07h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 12h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Với sự giúp đỡ một màn hình nhắc lời được đặt trước mặt, Tổng thống Bradlay nhìn thẳng vào camera. Ông đợi cho đến khi tín hiệu thu hình trên ống kính chuyển sang màu đỏ rồi mới bắt đầu bài diễn văn của mình, đây là diễn văn của Tổng thống Hoa kỳ được phát đi trên hệ thống truyền thông của cả nước Mỹ. Mọi kênh truyền hình của Mỹ đều hủy bỏ chương trình thường ngày của mình để truyền hình trực tiếp bài diễn văn của tổng thống. Trước đó, hầu hết các hãng thông tấn và các kênh truyền hình Mỹ đều dồn dập đưa tin ngay sau khi Lầu Năm Góc chính thức xác nhận tàu USS Peleliu đã bị đánh chìm tại vùng biển Nam Trung hoa ngày hôm trước. Mặc dù đã gần 24 giờ kể từ khi thảm họa này xảy ra, vẫn chưa thấy một hình ảnh nào được phát đi, và đó chính là điều mà Tổng thống mong muốn. Trong phần đầu của bài diễn văn, Bradlay tập trung vào việc thuật lại những diễn biến đã xảy ra trong 4 ngày qua, bắt đầu bằng sự kiện mà giờ đây Tổng thống đã chính thức gọi đó là một “cuộc tấn công vô cớ” vào Việt Nam và “việc đóng cửa trái phép các tuyến đường buôn bán sống còn trên biển Nam Trung hoa.” Tổng thống tiếp tục nói về những tổn thất bi thảm về sinh mạng, rồi ông ngừng lại trước khi tiếp tục nói đến việc tàu USS Peleliu bị đánh chìm. Ông lưu ý rằng chiếc tàu Mỹ cuối cùng bị đánh chìm trên chiến trường là vào năm 1952 trong Chiến tranh Triều Tiên. Ông nói “ khi đó Trung quốc cũng là kẻ thù của chúng ta.” Ông nhắc lại với dân chúng Mỹ rằng tàu USS Peleliu không hề trên đường đi tham chiến mà đang trên đường đi giải cứu các công dân Mỹ, những thường dân này đang bị mắc kẹt trên một trong số những bãi đá ngầm thuộc diện tranh chấp giữa các bên nằm trong khu vực xảy ra xung đột. Ý định của Tổng thống là đảm bảo an toàn cho thường dân Hoa kỳ trước khi bắt đầu những cuộc thương lượng phức tạp và nguy hiểm với Trung quốc. Ông mô tả cuộc tấn công này là một hành động khủng bố. Ông nhấn mạnh:

     - Tuy nhiên phản ứng của chúng ta được cân nhắc thận trọng hơn nhiều so với phản ứng của đồng minh chúng ta là Nhật bản. Hôm qua họ đã tự tuyên bố là cường quốc hạt nhân ở Thái Bình Dương bằng việc cho nổ một thiết bị hạt nhân dưới lòng đất. Cá nhân tôi đã bày tỏ thái độ không hài lòng với Thủ tướng Nhật bản Hyashi về sự kiện này, nhưng chúng tôi nhất trí với nhau rằng cả hai dân tộc vĩ đại của chúng ta đều không được buông lơi sự tập trung chú ý đối với mục tiêu mà chúng ta cần phải đạt được. Đó là đảm bảo an toàn cho các con đường vận chuyển dầu lửa và các hàng hóa khác của chúng ta từ Trung Đông, từ Nam Á và Đông Á; đồng thời, chúng ta cũng phải bảo vệ tính mạng của các công dân Mỹ ở khu vực xung đột này. Đây cũng là quan điểm của cả đồng minh châu Âu của chúng ta, những người có thỏa thuận an ninh của riêng họ với các chính phủ trong khu vực.

     Do vậy, Thủ tướng Hyashi, Thủ tướng Anh, và Tổng thống Pháp đã cùng tôi cam kết đưa ra các lực lượng không quân và hải quân của mình đến giải phóng Biển Nam Trung hoa khỏi sự kiểm soát của Trung quốc. Hành độ quân sự của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.

Biển Nam Trung hoaGiờ địa phương: 20h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 12h00’ thứ Tư 21/02/2005



     Chiếc máy bay quân sự đầu tiên của Nhật bay vượt qua vĩ tuyến 25 cắt ngang mỏm phía Bắc của Đài Loan là một chiếc máy bay trinh sát có hệ thống báo động sớm AWACS thuộc loại Boeing 767-200 kiểu mới, bắt đầu được đưa vào hoạt động từ năm 2003. Đây là loại máy bay rất dễ bị tấn công nên thường được bảo vệ cẩn thận ở mức cao nhất nhằm giúp nó có thể tránh được khả năng tấn công của máy bay đối phương. Phía dưới cách đó 8 km, hải quân Nhật bản đang đặt dấu ấn của họ lên cán cân quyền lực mới ở Thái Bình Dương.

     Các tàu khu trục lớp Kongou mang tên Myoko và Kirishima, các tàu khu trục lớp Asagiri mang tên Umigiri và Sawagiri tiến qua eo biển Luzon vào Biển Nam Trung hoa để giao chiến với Trung quốc.

     Tàu Yokohama chở tăng và quân đổ bộ, với 550 lính thủy đánh bộ trên boong, đã được triển khai để thay thế tàu USS Peleliu, nhưng lần này làm hai nhiệm vụ cùng một lúc là cứu các con tin là thường dân, đồng thời tìm cách giành lại quyền kiểm soát bãi đá ngầm Discovery và dàn khoan của BP-Nippon Oil ở đó. 3 tàu ngầm SSK lớp Harushio là Fuyushio, Wakashio và Arashio, đi tuần tra ở phía trước. Các tàu SSK lớp Yuushio mang tên Yukishio và Akishio đi ở phía sau. Các tổ lái từ hai máy bay lên thẳng Sea King và Sea Stallion đã thả các thiết bị thu tiếng động để phát hiện tàu ngầm của kẻ thù.

     Cách 100 km phía trước lực lượng đặc nhiệm của Nhật là tàu sân bay USS Harry S. Truman. Những chiếc máy bay chiến đấu F-14 Tomcat mang tên lửa không đối không và máy bay cường kích F/A-18 Hornet mang bom điều khiển bằng lade cùng tên lửa chống rađa cất cánh từ tàu USS Harry S. Truman đã thâm nhập sâu vào vùng không phận mà Trung quốc đã tuyên bố thuộc chủ quyền của họ. Mục tiêu của các biên đội này là những căn cứ quân sự của Trung quốc trên đảo Woddy thuộc quần đảo Hoàng Sa. Với những chiếc Tomcat yểm trợ trên không, những chiếc Hornet bay vào tấn công căn cứ đó.

     7 chiếc Su-27 cất cánh khẩn cấp từ căn cứ trên đảo Hải Nam để nghênh chiến, chỉ trong vòng vài phút, phi đội Su-27 đã tiếp cận được đối phương và giao chiến với những chiếc Tomcat, đây là trận thử sức đầu tiên từ trước đến nay giữa hai loại máy bay này. Máy bay Su-27 được các kỹ sư hàng không vũ trụ Xô Viết thiết kế nhằm mục tiêu đánh bại các loại máy bay F-14, F-15, F-16 và F-18 của Mỹ. Chúng được phát triển dựa theo thiết kế của Mỹ nhưng có được một lợi thế cơ bản là đối thủ cạnh tranh của chúng đã được chế tạo và đã đi vào hoạt động trước đó, nên thiết kế Su-27 đã khắc chế được nhiều nhược điểm trên dòng Tomcat của Mỹ. Máy bay Su-27 của Nga là một trong những máy bay đầu tiên được lắp các tên lửa không đối không gắn thiết bị chủ động tìm kiếm mục tiêu, cho phép phi công “bắn và quên luôn”, tức là phi công có thể không cần tiếp tục theo dõi mục tiêu ngay sau khi đã phóng tên lửa đi. Mỗi máy bay Su-27 mang được 10 tên lửa, 6 quả gắn trên hai cánh, 2 quả ở phía dưới ống chứa động cơ, và 2 quả gắn dưới thân. Để tấn công mặt đất, nó còn được trang bị loại rôckét 130 ly bắn thành từng chùm 5 quả một, ngoài ra, chúng cũng có thể mang theo loại tên lửa Moskit chống tàu rất đáng gờm. Vài ngày trước đó, khi thực hiện nhiệm vụ không chiến chống lại các lực lượng Việt Nam,  lợi thế về công nghệ của các máy bay Su-27 chỉ có tính chất thứ yếu. Nhưng lúc này, khi những chiếc Tomcat có vai trò phòng thủ trên không để bảo vệ tàu sân bay Mỹ ở phía dưới, thì sự thật nghiệt ngã cuối cùng đã đến với Lầu Năm Góc và Nhà Trắng: Công nghệ quân sự thời kỳ Chiến tranh Lạnh của Liên Xô sau khi được chuyển giao cho một cường quốc Cộng sản khác tồn tại lâu hơn đã khiến cho người Mỹ phải gánh chịu các hậu quả.

     Cuộc chiến bắt đầu khi những chiếc máy bay của hai bên vẫn còn cách nhau rất xa. Thiết bị cảnh giới trên một chiếc Tomcat đã phát tín hiệu cảnh báo cho phi công, anh này xác định đó là tín hiệu của rađa dẫn đường đang chỉ dẫn cho một quả tên lửa vừa mới khai hỏa ở cự ly cách xa hơn 110 km. Các nguyên tắc giao chiến của Mỹ lúc đó cho phép các máy bay Tomcat khai hỏa. Hai chiếc Tomcat mang theo 8 tên lửa không đối không tầm xa có điều khiển loại Phoenix, các tên lửa này được dẫn đường nhằm đến những mục tiêu khác nhau nhờ hệ thống rađa vừa dò tìm vừa theo dõi mục tiêu loại AWG-9. Mặc dù đây là thiết bị ra đa loại cũ có từ những năm 1970,  những nó đã được cải tiến liên tục và cho đến nay vẫn còn là một thứ vũ khí đáng gờm. Không trung ngay lập tức dày đặc một màn tên lửa, 14 quả tên lửa Phoenix đã được phóng về phía mục tiêu, một quả không phát hỏa được nên còn nằm nguyên trên bệ phóng, một quả khác bị mất điều khiển sau khi phóng ra đã lao thẳng xuống biển. Chiếc máy bay có quả tên lửa không nổ đã vứt bỏ quả tên lửa hiện đã thành vô dụng này. Mặc dù các phi công Tomcat đã làm đúng những gì cần thiết khi lâm trận, nhưng điều mà người Mỹ không biết trước khi cuộc chiến tranh bắt đầu là đối phương đã triển khai hệ thống gây nhiễu đánh lừa thiết bị dò tìm mục tiêu gắn ở đầu tên lửa Phoenix, các thiết bị này có chức năng điều khiển tên lửa tìm được chính xác mục tiêu. Chỉ có 2 trong 7 chiếc Su-27 chịu thua trước các tên lửa Phoenix, 5 chiếc còn lại tiếp tục tiến lại gần phi đội Tomcat để tham gia cuộc không chiến tầm gần( ) với hỏa lực là súng và các tên lửa hồng ngoại, được dẫn tới mục tiêu bằng công nghệ bám theo hơi nóng mà các động cơ máy bay tỏa ra. Khả năng vận động khéo léo và sự luyện tập là chìa khóa chiến thắng đối với những cuộc không chiến loại này, và mặc dù các máy bay Su-27 có khả năng vận động dễ dàng hơn so với những chiếc Tomcat, nhưng các phi công Trung quốc không được huấn luyện tốt như những phi công Mỹ với các hệ thống huấn luyện Red Flag và Top Gun của họ.

     Các phi công Mỹ tránh sang một bên và bắt đầu tấn công kẻ thù bằng hàng loạt động tác bay cao cấp mà họ vẫn gọi theo biệt ngữ là các kỹ thuật bay kiểu yô-yô, những cú ngoặt gia tốc tối đa, những động tác bay vừa tấn công vừa xoay đảo liên tục theo trục dọc, bay xoắn cắt kéo, bay zic-zắc và bổ nhào. Một phi công Tomcat hy sinh, không phải do trúng tên lửa không đối không, mà do trúng đạn canon của đối phương khi anh ta sơ ý không kịp phát hiện ta một chiếc Su-27 nên đã lái vòng chiếc máy bay của mình ngay trước mũi một chiếc Su-27 đó. Một phi công phụ trên chiếc Tomcat khác chợt thấy tín hiệu báo có tên lửa đang bám theo máy bay của anh ta ở phía đuôi. Anh ta đoán ngay rằng quả tên lửa bám theo góc như vậy sẽ chắc chắn là một quả tên lửa hồng ngoại và kịp thời báo cho phi công chính. Viên phi công này lập tức cho máy bay của mình chuyển hướng đột ngột về phía mặt trời, gần như đồng thời, anh chàng phi công phụ trên chiếc Tomcat này nhấn nút bắn ra vô số quả pháo sáng tạo thành những nguồn nhiệt mạnh nhằm nhử quả tên lửa. Việc này đã có tác dụng. Trong khi làm cho kẻ tấn công mình bị ngược nắng, người phi công chính lái chiếc Tomcat đã thực hiện một cú lật để đổi ngược hướng bay, trong tích tắc, chiếc Tomcat đã đoạt được thế chủ động, đưa được chiếc Su-27 đối phương vào tầm ngắm bắn của tên lửa AIM-7 Sparrow điều khiển bằng rađa trước khi đối thủ của anh ta nhận ra được tình thế này. Mặc dù trong cự ly chiến đấu gần như vậy, tầm hoạt động của tên lửa AIM-7 Sparrow chỉ có hiệu quả ở mức thấp nhất nhưng thế chủ động đã không còn ở về phía chiếc Su-27 nữa. Viên phi công Su-27 nhận thấy trên màn hình rađa của mình một tín hiệu cho biết chiếc Tomcat đằng sau đã bắt được mục tiêu và đưa được chiếc Su-27 vào cự ly khai hỏa, anh ta bèn thả ra các đám mây kim loại gây nhiễu. Chiếc Su-27 đã đánh lừa được quả tên lửa Sparrow đầu nhưng không làm được như thế đối với quả thứ hai được phóng ra liền sau đó, nó trúng đạn và đâm sầm xuống biển. Một Su-27 khác đã sử dụng buồng đốt tăng tốc phía sau của nó quá nhiều nên động cơ bị kẹt khi tiếp tục định tìm cách tăng tốc, nhiên liệu cạn dần khiến cho một động cơ ngừng hoạt động. Nó không còn khả năng chiến đấu và ngay lập tức bị một chiếc Tomcat tiêu diệt, viên phi công bật dù ngay sau khi anh ta nhận thấy mình đang bị tấn công.

     Trong khi cuộc chiến giữa những chiếc Tomcat và Su-27 đang diễn ra dữ dội trên không thì những chiếc Hornet vẫn tiếp tục sứ mệnh tấn công mục tiêu mặt đất của chúng ở quần đảo Hoàng Sa. Khả năng phòng thủ không đối không của những chiếc Hornet này bị hạn chế vì người ta đã tháo các tên lửa chống máy bay AIM-7 Sparrow và AIM-9 Sidewinder của chúng gắn thêm bom chùm và bom thông thường điều khiển bằng lade cùng với một số tên lửa chống rađa loại HARM và AGM-65F Maverick. Chỉ huy của phi đội Hornet này lái một chiếc có hai chỗ ngồi – viên phi công phụ ngồi phía sau phụ trách hệ thống vũ khí và có thể tập trung kỹ thuật chiến tranh điện tử. Đầu tiên, các thiết bị gây nhiễu gắn trên những chiếc Hornet phát đi một loạt sóng cực ngắn cường độ cao phủ kín không trung với năng lượng rađa trong một giải tần số rộng. Cách gây nhiễu như thế được gọi là gây nhiễu tiếng ồn hay còn gọi là gây nhiêu âm( ). Tiếp đó các thiết bị gây nhiễu dùng những phương pháp tinh vi hơn liên quan đến các xung điện từ giả được làm đồng bộ hóa một cách khéo léo kết hợp với những thay đổi xung điện dựa trên hiệu ứng Doppler nhằm tạo ra những mục tiêu giả khiến cho rađa của kẻ thù bị lẫn lộn. Đôi khi màn hình rađa của đối phương gần như bị mờ hẳn do các tín hiệu  gây nhiễu ồ ạt tạo ra một loạt các tia như chùm pháo hoa tỏa ra từ tâm màn hình rađa làm cho các nhân viên điều khiển rađa hoàn toàn lẫn lộn.

     Phía Trung quốc phóng lên ít nhất 4 tên lửa đất đối không, nhưng chúng đã bị làm chệch hướng một cách dễ dàng bởi những biện pháp đối phó hữu hiệu của không quân Mỹ, chỉ vài giây sau đó, các trạm rađa và hệ thống phòng không đã bị phá hủy. Các tên lửa HARM tự tìm mục tiêu đã nhận dạng được hai trận địa phòng không có rađa hướng dẫn và lập tức phá hủy chúng. Các trạm rađa khác hiểu ngay ra rằng mình đang bị tên lửa chống ra đa săn đuổi nên lập tức ngừng hoạt động. Một trận địa tên lửa SAM thứ ba đã bị phát hiện khi nó bắn một quả tên lửa SAM mà chưa kịp khóa rađa lại. Chiếc máy bay của viên phi công đã phát hiện ra trận địa SAM được trang bị những quả bom lớn điều khiển bằng lade. Anh ta cắt một quả bom,  không giống như với việc đánh mục tiêu bằng tên lửa HARM, viên phi công này phải tiếp tục bám mục tiêu bằng lade cho đến khi quả bom rơi trúng đích. Mặc dù thiết bị bám sát mục tiêu bằng lade hoạt động rất ổn định và không cần phải định hướng bằng tay, nó vẫn hạn chế sự vận động của anh ta. Viên phi công đã không phát hiện ra quả tên lửa do một chiếc Su-27 bắn từ trên cao. Khi thiết bị báo động tên lửa của anh ta phát tín hiệu thì đã quá muộn. Tuy nhiên, phát tên lửa đã không nổ, nó chỉ bay sạt qua rất gần buồng lái của chiếc Hornet mà không gây thiệt hại gì. Viên phi công lái chiếc Hornet vừa mới kịp nghĩ là mình đã thoát thì quả tên lửa thứ hai phát nổ, chiếc Su-27 đã bắn một loạt hai quả tên lửa – quả thứ nhất trượt mục tiêu nhưng quả thứ hai đã nổ trúng đích và chiếc máy bay Hornet bị tiêu diệt ngay lập tức. Quả bom, do không được điều khiển nên không thể tìm tới được mục tiêu ở mặt đất, nó thậm chí còn không nổ được do không tín hiệu điều khiển tác động lên chốt hãm lade, đây là một thiết bị điều khiển kíp nổ được gắn vào quả bom nhằm tránh gây thiệt hại cho thường dân trong các cuộc chiến tranh.

     Cuộc tấn công mặt đất vẫn tiếp tục. Sau khi các hệ thống phòng thủ đã bị vô hiệu hóa, phi đội Hornet liền chuyển sang sử dụng các quả chùm có diện tàn phá rộng để rải xuống đường băng và các khu vực chứa máy bay. Tất cả các máy bay đậu trên mặt đất đều trở thành mục tiêu ngon lành cho cuộc không kích, chúng hoặc là bị phá hủy hoặc bị hỏng nặng bởi các quả bom nhỏ và các mảnh vụn văng tung tóe. Đường băng lỗ chỗ những cái hố nhỏ và các quả mìn nhỏ cũng được bắn ra từ đám bom chùm.

     Trong vòng 20 phút, toàn bộ số máy bay Su-27 tham chiến hoặc bị bắn rơi hoặc rút lui. Hai chiếc Su-27 phải hạ cánh trước khi chúng có thể tới được căn cứ chính trên đất liền. Trung quốc không có lực lượng máy bay tiếp nhiên liệu trên không. Mỹ mất hai chiếc Tomcat và một chiếc Hornet đã tấn công trận địa tên lửa SAM. Một vài chiếc Tomcat phải tiếp nhiên liệu trên không trên đường về. Một chiếc Tomcat khác bị hư hại đến mức nó không thể hạ cánh xuống tàu sân bay; tổ lái bật dù nhảy ra, để mặc cho chiếc máy bay lao xuống biển gần sát mạn tàu. Họ được máy bay lên thẳng cứu hộ vớt lên bình yên vô sự. Viên chỉ huy phi đội Tomcat, người đã đích thân bắn rơi một máy bay kẻ thù và cùng tham gia bắn rơi một chiếc khác, nói với vẻ châm biếm: “Tôi cho rằng trận đánh này cho thấy vấn đề không phải ở chỗ máy bay tốt như thế nào, mà vấn đề là chỗ nếu phi công không được huấn luyện tốt và không có sự hỗ trợ thì kết quả sẽ chẳng ra sao cả!”

     Cách 1.200 km về phía Nam, nhóm tàu sân bay Nimitz tiến vào khu vực xung đột qua eo Balabac. Với đội hình hỗn tạp tương tự gồm các máy bay Tomcat và Hornet, các máy bay Mỹ đầu tiên đã đánh chìm tàu khu trục lớp Luhu mang tên Haribing, đã bị trúng ngư lôi của Việt Nam lúc bắt đầu cuộc xung đột. Sau khi phi đội đầu làm xong nhiệm vụ quay trở về tàu sân bay, một phi đội khác cất cánh để tiêu diệt các vị trí của Trung quốc trên bãi đá ngầm Mischief. Chúng không gặp phải sự kháng cự nào.

     Các máy bay chiến đấu đa chức năng Dassault Rafale của Pháp hướng tới quần đảo Trường Sa sau khi cất cánh từ thành phố Hồ Chí Minh, nơi chúng vừa từ châu Âu đến hạ cánh chỉ trước đó vài giờ. Tốp Rafale này bắn rơi 3 máy bay tiếp nhiên liệu trên không bay ì ạch của Trung quốc, sau đó chúng lần lượt bắn cháy bốn chiếc Su-27 đang nặng nề mang bom khi chúng đang trên đường tới chỗ hỗ trợ cho hải quân Trung quốc. Lần thứ hai trong Chiến dịch Đòn Rồng, các máy bay Việt Nam đã cất cánh từ Campuchia và Lào. Xuất phát từ Viêng Chăn, được tiếp nhiên liệu tại Vinh trên bờ biển Đông Bắc Việt Nam, chúng đánh vào căn cứ hải quân của Trung quốc trên đảo Hải Nam cách đó 800 km. Từ cố đô Luang Prabang của Lào, họ đã tấn công các đơn vị bộ binh của PLA đóng ở biên giới phía Bắc.

     Nhóm tàu sân bay HMS Ark Royal rời vùng biển Brunây đi về phía khu vực nguy hiểm nhất ở Biển Nam Trung hoa. Các tàu chiến Anh chạy theo hướng Bắc đến giữa quần đảo Trường Sa, vùng biển nơi này khá nông, người Anh đoán rằng các tàu ngầm Ming và Romeo của Trung quốc đang nằm đợi ở đây. Trong thời gian Chiến tranh Lạnh, nhiệm vụ chống tàu ngầm đã trở thành một công việc chuyên môn của hải quân Anh, do vậy khi họ một lần nữa tham gia lực lượng phối hợp với Mỹ ở khu vực châu Á, hải quân Anh đã đảm nhận cùng nhiệm vụ đó. Trước khi các tàu chiến của Hải quân Anh tới được khu vực này, họ đã nhận được tin tức về việc lực lượng Mỹ đã thất bại khi tấn công vào căn cứ không quân và hải quân Trung quốc đóng tại đảo Terumbi Layang-Layang. Kể từ khi chiếm được căn cứ này từ tay người Malaixia, quân Trung quốc đã triển khai ở đây những hệ thống phòng không và rađa tinh vi nhất của họ; thêm vào đó, họ bố trí hơn 20 máy bay chiến đấu Su-27 và máy bay tấn công mặt đất Fencer. Tình báo phương Tây đã không nắm được quy mô phòng thủ ở căn cứ này. Trong đợt tấn công đầu tiên, ba chiếc Tomcat và bốn chiếc Hornet đã bị bắn rơi. Người Mỹ không thể tiến hành ngay một cuộc tấn công thứ hai vì họ phải lên lại lịch biểu để thực hiện một số cam kết khác, đồng thời họ cũng cần sửa chữa lại một số máy bay bị hư hỏng trong chiến đấu. Bên cạnh đó, việc chuyển chế độ bảo dưỡng máy bay từ lịch bảo dưỡng thời bình sang lịch bảo dưỡng thời chiến vẫn đang được tiến hành. Tuy nhiên, người Mỹ đã hoạch định xong kế hoạch tiến hành một cuộc không kích ồ ạt, tất cả chỉ chờ cho đến khi mọi việc đã  được chuẩn bị sẵn sàng. Căn cứ không quân trên đảo Terumbi Layang-Layang có một vai trò cực kỳ quan trọng đối với lực lượng Trung quốc, từ đây, không quân Trung quốc có thể cất cánh và triển khai được một sức mạnh khủng khiếp trên toàn bộ vùng Biển Nam Trung hoa, vị trí Terumbi Layang-Layang tương đương với việc Trung quốc có được một tàu sân bay cực lớn và không thể bị đánh chìm, đây chính là cứ điểm chiến lược có thể gây ra những thiệt hại to lớn cho các lực lượng đồng minh.

     Trong lúc đó người Anh nhận được câu hỏi liệu lính biệt kích thuộc phi đội Tàu Đặc Biệt trên chiếc HMS Albion có thể giúp vô hiệu hóa các hệ thống phòng thủ của Trung quốc ở đó không?

Biển Thái Bình dươngGiờ địa phương: 03h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 15h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Cách Tây Thái Bình Dương 5.000 km về phía Đông, tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân 092 lớp Hạ của Trung quốc đang bị tàu USS Connecticut lớp Seawolf lần theo dấu vết. Tàu Hạ chạy với tốc độ 6 hải lý sâu dưới mặt nước 20 mét. Đã hơn một tháng nay kể từ khi tàu này rời khỏi Trung quốc. Cho đến thời điểm đó, tàu này mới chỉ nhận được ba chỉ thị của cấp trên, sau mỗi lần nhận chỉ thị, nó lại tiếp tục duy trì hành trình hướng tới bờ Đông biển Thái Bình Dương. Khi tàu USS Peleliu bị tấn công, tàu Hạ ở cách quần đảo Mariana hơn 2.000 km về phía Đông và cách quần đảo Marshall 1.000 km về phía Bắc. Mặc dù về nguyên tắc thì cả hai nhóm đảo này đều là các lãnh thổ độc lập nhưng Lầu năm góc vẫn coi chúng như là một phần lãnh thổ của Mỹ. Cảng biển gần nhất trong khu vực này được xây dựng trên đảo Wake, đây là một địa điểm rất xa xôi và hẻo lánh, tuy nhiên, người Mỹ cũng xây dựng một căn cứ không quân ở đó. Khu vực này của Thái Bình Dương là nơi vắng vẻ hiu quạnh nhất của đại dương này, nó xa xôi đến mức tiếng kêu la về thảm họa môi trường do việc làm mà chỉ huy tàu USS Connecticut sắp gây ra đã sớm chìm nghỉm.

     Chiếc tàu của Mỹ đang ở độ sâu 360 mét và tàu Hạ vẫn chưa phát hiện ra nó. Hai quả ngư lôi Mk48 ADCAP được phóng ra. Sau giai đoạn đầu lao đi với tốc độ 55 hải lý chúng đã tăng tốc lên 70 hải lý. Mất 1 phút 18 giây thì hai quả ngư lôi chạm được vào tàu Hạ. Gần như ngay lập tức, thân tàu sụp xuống do sức nổ và khi nó chìm xuống dưới 300 mét, nó bị sức ép của nước nghiền nát, giết chết toàn bộ 104 người trong khoang.

     Tuyên bố của Lầu Năm Góc giải thích rằng lò phản ứng hạt nhân, được bịt kín trong khoang áp lực của chính nó, được chế tạo để chịu đựng được việc con tàu ngầm bị phá hủy. 12 đầu nổ hạt nhân có thể văng ra xa tới hàng nghìn mét ngoài và rơi trở lại lòng biển. Chúng đủ chắc chắn để nằm nguyên vẹn ở đáy đại dương mà không rò rỉ. Tàu ngầm Trung quốc đã ở trong tầm có thể tấn công lãnh thổ Mỹ. Thêm 4 ngày nữa, nó có thể bắn tên lửa hạt nhân vào mục tiêu Trân Châu cảng ở Hawaii.

Trụ sở hãng Boeing, SeattleGiờ địa phương: 07h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 15h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Chuông điện thoại réo hai lần trước khi Reece Overhalt, Chủ tịch kiêm Giám đốc Điều hành hãng Boeing, nhấc máy. Trợ lý riêng của ông nói với ông rằng Jamie Tống đang gọi từ Bắc Kinh. Cách đây 30 năm, Tống và Overhalt đã cùng học với nhau ở Harvard, cả hai đã cùng ở tại khu Elliot House, tại đó, phòng của họ đối diện nhau qua một hành lang. Suốt buổi sáng, Overhalt đã theo dõi tình hình sụt giá cổ phiếu của Boeing. Một lệnh bán ồ ạt từ Hồng Kông đã làm các nhà đầu tư ở châu Âu hoảng hốt, và bây giờ đến lượt ở Mỹ. Overhalt đã ra lệnh điều tra ngay lập tức xem ai là người đứng sau vụ bán này, nhưng ông biết cuộc điều tra sẽ có thể kết thúc mà kết quả chỉ là một công ty chỉ định nào đó với số vốn vẻn vẹn 2 USD( ) đăng ký hoạt động ở lãnh thổ British Virgin Islands và sẽ không ai biết gì hơn. Ông đợi sau khi thư ký của Tống chuyển máy cho Bộ trưởng Ngoại giao Trung quốc.

     Với vẻ niềm nở, mặc dù bị kìm lại phần nào bởi sự thận trọng nào đó, hai người trao đổi những câu xã giao.

     - Betty thế nào? Tống nói.

     - Khỏe, khỏe… Còn Helen thì sao? Bà ấy khỏe chứ? Overhalt hỏi thăm, phân vân không biết Tống muốn gì.

     Tống nói:

     - Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chúng tôi nghĩ sẽ có ích trong hoàn cảnh hiện nay nếu ngài đến thăm Bắc Kinh. Ngài là người bạn cũ của Trung quốc và chúng tôi nghĩ ngài có thể giúp chúng tôi trong những vấn đề rắc rối hiện nay của chúng tôi. Ngài có thể nói như thể tôi đang nói, công khai như thế, rằng đây là một đề nghị nghiêm túc. Chúng tôi có thể đảm bảo giữ bí mật; tôi đảm bảo với ngài chúng tôi sẽ không tìm cách tuyên truyền sự có mặt của ngài ở đây.

     Overhalt bối rối. Ở cương vị của ông trong giới công ty Mỹ, ông thường gặp các Tổng thống và các Thủ tướng, nhưng bản thân Overhalt là một người thận trọng; trước hết ông là một cán bộ cao cấp của công ty Boeing… khi Overhalt còn đang suy nghĩ thì Tống nói xen vào:

     - Reece, tôi biết ngài đang phải nghĩ gì. Không cần trả lời lúc này. Hãy suy nghĩ đi. Gọi lại cho tôi sau 3 giờ nữa được không?

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 11h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 16h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Tổng thống đang thông báo tình hình cho phái đoàn các thống đốc bang thì có điện thoại từ văn phòng của Overhalt. Tổng thống và Overhalt biết nhau từ thời họ còn là sinh viên chưa tốt nghiệp ở trường Harvard. Chính tại Harvard họ đã gặp Tống khi ông này theo học một khóa sau đại học về các đề quốc tế ở đó.

     - Tôi hiểu là người bạn cũ của chúng ta đã liên lạc - Tổng thống nói. - Tôi vừa mới xem một băng hình về cái thằng chó đẻ đó trên truyền hình. Hắn ta chẳng thay đổi chút nào. Ngọt xớt và trơn tuột như một con lươn và thâm hiểm chẳng kém gì.

     - Jamie gọi điện cho tôi cách đây một giờ. Ông ta gọi tôi là “người bạn của Trung quốc” và muốn tôi bay qua đó gặp ông ta. Bằng lời lẽ rất không cụ thể ông ta ám chỉ đến một giải pháp. Tôi muốn nói với ông rằng tôi không thích điều này tý nào. Có kẻ nào đó đang gây sức ép với giá cổ phiếu của tôi và các nhà đầu tư của tôi không thích điều đó. Dù sao thì ông có thể cho tôi biết ông nghĩ thế nào về việc này được không? Tôi có thể giúp gì cho chính phủ được không?

     - Reece, tôi cho rằng đi Bắc Kinh là một ý kiến rất hay đối với anh. Tôi có thể nói cho anh biết các sự kiện đang diễn ra rất nhanh. Nói riêng với nhau, tôi không hoàn toàn dám chắc chúng sẽ kết thúc ở đâu. Nhưng chúng tôi có thể cần một người nào đó như anh – được cả hai bên tin cậy, nhưng không làm việc cho bên nào cả. Tôi muốn anh đi Bắc Kinh. Sứ quán của chúng ta ở đó sẽ dành cho anh mọi sự giúp đỡ cần thiết.

Biển Nam Trung hoaGiờ địa phương: 01h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 17h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Trong đêm tối, các phi công Pháp đã bắn rơi thêm 2 máy bay chở dầu tiếp nhiên liệu IL-16 nữa. 10 máy bay Su-27 bị tiêu diệt trong một cuộc tấn công của Việt Nam vào đảo Hải Nam. Một lực lượng phối hợp gồm các đơn vị đặc nhiệm của Anh, Ôxtrâylia và Niu Dilân đã làm tê liệt hệ thống phòng thủ ở Terumbi Layang-Layang. Lính đặc nhiệm phối hợp đã thâm nhập qua hàng rào vòng ngoài và phá hủy các thiết bị rađa trước khi bị phát hiện khi đang trên đường rút ra dọc theo đường băng. Quân Trung quốc tổ chức giao chiến với họ, nhưng các chuyên gia chất nổ đã kịp đặt thuốc nổ vào 7 chiếc máy bay. Loạt  tiếng nổ dữ dội đã đẩy quân Trung quốc vào tình trạng rối loạn, tạo điều kiện thuận lợi cho các lực lượng đặc nhiệm đồng minh thoát ra ngoài. Quân Anh có hai người bị thương, một người chết. Không có thương vong nào về phía Niu Dilân và Ôxtrâylia. Không rõ số thương vong về phía quân Trung quốc. Phần lớn phi đội máy bay chiến đấu tiên tiến Su-27 đang đậu trên đường băng căn cứ Terumbi Layang-Layang đã bị phá hủy.

     Trong lúc toán lính biệt kích tìm đường thoát ra ngoài thì căn cứ của Trung quốc bị vô hiệu hóa bởi một phi đội máy bay Hornet được sự yểm trợ trên không của những chiếc Tomcat và những chiếc Sea Harrier của Anh cất cánh từ tàu Ark Royal. Cuộc đột kích thứ hai này đã đánh chìm tàu khu trục Zhuhai (DDG 166) lớp Luda III và hai tàu hộ tống đang tuần tra quanh căn cứ. Tổng cộng Trung quốc mất 12 trong số hơn 40 tàu chiến tạo thành lực lượng đặc nhiệm Biển Nam Trung hoa của họ, các tàu chiến này đều bị đánh chìm do các đợt máy bay liên tục xuất phát từ ba tàu sân bay thực hiện các đợt công kích dữ dội nhằm vào hạm đội Trung quốc. Vào lúc rạng sáng, Bộ tư lệnh quân đội Trung quốc đã ra lệnh cho tất cả các tàu rút về hướng Bắc tới những khu vực mà chúng sẽ được yểm trợ nhiều hơn từ trên không. Một ngoại lệ là tàu khu trục nhỏ lớp Sovremenny do Nga đóng, có tên ban đầu là Vazhny, sau khi Trung quốc mua lại đã đổi thành Lưu Hoa Thanh, đã lẻn ra khỏi chỉ huy sở hạm đội miền Nam. Mây dày đặc phía trên và nó đã đi vào Biển Nam Trung hoa mà không bị các vệ tinh và máy bay do thám phát hiện.

Bán đảo Nam Triều tiênGiờ địa phương: 05h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 20h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Khi tổng thống Nam Triểu tiên Kim Hồng Cư gọi điện thoại cho vị đồng nhiệm người Mỹ James Bradlay, ông đã nhận được những lời chúc mừng từ phía tổng thống Hoa kỳ. Bradlay nói rằng ông vui mừng về việc Nam Triều tiên đã chính thức đưa các lực lượng quân sự của họ tham gia cuộc chiến với miền Bắc. Bradlay đang phải chịu trách nhiệm với một cuộc khủng hoảng lớn hơn nhiều và cảm ơn việc Nam Triều tiên sẽ tự đứng ra giải quyết các vấn đề của chính họ. Tuy nhiên, phía Mỹ vẫn giữ cam kết và sẽ triển khai ngay việc cung cấp kỹ thuật cũng như các cố vấn quân sự cho quân đội Nam Triều tiên. Trước đó, chính Mỹ đã cung cấp thông tin và chỉ dẫn việc phóng lần đầu tiên các tên lửa đất đối đất MC Donnell Douglas Sea Slam từ ba tàu khu trục nhỏ lớp Ulsan của Nam Triều tiên mang tên Chung-fu, Che-ju, và Masan. Tất cả sĩ quan hải quân Nam Triều tiên đều đã được cố vấn Mỹ đào tạo kỹ càng, bản thân họ đã tham gia các cuộc tập trận với hải quân Mỹ để chuẩn bị cho một hoạt động như vậy. Từ trước đến nay, các tên lửa đất đối đất nằm trong trang bị của quân đội Nam Triều tiên chưa bao giờ thực hiện được một cuộc khai hỏa với độ chính xác tuyệt đối như vậy. Lần này, tên lửa sau khi rời bệ phóng đã bay là là trên mặt biển rồi lướt qua mặt đất gồ ghề quanh khu phi quân sự, cuối cùng chúng cắt ngang đường bay và lao thẳng vào những boongke ngầm che dấu bộ máy quân sự đang đe dọa Seoul.

     Quân Mỹ và Nam Triều tiên đã rời khu phi quân sự, họ rút khỏi các vị trí cần bảo vệ ở Bàn Môn Điếm và ngay dọc giới tuyến. Không có một bóng người trên các tháp quan sát và trong làng đình chiến. Những ngôi nhà tạm được dựng lên làm nơi thương lượng tranh chấp trong việc phân chia ranh giới trong những năm qua, hiện trống không. Trận tuyến thuộc loại vững chắc nhất trên thế giới này đang trong tình trạng báo động cao nhất. Một lực lượng phòng thủ nòng cốt gồm các nam nữ binh sĩ thuộc Sư đoàn Bộ binh số 2 của lục quân Mỹ đã được triển khai tại Trại Greaves, vị trí gần khu phi quân sự nhất. Trên quân phục của mọi người đều gắn khẩu hiệu của đơn vị họ: “Vượt lên trước hết”.

     Quả tên lửa đầu tiên của Nam Triều tiên đập trúng vào một vách đá chỉ cách một lối vào đường hầm vài mét. Một quả khác bay vượt qua đỉnh đồi và trượt xuống phía cánh đồng mà không nổ. Tuy nhiên, quả thứ ba đã thành công, nó nã trúng vào hàng xe tăng được cất giấu trong đường hầm. Khoảng không gian chật hẹp của đoạn đường hầm đã khiến cho vụ nổ trở nên mạnh mẽ hơn, các mảnh nổ đã làm cháy cả kho dự trữ nhiên liệu và kho đạn dược gần đó. Những chiếc xe tăng xếp gần lối ra vào đều bị phá hỏng. Đám xe bọc thép ở bên ngoài bị phá hỏng đã chặn đứng lối ra khiến cho những chiếc xe ở phía sau trở nên vô dụng. Trong 45 phút tiếp theo, những quả tên lửa được máy tính chỉ đường đã tìm ra đường đi của chúng bên trong những đường hầm dùng làm nơi được che giấu lực lược Bắc Triều tiên. Một số quả tên lửa khác bay trượt mục tiêu và nổ vô hại ở xung quanh miệng hầm nhưng cuộc tấn công đã đạt được kết quả mong muốn, nó đã buộc người Bắc Triều tiên lộ ra các quân bài của họ: do bị đe dọa khi không thể triển khai vũ khí và trang thiết bị quân sự ra khỏi các căn hầm cất giấu, phía Bắc Triều tiên đành chuyển tất cả lực lượng ra ngoài trời để có thể sử dụng chúng có hiệu quả hơn. Các con đường gần biên giới đột nhiên tràn đầy các xe bọc thép, pháo và các phương tiện tiếp tế. Trên con đường quốc lộ mang tên Kim Nhật Thành nối liền giữa Bình Nhưỡng với Bàn Môn Điếm cũng vậy, đột nhiên có rất nhiều xe cộ xuất hiện hơn ngày thường. Quốc lộ Kim Nhật Thành là con đường được xây dựng với mục đích khi cần thiết có thể sử dụng làm đường băng cất hạ cánh cho các máy bay chiến đấu, tất nhiên, nó cũng có thể sử dụng cho xe tăng hạng nặng. Sự xuất hiện nhiều mục tiêu quân sự trên các tuyến đường gần biên giới đã khiến cho hệ thống do thám của quân đội Nam Triều tiên phải hoạt động hết công suất, các dữ liệu trinh sát tức thời được đưa vào xử lý qua hệ thống máy tính quân sự, đồng thời với việc tính toán các kết quả quan sát, không quân Nam Triều tiên nhận được lệnh báo động chiến đấu ở cấp cao nhất, hết phi đội này đến phi đội khác gồm các máy bay F-16, F-5 và F-4 gầm rú trên các đường băng khắp miền Nam, chúng cất cánh và đều hướng về phía Bắc nhằm tới khi phi quân sự. Mệnh lệnh dành cho các phi công là tiêu diệt mọi cái mà họ thấy trên mặt đất.

     Tổng thống Kim Hồng Cư biết ông đã có một trong những quyết định liều lĩnh và rủi ro nhất trong lịch sử quân sự hiện đại. Đứng trước sự hủy diệt gần như chắc chắn, miền Bắc không còn sự lựa chọn nào ngoài việc mở cuộc tấn công trên bộ và bằng tên lửa vào Seoul, nhiệm vụ của quân đội Nam Triều tiên là phải chặn cuộc tấn công đó lại. Tuy nhiên nếu các nhà chiến lược quân sự của Nam Triều tiên trong khi vạch kế hoạch phòng thủ mà nhận định sai tình hình, thì việc xe tăng Bắc Triều tiên có mặt trên các đường phố Seoul chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, chỉ cần vài giờ đồng hồ là việc này có thể sẽ xảy ra. Máy bay Bắc Triều tiên đã thâm nhập không phận Nam Triều tiên. Một lực lượng khá đông phi cơ, kết hợp giữa các máy bay chiến đấu chiến thuật tiên tiến như MiG-23 và MiG-29, cùng với phi đội máy bay chiến đấu nòng cốt gồm các máy bay MiG-19 và MiG-21 đã cất cánh về hướng thủ đô của Nam Triều tiên. Phần lớn số máy bay này đã giao chiến với lực lượng không quân Nam Triều tiên. Kết quả không chiến nhanh chóng trở nên rõ ràng, với tình trạng bảo dưỡng tồi và thời gian biểu huấn luyện nghèo nàn, lực lượng không quân Bắc Triều tiên sớm bị đánh bại. Hết máy bay này đến máy bay khác bị các tên lửa đất đối không từ các trạm phòng không và tên lửa không đối không trên các máy bay đánh chặn của Nam Triều tiên bắn rơi, nhưng trong mỗi đợt xuất kích từ 30 đến 40 máy bay như vậy cũng có vài chiếc đã đến được Seoul.

     Do không có chỉ dẫn cụ thể về mục tiêu nên những chiếc máy bay này tự do thả bom và phóng rốcket xuống các khu vực dân thường. Một vài chiếc trong đó lao xuống mặt đất trong những cú bổ nhào cảm tử, từng chiếc một nghiêng ngả trên bầu trời, chúng tự tìm kiếm cho mình một tòa nhà cao tầng nào đó để lao thẳng vào và biến mình thành một quả cầu lửa khổng lồ gây ra cảnh tàn phá khủng khiếp. Hàng nghìn người chết trong những vụ bổ nhào tự sát đó. Tại tòa nhà số 63, một công trình được xây dựng trông giống như hai bàn tay đang chắp để cầu nguyện, có hơn 500 người chết, nhiều người mắc kẹt trong những khu cầu thang và thang máy đã bị đóng lại khi cuộc không kích bắt đầu. Còi báo động rền rĩ khắp thành phố, hàng triệu người tìm cách trú ẩn ở đường xe điện ngầm và tầng hầm các tòa nhà. Tất cả các bệnh viện đều đầy ứ nạn nhân. Dịch vụ cứu hộ mặc dù vẫn được quan tâm chuẩn bị trong hàng chục năm để ứng phó cho những tình huống như thế nay nhưng ngay lập tức đã bị quá tải, hàng trăm xác người chết bị bỏ mặc trên các đường phố, các tòa nhà để mặc cho cháy mà không có lực lượng cứu hỏa.

Quảng trường Thiên an môn, Bắc KinhGiờ địa phương: 08h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 24h00’ thứ Tư 21/02/2005


     Những cơn gió lạnh buốt trong tuần qua đã quét đi lớp không khí ô nhiễm vẫn treo lơ lửng phía trên bầu trời thành phố Bắc Kinh trong hầu hết mùa đông. Mặt trời làm tan đi cái giá lạnh và chiếu những tia sáng lấp lánh trên quảng trường Thiên An Môn. Tất cả mọi ngả đường quanh quảng trường đều bị cấm đi lại, người ta trang hoàng chúng bằng những lá cờ đỏ tươi xen lẫn các băng rôn, khẩu hiệu. Trên vỉa hè là các cháu học sinh quàng khăn đỏ xếp hàng mười, mỗi em cầm một lá quốc kỳ, rừng quốc kỳ đỏ rực được giơ cao trên đầu theo sự chỉ huy của người hô khẩu hiệu. Loa phóng thanh được gắn trên các cột đèn liên tục phát đi bản quốc ca và các bài hát Trung quốc có chủ đề ca ngợi chiến công giải phóng đất nước khỏi quá khứ bị nô lệ cho ngoại bang. Rất nhiều quan chức đảng từ cấp tỉnh đã được triệu tập về Bắc Kinh. Họ được bố trí tập trung tại các bậc lên xuống của Đại Lễ Đường Nhân Dân nằm ở phía Tây quảng trường và trên sân viện bảo tàng Lịch Sử Cách Mạng Trung quốc nằm ở phía Đông để theo dõi cuộc duyệt binh diễu hành. Các nhóm quay phim thuộc đài truyền hình Trung ương Trung quốc được tự do đi lại khắp quảng trường. Suốt buổi sáng, hệ thống truyền hình quốc gia liên tục chiếu các bộ phim nói về nỗi thống khổ của Trung quốc trong thời kỳ đất nước này bị các lực lượng nước ngoài chiếm đóng. Người Anh bị chỉ trích vì đã gây ra cuộc Chiến tranh Thuốc phiện thế kỷ 19 và chiếm đoạt Hồng Kông. Người Mỹ bị lên án vì họ đã ủng hộ Tưởng Giới Thạch - lãnh tụ Quốc dân đảng trong những năm 1940, đặc biệt, Mỹ bị lên án gay gắt do việc hỗ trợ cho lực lượng Quốc dân đảng phiến loạn của Tưởng chiếm cứ đảo Đài Loan, gây chia cắt đất nước Trung quốc. Những bộ phim về Chiến tranh Triều tiên trong những năm 1950 được phát liên tục trên các kênh truyền hình cho thấy quân Trung quốc đã đánh bại liên quân Anh, Mỹ và các lực lượng đế quốc như thế nào. Đoạn phim đen trắng chiếu cảnh quân lính bị tàn sát và cảnh những người sống sót hốc hác, lạnh cóng với dáng vẻ đầy chán nản. Người Nhật được miêu tả là những tên tội phạm trong cả thiên niên kỷ. Người Nhật đã đối xử với những đồng bào châu Á của họ một cách tàn bạo và gây đau khổ cho nhân dân châu Á nhiều hơn bất kỳ một lực lượng phương Tây nào khác. Phim chiếu cảnh binh lính Nhật đang tàn sát dân thường Trung quốc trong những vụ hành quyết hàng loạt, lính Nhật chặt đầu và đánh đập người Trung quốc. Một nông dân Trung quốc bị trói vào cột đèn, đầu thõng xuống. Những tên lính Nhật lột da anh ta cho đến khi anh ta chết vì choáng và mất máu.

     Trong cảnh tượng khủng khiếp này, giọng bình luận của bình luận viên Đài truyền hình Trung ương vang lên: “Nhân dân Trung quốc sẽ không bao giờ trở lại kiếp nô lệ cho ngoại bang. Nhân dân Trung quốc sẽ mãi mãi tự do và kiêu hãnh cho dù phải ăn rễ cây và sống trong hang động, bất chấp thái độ thù hận của cả thế giới đối với Trung quốc. Chủ tịch và Tổng bí thư Vương Phong muôn năm”.

     Đoàn xe quân sự tham diễu hành từ phía Tây chầm chậm lăn bánh tiến vào quảng trường. Đi đầu là hàng xe tăng chiến đấu hạng nặng. Tiếp đến đại bác đặt trên xe tự hành, các dàn phóng rốcket, súng sử dụng đạn tự đẩy, súng cối, tên lửa đất đối đất và đất đối không, các vũ khí điều khiển chống tăng và các vũ khí phòng không. Tiếp theo là một nghi lễ diễu hành, trong đó những hình ảnh tàu ngầm, máy bay và tàu chiến hải quân được chiếu trên những màn hình khổng lồ dựng khắp quảng trường. Kết thúc cuộc diễn binh là một trình diễn đặc biệt của các đơn vị tên lửa. Dẫn đầu đoàn tên lửa là các xe vận tải hạng nặng mang theo bệ phóng di động chứa tên lửa CSS-4, hay còn gọi  là tên lửa Đông Phong 5. Tên lửa Đông phong năm được đưa PLA tuyên bô đưa vào trang bị trong quân đội Trung quốc từ năm 1981, nó có tầm bắn 15.000 km và mang theo một đầu đạn duy nhất có sức công phá 5 megaton. Tiếp đó là những tên lửa CSS-N-3 hay còn gọi là tên lửa Châu Long 1, đây là loại tên lửa nhỏ hơn được phóng từ tàu ngầm với tầm bắn khoảng 3.000 km, tên lửa này mang được đầu đạn cỡ khoảng 2 megaton. Ngoài ra còn một số tên lửa khác, tùy viên quân sự các đại sứ quán có thể nhận biết được chúng rất dễ dàng.

     Đi cuối đoàn tên lửa là một nhóm xe vận tải hạng nặng kéo theo bệ phóng di động với những ống silo khổng lồ, chứa trong đó là thứ vũ khí hiện đại nhất của Trung quốc: Tên lửa đạn đạo xuyên lục địa Đông Phong 32. Tuy xuất hiện cuối cùng trong cuộc diễu binh nhưng những tên lửa Đông Phong 32 này được coi là niềm tự hào của các lực lượng vũ trang Trung quốc. Nó chiếm vị trí ngay phía Nam bậc đài cột cờ. Được trưng ra trực tiếp cho cả thế giới thấy, tên lửa này ngay lập tức được công nhận là vũ khí có thể bắn được nước Mỹ hoặc bất cứ địa điểm nào ở châu Âu. Tên lửa Đông Phong 32 sử dụng nhiên liệu rắn, có tầm bắn khoảng 12.000 km. Đặc điểm kỹ thuật vượt trội so với tên lửa Đông Phong 5 là tên lửa Đông Phong 32 có độ chính xác rất cao, khả năng bắn trúng mục tiêc của tên lửa này được cải thiện bằng một hệ thống kỹ thuật dẫn hướng kiểu mới do một nhóm các nhà khoa học Nga cung cấp. Tuy chỉ mang theo một đầu nổ nhẹ hơn loại Đông Phong 5 nhưng tên lửa Đông Phong 32 lại nguy hiểm hơn nhiều, nó được phóng đi không phải từ một hầm chứa cố định mà từ một các bệ phóng cơ động, chính vì vậy, vệ tinh do thám sẽ gần như không thể phát hiện ra vị trí của tên lửa Đông Phong 32 cho đến khi nó được phóng đi. Ban ngày, tên lửa này có thể ẩn náu trong các địa điểm cát giấu đã được ngụy trang kỹ càng, còn ban đêm, nó có thể triển khai rất cơ động đến các vị trí bắn để sẵn sàng khai hỏa. Trong những năm 1990, các tên lửa cơ động với các đầu nổ hạt nhân đã ám ảnh Lầu Năm Góc, vì Mỹ đã không lần ra được dấu vết để tiêu diệt được các tên lửa Scud của Irắc trong Chiến tranh Vùng vịnh. Những quả tên lửa Scud này được ngươi Iraq giấu dưới những chiếc cầu, trong các hầm trú ẩn, hay để lẫn trong khu vực dân sự dân cư đông đúc, nơi mà kẻ thù không thể đánh bom vì sợ bị quốc tế lên án. Hiện nay, Trung quốc không giữ bí mật về khả năng tên lửa của họ nữa. Việc trưng ra các thứ vũ khí hiện đại dường như là hành động chế nhạo đất nước hùng mạnh nhất thế giới. Trung quốc đã tính toán rằng chỉ cần gay ra một vụ nổ trên đất Mỹ cũng sẽ đủ để ngăn chặn lính Mỹ dính líu vào các cuộc chiến tranh hạt nhân với Trung quốc. Trong lịch sử của mình, người Mỹ chưa bao giờ trải qua một cuộc xung đột quốc tế xảy ra ngay trong lòng nước Mỹ.

     Đầu nổ của tên lửa Đông Phong 32 được sơn màu đỏ và màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời mùa đông, chĩa thẳng về phía Bắc hướng vào Thiên An Môn nơi Chủ tịch Vương Phong, được hộ tống bởi các tướng lĩnh PLA bên cạnh, đã tiến lên diễn đàn để phát biểu trước nhân dân Trung quốc. Vương đã chọn đúng thời điểm và vị trí lịch sử này để phát biểu với toàn thể nhân dân Trung quốc cũng như với toàn thế giới. Chính tại địa điểm này, hàng thế kỷ qua, các hoàng đế Trung quốc đã truyền những chỉ dụ của mình ra thiên hạ, đây cũng là nơi vào năm 1949, chủ tịch Mao Trạch Đông đã tuyên bố thành lập nước Trung quốc Cộng sản. Quang cảnh chung cuộc biểu dương sức mạnh quân sự của Trung quốc mang đầy tính chất tượng trưng, nó phù hợp với các công trình của chủ nghĩa Cộng sản Trung quốc được xây dựng trên quảng trường Thiên an môn như Đại Lễ Đường Nhân Dân, Đài Kỷ Niệm Các Anh Hùng Nhân Dân, Lăng Chủ tịch Mao, nơi gìn giữ thi hài đã được ướp Mao…

     Khi Vương nói, ông ta không chọn từ của riêng mình mà sử dụng những từ ngữ đã từng được Mao Trạch Đông nói vào năm 1949:

     “Việc làm của chúng ta sẽ đi vào lịch sử nhân loại, chứng minh cho toàn thế giới thấy rằng nhân dân Trung quốc, chiếm một phần tư nhân loại, giờ đây đã đứng lên. Người Trung quốc luôn luôn là một dân tộc vĩ đại, dũng cảm, và cần cù; chỉ vào những thời kỳ hiện đại họ mới bị tụt lại đằng sau. Từ nay trở đi dân tộc chúng ta sẽ thuộc về cộng đồng các dân tộc yêu hòa bình và yêu tự do trên thế giới, từ nay trở đi, nhân dân Trung quóc sẽ làm việc dũng cảm và cần cù để thúc đẩy nền văn minh và niềm hạnh phúc của chính dân tộc mình, đồng thời thúc đẩy hòa bình và tự do trên toàn thế giới.

     Chúng ta sẽ không còn là một dân tộc yếu hèn chịu để ngoại bang xúc phạm hạ nhục nữa. Chúng ta đã đứng lên. Cuộc Cách mạng của chúng ta đã dành được sự đồng tình và hoan nghênh của các dân tộc trên hoàn cầu. Chúng ta có bạn bè ở khắp nơi trên thế giới. Đã chấm dứt một kỷ nguyên mà trong đó nhân dân Trung quốc bị coi là kém văn minh. Chúng ta sẽ cho thế giới thấy chúng ta là một dân tộc có nền văn hóa tiên tiến. Chúng ta sẽ trở nên hùng mạnh và được vị nể. Nhân dân Trung quốc không còn là nô lệ nữa.”

     Đảng điều khiển những tiếng hoan hô và làn sóng cờ vẫy chào. Nhưng điều đó khiến cho phản ứng thậm chí đáng khiếp sợ hơn. Trước đây Trung quốc đã từng như vậy. Và mỗi lần, khi kết thúc một cao trào nào đó, người Trung quốc chỉ còn lại toàn là chết chóc, đổ máu, hỗn loạn và sự tan vỡ của triều đại cầm quyền.

Khu Tài chính Kabuto-cho, TokyoGiờ địa phương: 11h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 02h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Phản ứng tức thời của các nhà buôn Tokyo khi họ được chứng kiến bản tuyên bố của Tân Hoa xã truyền phát qua các kênh truyền hình làn những phản ứng mang tính bản năng, họ lựa chọn phương án bán đồng yên. Triển vọng về một cuộc xung đột hạt nhân giữa Trung quốc và Mỹ và sau đó là giữa Trung quốc với Nhật là điều vượt quá sức chịu đựng của đồng tiền Nhật. Đồng Yên giảm giá thêm 10 yên,  xuống đến mức 178,60 yên ăn một đôla và ổn định ở mức này. Nhưng sự ổn định đó cũng chẳng duy trì được bao lâu, rất nhanh sau đó, những nhà điều hành thị trường đã hiểu một cách rõ ràng là mối đe dọa của thảm họa hủy diệt hạt nhân đã làm thay đổi mọi sự tính toán trên các thị trường tài chính. Doanh thu ngoại hối ở thị trường Tokyo có thể vượt mức 20 tỷ đô la/ngày trong điều kiện thị trường ổn định và hoạt động tốt nhất. Nhưng suốt cả buổi sáng hôm đó, hoạt động trên thị trường diễn ra hết sức rời rạc. Đến phiên giao dịch buổi chiều, một số hoạt động thị trường có doanh số lớn đã xuất hiện một cách bất ngờ,  một cách mạnh mẽ đã làm chấm dứt những thời gian dài bất động của thị trường. Vị khách hàng đặc biệt của Damian Phillips đã có được khoảng 260 triệu đôla. Trước khi có thông báo của Tân Hoa xã, ông này đã hành động một cách liều lĩnh, bất chấp việc có thể bị các cơ quan tình báo nước ngoài nghe trộm, tướng Triệu đã gọi điện cho Phillips ở Hồng Kông. Ông chỉ nói độc có 2 từ rồi gác máy: “Mua Nhật”. Chỉ số Nikkei lâm vào trạng thái rơi tự do khi First China bắt đầu chọn mua các cổ phiếu thượng hạng của Nhật. Ngày hôm trước chỉ số này đã giảm 5,5%. Vào lúc mở cửa thị trường, nó giảm thêm 5% nữa chỉ còn ở mức 34.056 điểm và tiếp tục giảm khi buổi sáng trôi qua. Phillips đã có những đơn đặt hàng của mình. First China, thông qua đại diện là công ty chứng khoán Nomura, đã mua một cách có lựa chọn nhưng với số lượng lớn. Nó mua 3% cổ phiếu của Nippon Oil, 1% của Tokyo, 4% cổ phần trong Matsushita, và một phần nhỏ hơn các cố phần được giấu kín của Sony. Phillips tin vào lời hứa hẹn của tướng Triệu nên không cảm thấy miễn cưỡng trong việc sử dụng lợi nhuận thu được từ các giao dịch tiền tệ để mua các cổ phần không có lãi cố định của Nhật; ông ta cũng có được một khoản lãi hơn 1 tỷ USD mà First China đã kiếm được trong phi vụ buôn bán dầu.

Biển Nam Trung hoaGiờ địa phương: 10h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 02h00’ thứ Năm 22/02/2005



     209 quân nhân Mỹ đã bị chết khi hải quân Trung quốc vượt qua được hệ thống phòng thủ của nhóm tàu sân bay USS Harry S. Truman và đánh chìm tàu khu trục mang tên lửa điều khiển USS Oscar Austin.

     Đầu tiên, tàu USS Oscar Austin bị trúng 3 quả tên lửa Sunburn đất đối đất được bắn từ tàu Lưu Hoa Thanh, lúc đó tàu Lưu Hoa Thanh đang cách quần đảo Hoàng Sa 100 km về phía Đông Bắc chỉ còn cách căn cứ chưa đầy 12 giờ chạy. Tiếp theo, hai quả ngư lôi 533 ly của tàu chiến Trung quốc đã xuyên thủng vỏ chiếc tàu USS Oscar Austin, lúc này đã bị phá hỏng do trúng tên lửa, hai quả ngư lôi này gây ra những tiếng nổ lớn và các đám cháy dữ dội trên tàu USS Oscar Austin. Các máy bay tấn công vội vã cất cánh từ tàu USS Harry S. Truman để ứng phó, chỉ trong vòng vài phút, chúng đã phát hiện được mục tiêu và thi nhau nã tên lửa không đối biển cùng bom điều khiển bằng lade vào chiếc tàu khu trục nhỏ của Trung quốc. Nhưng giống như trên đảo Woody ngày hôm trước, người Mỹ lại phải đương đầu với kỹ thuật Chiến tranh Lạnh của Liên Xô. Đợt tên lửa và bom đầu tiên đã bị các thiết bị gây nhiễu làm chệch hướng khỏi con tàu. 3 chiếc Hornet bị các tên lửa biển đối không bắn rơi. Tổ lái không kịp nhảy dù. 2 chiếc Tomcat cũng trúng đạn. Một chiếc trở về tàu sân bay an toàn. Chiếc kia đâm bổ xuống biển và viên phi công được cứu lên. Khi các tàu hộ tống mải tiến về phía tàu Oscar Austin để cứu những người sống sót, một tàu ngầm Romeo không bị phát hiện đã phóng 2 quả ngư lôi nhằm vào tàu chở dầu USS Willamette. Chỉ có một quả ngư lôi bắn trúng đích nên thiệt hại về phía Mỹ đã bị hạn chế. 10 trong số 135 người thuộc thủy thủ đoàn bị chết. 20 người khác bị thương. Giống như tàu Ming sau khi tấn công chiếc USS Peleliu, chiếc Romeo này hướng vào khu vực cứu hộ, nơi viên chỉ huy biết rằng ông ta sẽ tránh được khỏi bị tấn công.


     Ba giờ sau chiếc tàu ngầm tấn công USS Cheyenne, vẫn đang lần theo dấu vết tàu Lưu Hoa Thanh từ phía sau mà vẫn chưa bị đối phương phát hiện ra, đã phóng liền 3 quả ngư lôi MK48 điều khiển bằng dây. Cả ba quả đều trúng chiếc khinh hạm và đánh chìm nó. Chiếc Romeo đã tấn công tàu USS Willamette thì chạy thoát.

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 21h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 02h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Bữa điểm tâm tối của Tổng thống được thu xếp để tổng thống có thể thông báo tình hình cho các thượng nghị sĩ đã sớm kết thúc khi bản thông báo của Tân Hoa xã được công bố. Bradlay lập tức yêu cầu triệu tập Cố Vấn An ninh Quốc gia Weinstein, Bộ trưởng Quốc phòng Collins, Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng liên quân Kuhnert và Ngoại trưởng Gillchrest đến phòng Bầu dục. Vấn đề được Tổng thống nêu ra là trong thời điểm này, liệu Đồng Minh có nên tấn công các căn cứ quân sự của Trung quốc trên đất liền, nhất là các căn cứ bị nghi ngờ là có chứa vũ khí hạt nhân không. Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng liên quân Kuhnert liền trích dẫn ngay một câu cách ngôn truyền thống về việc sử dụng vũ khí hạt nhân để nói với tổng thống: “Sử dụng chúng, hay mất chúng”. Ông nói, nếu lúc này người Trung quốc đã đưa lời dọa dẫm, thì họ rất có thể sẽ sẵn sàng mở kho vũ khí hạt nhân của mình nếu họ cảm thấy bị đe dọa. Kuhnert tin rằng trong vòng 12 giờ nữa, các lực lượng đồng minh sẽ đảm bảo an toàn cho vùng biển Nam Trung hoa và khi đó Trung quốc sẽ mất hết khát vọng triển khai sức mạnh. Trong bối cảnh như vậy, việc ném bom lục địa Trung hoa sẽ chọc tức người Trung quốc, thực chất của việc này là sự dồn ép người Trung quốc đến bước đường cùng, và như vậy, các cuộc không kích của Đồng minh sẽ biến họ trở thành một con thú nguy hiểm mà nước Mỹ phải đối phó trong tương lai. Ngoại trưởng Gillchrest lưu ý những vấn đề chính trị tương tự như trường hợp chính phủ Anh đã gặp phải trong việc quyết định có tấn công hay không vào lục địa Achentina trong cuộc chiến tranh Falklands năm 1982. Ông nói:

     - Chúng ta sẽ đánh mất sự ủng hộ của cộng đồng người Hoa trên thế giới. Các nước Đông Nam Á hiện đang giữ thái độ trung lập có thể quay sang chống lại chúng ta. Cuộc ném bom đó sẽ là một hành động mang tính tượng trưng chủ nghĩa hơn là một hành động theo thực tiễn quân sự. Chúng ta có thể bắn trúng một số đầu đạn hạt nhân, nhưng người Trung quốc vẫn còn có thể phóng đi những đầu đạn khác. Và chắc chắn sẽ có những luận điệu đi kèm các hình ảnh truyền đi về những thương vong của dân thường. Quả thực, không tránh khỏi có những thương vong đối với dân thường.

     Ngoại trưởng ngừng một chút rồi nói tiếp:

     - Mục tiêu chính sách của Mỹ là bảo vệ các tuyến đường buôn bán giữa Ấn độ dương và Thái Bình Dương, đồng thời bảo vệ tính mạng cho các công dân Mỹ. Điều đó đang được thực hiện. Mục tiêu của Việt Nam là bảo vệ lãnh thổ của họ khỏi các cuộc tấn công trên biển và trên không, đây chính là lý do biện minh cho các cuộc không kích vào các căn cứ trên đất liền. Họ đã được sự giúp đỡ của tình báo phương Tây. Có lẽ, nếu các nhà hoạch định chiến lược quân sự tin rằng cần có thêm các cuộc tấn công quân sự thì chúng sẽ được người Nhật tiến hành vì người Nhật cần thể hiện vai trò mới của họ là cường quốc quân sự khu vực.

     Cố vấn An ninh Quốc gia Weinstein nói:

     - Mối đe dọa hạt nhân chủ yếu của Trung quốc đến từ các dàn phóng cơ động có thể được vận chuyển bằng đường bộ hoặc đường sắt. Chúng có thể được di chuyển vào ban đêm và được che giấu vào ban ngày.

     Vừa nói, Weinstein vừa mang ra một chiếc cặp hồ sơ trong đó đựng hai tập ảnh màu vệ tinh khổ 8x10 được chụp dọc tuyến đường sắt giữa Thẩm Dương và Cáp Nhĩ Tân ở phía Bắc Trung quốc. Khả năng của các vệ tinh gián điệp Mỹ trong việc do thám và theo dõi thế giới bên dưới nó chẳng phải là điều không gây nên sự bất ngờ, nó luôn làm cho Tổng thống phải sửng sốt mỗi lần những tấm không ảnh chụp từ vệ tinh được đặt trước mặt ông( ). Những bức ảnh mà Weinstein vừa mang ra được thu thập bởi các vệ tinh Big Bird bay trên quỹ đạo chỉ cách Trái Đất khoảng 180 đến 290 km. Nhờ công nghệ tên lửa được hợp lý hóa rất cao, những vệ tinh này có khả năng vận động rất linh hoạt. Chúng được lắp các hệ thống tạo ảnh với một loạt những thiết bị dò tìm quang học điện tử tý hon. Mỗi thiết bị dò tạo ra một tín hiệu điện tử tỷ lệ với lượng ánh sáng chiếu vào nó. Khi phối hợp lại với nhau, thông tin được thu thập bởi hàng nghìn thiết bị dò lắp trên vệ tinh đem lại hình ảnh chính xác về địa hình địa vật phía dưới. Kỹ thuật phân giải thật tuyệt vời. Nó hoàn hảo đến mức có thể giúp xác định được từng vật thể hoặc cá nhân con người. Hơn nữa, các vệ tinh này được cài đặt chương trình để truyền đi các hình ảnh mà chúng đã được chỉ thị nhận dạng, như các hầm chứa tên lửa, tàu ngầm, máy bay quân sự. Nếu nhà phân tích đang xem các hình ảnh trên màn hình máy tính của anh ta muốn nhìn gần hơn một hiện tượng không bình thường trên mặt đất, thì vệ tinh sẽ đáp ứng. Sau khi máy tính trên vệ tinh của Big Bird xử lý số hóa xong những dữ liệu ảnh cần thiết, nó sẽ truyền các dữ liệu này cho một vệ tinh chuyển tiếp trên quỹ đạo địa tĩnh và luôn trong tầm theo dõi của trạm tiếp nhận mặt đất của nó tại Cơ quan An ninh Quốc gia, nằm ở ngoại ô Washington.

     Loạt ảnh đầu tiên mà Tổng thống xem buổi tối hôm đó đã được chụp vào lúc 08 giờ 48 theo giờ chuẩn của Bắc Kinh, loạt thứ hai vào 15 phút sau, lúc 09 giờ 03, và những loạt ảnh khác cứ 15 phút một lần. Chúng cho thấy một loạt các toa xe lửa chở những chiếc thùng trông như công-ten-nơ nhưng dài hơn nhiều và rõ ràng không phải làm bằng kim loại, vì trên một thùng, đầu phía trước có vẻ như bị thủng với một đầu tên lửa chĩa ra.

     - Đây là dàn phóng cơ động, thưa Tổng thống - Marty Weinstein nói - Chúng đang được di chuyển ra ngoài doanh trại, điều này cho thấy người Trung quốc đang chuyển từ chế độ tập luyện bình thường sang chế độ trực chiến. Liêu Ninh là căn cứ của đơn vị 80301 thuộc Trung đoàn 2 Pháo binh, trung đoàn này có nhiệm vụ điều khiển chương trình tên lửa đạn đạo của Trung quốc. Chúng ta tin rằng chuyến tàu nay đang hướng tới Cáp Nhĩ Tân. Nhưng chúng ta đã mất hút nó sau khi trời tối. Thời tiết đã không giúp chúng ta.

    - Họ có thể phóng từ đó chứ? Bradlay hỏi.

    - Nếu muốn, họ làm việc đó. Nhưng còn có một vấn đề khác nữa. Vào giữa thập kỷ 1990, Trung đoàn Pháo binh số 2 này đã hoàn thành việc xây dựng một mạng lưới các vị trí phóng tên lửa hiện đại bao trùm toàn bộ nước này. Họ phải mất 15 năm để hoàn thành công việc này và gọi đó là Dự án Trường Thành, tên gọi này xuất phát từ  vai trò của mạng lưới bệ phóng tên lửa trong việc bảo vệ lãnh thổ Trung quốc. - Cố vấn An ninh Quốc gia mở một chiếc cặp giấy khác -  Đây là những tên lửa phóng từ xe cơ động đang được di chuyển ra khỏi căn cứ của Trung đoàn Pháo binh số 2 tại Hoàng Sơn thuộc tỉnh An Huy. Đơn vị 80302. -  Ông đổ ra một tập ảnh nữa. - Đây là những tên lửa phóng từ xe cơ động của đơn vị 80303 ở Côn Minh thuộc Vân Nam. Gần như chắc chắn rằng chúng đang nhằm vào Việt Nam. Và xin hãy nhìn đây. Đây là đơn vị 80306 ở Tây Ninh trong vùng sa mạc Tây Bắc, địa điểm này khó che giấu hơn. Không có các khu rừng hay những khu vực có công trình xây dựng. Địa điểm phóng này nằm ở ngoài trời và các tên lửa ở đây đã nằm trong tư thế sẵn sàng. Bất cứ lúc nào chúng cũng có thể rời bệ phóng để bay tới Tây Âu. Những tên lửa ở An Huy có thể bắn tới Nhật bản. Ở Liêu Ninh chúng cũng có thể bắn tới Nhật, thậm chí tới lục địa Mỹ.

    - Chúng ta không thể chịu được một cuộc tấn công hạt nhân -  Tổng thống nói.

    - Đó là lý do tại sao họ liều lĩnh như vậy, - Ngoại trưởng Gillchrest đáp - Họ biết chúng ta nghĩ gì.

    Weinstein tiếp tục:

    - Người Trung quốc cũng có khả năng phóng tên lửa trên biển. Nhưng chúng ta đã đánh chìm được tàu Hạ, tàu ngầm này đang trên đường hướng tới Đông Thái Bình Dương. Đây là loại tàu ngầm thuộc lớp Kilo do Nga chế tạo có khả năng phóng tên lửa hành trình từ trên biển. Tầm bắn của tên lửa này xa tới 2.500 km. Các vụ bắn thử đã được thực hiện trên tàu ngầm lớp Hạ mới nhất với tên lửa ICBM JL2 có tầm bắn 8.000 km. Ngoại trừ vị trí của chúng trong cảng chính, chúng ta không hề có thêm một tin tình báo nào thông báo địa điểm xuất hiện của các tàu ngầm này. Các cuộc bắn thử cũng đã không có kết quả. Chúng ta tin rằng nó thậm chí chưa sẵn sàng để sử dụng.

    - Họ có biết là chúng ta biết không? Tổng thống hỏi.

    - Câu hỏi đầu tiên chúng ta đặt ra trong lĩnh vực tình báo, thưa ngài, là tại sao chúng ta phát hiện ra điều này. Rõ ràng là ở Tây Ninh họ biết chắc chắn là chúng ta biết điều họ đang làm. Hoặc họ sẽ không bày công khai chúng ra giữa thanh thiên bạch nhật. Người Trung quốc luôn loan báo những ý định của họ, thưa Tổng thống. Họ đang nói với chúng ta họ có thể tiến công chúng ta bằng hạt nhân bất cứ lúc nào.

     Tổng thống quay sang Kuhnert:

    - Arnold, nếu ông định đánh trúng kho vũ khí hạt nhân của họ, ông sẽ làm điều đó như thế nào?

    - Mục tiêu chính là các đơn vị thuộc Trung đoàn Pháo  binh số 2 đóng ở miền Bắc Trung quốc tại Thẩm Dương, Cáp Nhĩ Tân và Diên Biên. Đơn giản là từ tầm bắn, chúng ta có thể xác định được các địa điểm vừa nói tới chính là nơi đặt các bệ phóng tên lửa. Tôi cũng muốn nhằm vào mục tiêu là các quân khu Nam Kinh, Quảng Châu, và Thành Đô. Để làm việc đó một cách có hiệu quả sẽ cần nhiều hỏa lực. Các cuộc tấn công sẽ phải diễn ra đồng thời và ngay cả khi đó cũng sẽ không thể đảm bảo phá hủy được toàn bộ kho vũ khí của Trung quốc. Cách duy nhất có thể ngăn chặn họ sử dụng vũ khí hạt nhân, thưa Tổng thống, là thực hiện một cuộc tấn công hạt nhân trước vào Trung quốc. Nhưng thẳng thắn mà nói, do chỉ biết chút ít về tư duy quân sự của Trung quốc, tôi không cho rằng điều này sẽ có tác dụng. Tôi cho rằng ngay lúc này đây, suy nghĩ của giới quân sự Trung quốc là họ sẽ chứng kiến toàn bộ đất nước mình bị triệt hạ trước khi bị Mỹ đánh bại.

Seoul, Văn phòng Tổng thống. Giờ địa phương: 11h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 02h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Seoul chìm trong khói lửa dữ dội. Tổng thống Kim nhận được một cú điện thoại từ Jamie Tống trên đường dây trực tiếp của ông.

     - Chúng tôi đã kết thúc việc đó, - Ngoại trưởng Trung quốc nói bằng tiếng Anh - Trong vòng một giờ nữa, Tân Hoa xã sẽ ra một tuyên bố nói rằng Kim Chính Nhật và các phụ tá thân cận của ông ta đang tiến hành một chuyến thăm chính thức Trung quốc. Chúng tôi đã cử một số đơn vị thuộc lực lượng đặc biệt đến Bình Nhưỡng để đưa ông ta đi. Đã xảy ra giao tranh ở sân bay và chiếc máy bay đầu tiên của chúng tôi đã bị phá hủy. Nhưng một số đơn vị quân đội Bắc Triều tiên hiện đã quay sang với phía chúng tôi. Quân lính quanh Phủ Chủ tịch đã bị vô hiệu hóa. Kim Chính Nhật hiện đang ở trong thành phố Diên Cát ở bên kia biên giới, nằm dưới sự bảo vệ chặt chẽ. Sẽ có một tuyên bố từ Bình Nhưỡng loan báo việc thành lập một chính phủ mới, nhưng việc đó có thể không diễn ra trong vòng vài giờ tới.

    - Về cuộc tấn công hiện tại thì sao? Tổng thống ngắt lời.

    - Tôi không biết liệu những người nắm quyền ở Bình Nhưỡng có quyền lực đề ngừng cuộc tấn công không. Khi đã bị rơi vào tình trạng này thì người ta phải tự rút ra quyết định của mình. Và một điều khác: một khi ngừng bắn được đảm bảo, chúng tôi muốn người Mỹ rút đi trong vòng một tháng.

     Chiếc tăng T-62 đầu tiên của Bắc Triều tiên lao qua khu phi quân sự mà không hề đếm xỉa gì đến những chướng ngại vật hay địa hình phía trước, dường như người lái đang trong tình trạng phát điên lên rồi, nó lao ầm ầm trước khi đâm sầm vào một trong những ngôi nhà trong làng đình chiến, sau đó tiến thẳng về phía vị trí phòng thủ của Nam Triều tiên. Quân đồng minh chặn nó lại bằng một tên lửa chống tăng. Rồi pháo của Bắc Triều tiên cất lên dữ dội. Bốn lính Mỹ chết vì một quả pháo nổ ở Trại Greaves. Sáu người khác bị thương. Năm  máy bay lên thẳng, trong đó có hai chiếc làm nhiệm vụ bắn yểm trợ bằng rốcket và súng máy hạng nặng, bay đến để chở đi những người chết, người bị thương và những người còn sống sót. Trại Greaves trống rỗng khi bốn chiếc xe tăng T-62 của Bắc Triều tiên phá vỡ hàng rào bên ngoài. Pháo binh của Bắc Triều tiên đã bị phá hủy bởi bom điều khiển và tên lửa bắn từ các máy bay, tàu chiến và các địa điểm khác trên mặt đất. Con đường quốc lộ chạy về phía Bắc đến Bình Nhưỡng vương vãi đầy mảnh cháy trụi của những chiếc xe bọc thép. Lửa hoành hành dữ dội phía dưới mặt đất trong những đường hầm và hang động. Nhưng không giống Đội Cận Vệ Cộng hòa của Saddam Hussein trong cuộc chiến tranh Vùng Vịnh 10 năm trước, người ta sẽ cần phải mất nhiều thời gian hơn để làm tê liệt bộ máy quân sự của Bắc Triều tiên.

     Hàng chục nghìn quân tràn xuống phía Nam. Một số chạy ngang qua cánh đồng. Thoạt đầu, khi họ vượt qua giới tuyến, họ chết như rạ bởi đạn súng máy hay mìn nổ. Những người khác tiến vào bằng số đông áp đảo qua hàng chục đường hầm đã được đào trong nhiều năm nhưng không được sử dụng. Những chiếc xe lội nước chở các đơn vị cỡ trung đội giảm tốc độ ở mức 40 hải lý đổ quân xuống bất cứ chỗ nào chúng thấy có thể thích hợp để cập bờ. Các máy bay chở quân Antonov thả quân nhảy dù. Hàng trăm người bị bắn chết khi họ nhảy dù xuống. Các máy bay chở đầy người bị nổ tung trên bầu trời.

     Vào đầu giờ chiều, khi cuộc tấn công mặt đất của Bắc Triều tiên ở vào cao điểm của nó, có vẻ như pháo đài Boniface sẽ phải bỏ lại. Một đơn vị biệt kích của Bắc Triều tiên thâm nhập những boongke bên ngoài và đã diễn ra cuộc đánh nhau giáp lá cả trên phòng tuyến xếp bằng bao cát. Nhưng người Mỹ đã dựng một hàng rào bảo vệ bằng hỏa lực máy bay lên thẳng quanh căn cứ và chẳng bao lâu cuộc phản công với sức mạnh tàn phá khủng khiếp của Nam Triều tiên và Mỹ đã chấm dứt làn sóng tiến quân đầu tiên của kẻ thù.

     Các cuộc giao tranh lẻ tẻ vẫn tiếp tục khi Đài phát thanh Bình Nhưỡng loan báo một sự thay đổi chính phủ ở Bắc Triều tiên. Đài này phát đi một lệnh ngừng bắn và trong vòng một giờ sau khi tin này được loan ra, một máy bay quân sự Boeing 737 của Trung quốc đã xuất hiện trên biên giới phía Bắc Triều tiên, chiếc Boeing này được hộ tống bởi các máy bay chiến đấu F-16 của Nam Triều tiên, tất cả cùng hướng về Bình Nhưỡng. Bộ phận quân lính Bắc Triều tiên đã tiến về phía Nam nhanh chóng rơi vào tình trạng hỗn loạn.
   
     Chẳng bao lâu sau, họ đã biết rõ là không có ai chỉ huy nữa. Trong những giờ tiếp theo, rất nhiều người trong số những người bị bắt ở mặt trận tiền duyên đã khai rằng họ là những người nông dân tị nạn tìm nơi ẩn náu dưới sự bảo trợ của Liên Hiệp Quốc chứ không phải là lính Bắc Triều tiên.

     Tại một căn cứ không quân gần Bình Nhưỡng, các quan chức Trung quốc và Nam Triều tiên bước xuống máy bay, ra đón họ là các quan chức trong giới quân sự cao cấp của Bắc Triều tiên. Một hiệp ước tạm thời do Trung quốc làm trung gian đã được ký trong một tòa nhà ọp ẹp và không có lò sưởi, tòa nhà này sau đó đã trở nên nổi tiếng như những tòa nhà quanh Bàn Môn Điếm. Các bức ảnh chụp những người tham gia kín mít trong những chiếc áo bành tô quân đội khi họ ký tên vào văn kiện này.

     Văn kiện tuyên bố rằng Bán đảo Triều Tiên sẽ được tái thống nhất theo hình thức một đất nước hai chế độ. Giới tuyến dọc vĩ tuyến 38 sẽ được giữ nguyên để đảm bảo rằng Nam Triều tiên không bị dân tị nạn tràn ngập. Sẽ có hai đồng tiền riêng rẽ. Nhưng đường biên giới sẽ được mở cửa cho buôn bán và đầu tư và trong quá trình lâu dài, hai xã hội và hai chính phủ sẽ hợp nhất hoàn toàn. Các đài kỷ niệm Lãnh tụ Vĩ Đại Kim Nhật Thành sẽ được giữ nguyên vẹn, cũng như triết lý Chủ Thể của ông. Một vài đài kỷ niệm Kim Chính Nhật sẽ bị dỡ bỏ. Bản thân Kim Chính Nhật sẽ bị quản thúc vô thời hạn ở Diên Cát. Một khi cuộc khủng hoảng Đòn Rồng kết thúc, những lễ kỷ niệm quân sự chung về việc thống nhất đất nước sẽ được tổ chức ở cả Bình Nhưỡng lẫn Seoul. Điều khoản cuối cùng của hiệp định này yêu cầu tất cả các lực lượng nước ngoài phải rời khỏi bán đảo này sau khi nền hòa bình thực sự đã được khôi phục.

Sân bay Thủ đô, Bắc KinhGiờ địa phương: 10h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 02h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Ngay khi bay vào không phận Trung quốc, chiếc máy bay quân sự Boeing 707 của Mỹ liền được nghênh tiếp bởi 4 chiếc máy bay chiến đấu tiêm kích Thẩm Dương J-6C Farmer. Những chiếc máy bay già nua này được sao chép từ mẫu máy MiG-19 do Liên Xô thiết kế chế tạo từ năm 1960. Về nguyên tắc, nếu xảy ra không chiến trên biển Nam Trung hoa thì máy bay Thẩm Dương J-6C không phải là địch thủ của những chiếc Tomcat do Mỹ chế tạo. Trong khi sinh mạng của người Mỹ, Anh và người Trung quốc bị chiến tranh nuốt mất, thì những phi công lái máy bay chiến đấu của Trung quốc này lại đang bay theo sau chiếc Boeing và tiếp tục cùng bay với nó cho đến lúc nó hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Thủ Đô của Bắc Kinh. Đây là chiếc máy bay của nước ngoài duy nhất có ở đó.

     Tất cả các máy bay dân sự quốc tế đã rời Trung quốc trong 48 giờ qua. Đội máy bay dân sự của Trung quốc hoặc là ở nguyên trên mặt đất hoặc được sử dụng để chở quân. Thậm chí trong chuyến bay này, chuyến đầu tiên từ Seattle đến Tokyo và sau đó tiếp tục đến Bắc Kinh, Reece Overhalt không bao giờ tưởng tượng được ga hành khách ở Bắc Kinh lại có thể biến đổi thành một căn cứ quân sự nhanh đến như vậy. Đồ ngụy trang đã được tháo bỏ khỏi những vị trí phòng không trên những cánh đồng bụi bặm quanh đường băng. Những dãy máy bay oanh tạc và tấn công mặt đất trong mọi thời tiết kiểu Su-24 Fencer-C cùng với những chiếc Thẩm Dương J-6C đỗ dầy đặc ở nơi mà mới chỉ cách đây 1 tuần là chỗ đỗ của những chiếc Boeing 747 thuộc hãng United Airlines và British Airways. Hai chiếc Boeing 747 của Hàng Không Trung quốc đỗ cạnh các đường ống dẫn khách lên máy bay tại một trong những tòa nhà ga chính, nơi máy bay của Overhalt đỗ. Khi ông bước xuống máy bay, hàng trăm lính Trung quốc đang đi loanh quanh, đợi lên máy bay để triển khai ở biên giới Việt Nam.

     Các quan chức sứ quán Mỹ gặp Overhalt gần quầy chỉ dẫn chính. Trên đường xuống hành lang rộng dẫn tới sảnh chờ dành cho khách đến, Overhalt đã nhìn thấy các sĩ quan Trung quốc đang họp trong Phòng Đợi dành cho khách hạng nhất. Đây đó vang lên tiếng động của những đôi ủng quân sự và tiếng vũ khí va chạm nhau, đây là thứ âm thanh thường thấy của một quốc gia sắp bước vào tình trạng chiến tranh. Các quầy làm thủ tục Nhập cư và Hải quan không có người. Phía bên ngoài, các đội xe bọc thép chở quân đứng thâu đêm ở nơi đáng lẽ được giành co những chiếc ô tô của khách sạn và tắc xi đỗ, cảnh thanh bình đầy bận rộn của những chiếc ô tô dân sự mới vừa chấm dứt chỉ cách đó một tuần. Các điểm kiểm soát quân sự được dựng lên hai bên đường cao tốc từ sân bay vào Bắc Kinh. Chiếc Lincoln Continental của Sứ quán đi chậm lại ở mỗi trạm kiểm soát và ngay lập tức nó được phép đi qua. Trên không phận sân bay, một phi đội máy bay chiến đấu của Trung quốc vừa mới cất cánh, chúng gầm rú dữ dội trước khi lên đường đi tham chiến với Nhật bản tại biển Hoàng Hải và biển Đông Trung Hoa.

Biển Nam Trung hoaGiờ địa phương: 10h15’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 02h15’ thứ Năm 22/02/2005


     Nhóm tàu chiến của Anh và Khối Thịnh Vượng Chung dẫn đầu là tàu sân bay HMS Ark Royal đang phải tự vệ, chủ yếu trước chiến thuật đánh du kích của các tàu ngầm Trung quốc. Tàu Ark Royal cùng các tàu hộ tống đang bị mắc vào một mạng lưới các tàu ngầm Romeo và Ming, hạm đội tàu ngầm hỗn hợp của Trung quốc đang thực hiện nhiệm vụ tuần tra theo từng khu vực trong quần đảo Trường Sa. Mỗi chỉ huy tàu ngầm Trung quốc đều nhận được lệnh tấn công bất cứ tàu nào đi vào khu vực kiểm soát của nó. Các tàu ngầm điêzen-điện rất lặng lẽ, rình mò chờ đợi mục tiêu tiến đến gần chúng. Thuyền trưởng tàu Ark Royal viết mô tả nhật ký là tình hình rất giống như một cuộc tuần tra trong rừng, nơi kẻ thù ẩn náu trong những bụi cây có thể bắn tỉa hay tổ chức tấn công bất cứ lúc nào.

     “Tôi nhớ đến những bộ phim về chiến tranh du kích trong rừng. Cái khác duy nhất là chúng tôi đang ở giữa biển khơi, với những khoảng trời trong xanh và một đường chân trời rõ ràng. Đó là một sự trống rỗng đáng sợ, chúng tôi biết kẻ thù đang ở trong lòng biển bên dưới chúng tôi. Chúng tôi ý thức được là họ sẽ không quan tâm đến việc phải đánh đổi bao nhiêu tàu ngầm để đánh chìm tàu chúng tôi, mất 3 tàu hay 10 tàu cũng vậy thôi, đánh chìmì chiếc Ark Royal mới là điều họ quan tâm. Nhưng đối thủ của chúng tôi là những anh chàng chân đất  lái tàu ngầm của Mao. Còn chúng tôi là lực lượng hải quân hiện đại của NATO, chuyên sử dụng kỹ thuật số. Chúng tôi đã thấy một số tàu của họ. Nhưng hầu hết họ ẩn núp như những kẻ bắn tỉa, xem khinh công nghệ của chúng tôi. Chỉ khi chúng tôi phát hiện ra dấu vết của quả ngư lôi thì chúng tôi mới biết mình bị tấn công. Và vào lúc đó thường là quá muộn. Khi điều đó kết thúc, tôi cảm thấy bực, với tư cách là một sĩ quan hải quân, tôi phải cúi chào lòng dũng cảm và táo bạo của họ”.

     Chiếc tàu đầu tiên bị tấn công là tàu HMS Liverpool. Một quả ngư lôi nổ cách 3 mét phía dưới thân tàu. Sức ép của vụ nổ phá hỏng phòng máy, giết chết 23 người. Rồi đến một cú va trực tiếp ở phía đuôi tàu. Thêm năm người khác bị chết ngay từ cú va chạm ban đầu. Mười bảy người nữa chết vào lúc con tàu chìm. Nửa giờ sau thủy thủ đoàn của tàu ngầm tấn công HMS Triumph đã tránh được một loạt 3 quả ngư lôi của Trung quốc. Viên chỉ huy ban đầu tăng tốc, rồi chuyển hướng và giảm tốc độ. Những quyết định của ông phần nào dựa trên cơ sở suy đoán rằng tàu ngầm củ Trung quốc đã phóng đi loạt quả ngư lôi cùng kiểu với ngư lôi đã đánh chìm chiếc tàu USS Peleliu, các ngư lôi loại này sẽ không đổi hướng đi khi gặp phải những biện pháp đối phó. Vài phút sau ông quyết định tiêu diệt chiếc tàu Romeo bằng một quả ngư lôi Spearfish điều khiển bằng dây.

     Các máy bay lên thẳng Merlin từ tàu Ark Royal đánh trúng một tàu ngầm khác bằng cách sử dụng phao thủy âm và một quả ngư lôi Stingray. Tàu ngầm HMAS Rankin thuộc lớp Collins của Ôxtrâylia là chiếc tàu duy nhất có thể đương đầu với các tàu ngầm Trung quốc. Bằng việc áp dụng ngay những chiến thuật du kích của Trung quốc và yên lặng chờ đợi, đôi khi dưới biển, chỉ huy tàu Collins đã đánh gục 2 kẻ thù nữa, khiến ông trở thành thủy thủ tàu ngầm bắn trúng nhiều tàu nhất kể từ Chiến tranh Thế giới thứ II. Ông trở về căn cứ hải quân Darwin như một người anh hùng.

Hollywood, Los Angeles, CaliforniaGiờ địa phương: 19h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 03h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Mặc dù không hề có lời tuyên bố chính thức nào được đưa ra từ Nhà Trắng, Lầu Năm Góc hay Bộ Ngoại Giao, nhưng trong vòng một giờ khi những bức ảnh vệ tinh liên quan đến việc Trung quốc triển khai tên lửa đạn đạo chiến lược mang hạt nhân được đặt lên bàn làm việc của Tổng thống, hãng CNN đã kịp đưa tin về một cuộc tấn công hạt nhân sắp xảy ra. Mạng truyền hình CNN vốn nổi tiếng với những chương trình tin tức thời sự được phát đi liên tục, thậm chí đã hủy bỏ những chương trình đã lên lịch phát song theo thường lệ để tập trung đưa tin về sự kiện này. Các hãng thông tấn đối thủ cạnh tranh của CNN cũng nhanh chóng làm theo khiến cho chẳng bao lâu sau mọi kênh truyền hình phát trên đất Mỹ đều là sự pha trộn giữa những lời bình luận của các nhà phân tích và những bài tường thuật tại chỗ của các phóng viên rải khắp nước Mỹ. Tác động của việc đưa tin này là rất tiêu cực. Người ta tranh nhau thảo luận với các chủ đề khác nhau, đầu tiên là bàn về mối đe dọa từ phía Trung quốc, sau đó chuyển sang mối đe dọa trong bản thân nội bộ nước Mỹ. Sự suy đoán bắt đầu đưa ra từ khả năng duy trì sự kiểm soát của các lực lượng an ninh, và sau đó chuyển sang tác động đối với hệ thống y tế, thông tin liên lạc, giao thông và ngân hàng.

     Một người điều khiển chương trình nêu câu hỏi: “Ngài nói với chúng tôi rằng nếu một quả bom hạt nhân rơi trúng nước Mỹ, thì cơ sở hạ tầng của chính phủ sẽ không có khả năng đối phó với điều đó?”
Bình luận viên trả lời: “Tôi xin được nói với các vị rằng, tốt nhất mọi người nên đảm bảo rằng họ có tiền trong túi, có đủ đồ ăn trong bếp, một thùng gas đầy, một bộ dụng cụ sơ cứu mới nhất và nhận thức rằng sẽ không ai chăm lo cho gia đình mình ngoài bản thân mình”.

     Không ai biết chắc điều gì đã khuấy nên tâm trạng bất an và náo loạn này, nhưng có thể coi tác nhân chính trong vụ này chính là hệ thống phát thanh truyền hình. Hành động cướp phá đầu tiên bị chính thức coi là có liên quan đến Chiến dịch Đòn Rồng đã diễn ra ở một cửa hàng bán đồ ăn nhanh tại Hollywood. Một người chứng kiến nói bà ta nghĩ đó là một vụ bắn nhau của những kẻ lái xe ngang đường nên đã tìm nơi ẩn nấp trong một cái ngõ nhỏ cách cửa hiệu này 2 khối nhà. Những tên cướp này tấn công vào một chiếc cửa sổ lớn loại có chiều cao từ mặt đất lên sát trần nhà, chúng dùng toàn là vũ khí tự động và một khẩu súng trường ổ quay để bắn đổ cánh cửa sổ này, sau đó bọn cướp lùi một chiếc xe chở hàng vào vỉa hè và chất đồ ăn vào thùng xe phía sau. Sau khi đã vơ vét đầy một thùng xe đồ ăn nhanh, toán cướp bắn chỉ thiên và rút đi. Cảnh sát đã ghi nhận thời gian xảy ra vụ cướp là lúc 19 giờ 17 phút. Đến nửa đêm, đã có rất nhiều bệnh viện, trạm gas, và siêu thị khắp cả nước Mỹ bị cướp phá.

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 22h30’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 03h30’ thứ Năm 22/02/2005


     Đại sứ Trung quốc, ông Giang Hoa, là một người rất giàu lòng tự trọng và không bao giờ biết chán trong việc nhắc cho mọi người xung quanh nhớ việc đó. Ông đường bệ tiến vào Phòng Bầu dục, xin lỗi vì bị tắc đường và không nhắc gì đến việc bị triệu đến Nhà Trắng vào một giờ muộn như vậy. Đại sứ vẫn tỏ ra điềm tĩnh ngay cả khi Tổng thống Bradlay từ bỏ thái độ lịch sự ngoại giao để tỏ rõ thái độ đối địch với ông. Tổng thống bắt đầu:

    - Nhân danh chúa, chính phủ ngài nghĩ là họ đang làm gì vậy?

     Vừa nói, tổng thống vừa quăng chiếc cặp giấy chứa đầy những bức ảnh tình báo lên chiếc bàn cà phê trước mặt Đại sứ.

    Mọi người trong phòng đều đứng cả dậy. Vị đại sứ vẫn giữ im lặng trong gần nửa phút rồi mới trả lời:

    - Tôi không biết ngài đang nói về cái gì, thưa Tổng thống.

     Tổng thống trả lời thẳng thừng:

     - Đừng có giả câm giả điếc nữa, ngài đại sứ. Những tấm ảnh này cho thấy các tên lửa của Trung quốc đang được chuẩn bị cho một cuộc tấn công nhằm vào Hoa kỳ.

     Vị đại sứ xê dịch đôi chân, đáp:

     - Tôi đã được Bắc kinh chỉ thị phải thông báo với ngài rằng chính phủ Trung quốc phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra. Liệu tôi có thể chỉ ra rằng Mỹ đã trơ tráo ủng hộ cho những hoạt động chia rẽ do các nhóm phiến loạn gây ra nhằm chống lại nhân dân Trung quốc không? Các ngài đã bán vũ khí tối tân cho những kẻ thù của chúng tôi và cung cấp nơi trú ẩn cho những kẻ đang tìm cách lật đổ chính phủ của chúng tôi. Do vậy, chính phủ Trung quốc cần, kiên quyết cần và bắt buộc cần phải giáng trả những hành động can thiệp, lật đổ và đe dọa bằng bạo lực đầy láo xược của những kẻ bá quyền Mỹ. Tất cả sĩ quan và binh lính thuộc các đơn vị hải, lục, không quân quân Giải phóng nhân dân Trung hoa đang sẵn sàng nhận lệnh từ Đồng chí Vương Phong và Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung quốc.

     - Ngài Đại sứ, tôi đề nghị ngài quay trở lại sứ quán của ngài và nói với Chủ tịch Vương hãy rút bỏ những tên lửa này. Ngay khi có dấu hiệu đầu tiên cho thấy tên lửa được khai hỏa, chúng tôi sẽ phá hủy tan tành đất nướcTrung quốc.

Tàu ngầm hạt nhân SSBN HMS Vengeance, Biển Chukchi, Bắc cựcGiờ địa phương: 16h45’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 03h45’ thứ Năm 22/02/2005


     Chỉ huy tàu ngầm tên lửa chiến lược HMS Vengeance lớp Vanguard nhận được lệnh chuẩn bị cho một cuộc phóng hạt nhân, bức điện này được chuyển qua sóng rađio tần số cực thấp xuyên qua chỏm băng mà ông đang đi tuần ở phía dưới. Mọi mục tiêu ở bán cầu Bắc đều nằm trong tầm bắn từ những vùng biển quanh Bắc Cực, nơi các tàu ngầm Liên Xô và NATO trước đây thường kéo đến trong trò chơi mèo vờn chuột đông đúc thời Chiến tranh Lạnh. Tàu HMS Vengeance hoạt động trong tình trạng biết chắc chắn là không có một tàu ngầm Trung quốc nào ở đó lúc này.

     Tàu ngầm Trung quốc không có khả năng lặn dưới băng và không được huấn luyện một cách thực sự ở các vùng biển lạnh. Tàu HMS Vengeance được bảo vệ bởi tàu ngầm tấn công HMS Trenchant lớp Trefalgar, các nhân viên điều khiển thiết bị âm học chuyên dùng phát hiện tàu ngầm trên tàu HMS Trenchant đang theo dõi một tàu ngầm tên lửa chiến lược lớp Typhoon của Nga và một tàu ngầm tấn công khác lớp Akula. Tàu Akula theo sau tàu HMS Vengeance khi tàu này đang xúc tiến các công việc chuẩn bị phóng tên lửa. Trong phòng điều khiển, máy tính vẫn còn tự động xếp các tàu của Nga vào danh sách kẻ thù.

     Trong vòng một giờ viên chỉ huy đã tìm ra một khe băng hay một vùng nước trống được băng bao bọc xung quanh mà xuyên qua đó ông có thể phóng các tên lửa Trident 11 (D5). Mọi hành động của Chỉ huy tàu ngầm đều được thẩm tra bằng thiết bị điều khiển vũ khí Weapons Engineer của ông: chúng giữ những chìa khóa riêng rẽ cần cho việc phóng. Mỗi tên lửa mẹ Trident 11 có ba tầng động cơ sử dụng nhiên liệu đặc và mang theo 8 tên lửa đạn đạo tấn công MIRV với các đầu nổ 100 kiloton. Các vệ tinh Trung quốc có thể phát hiện ra việc phóng tên lửa này 15 giây trước khi nó diễn ra, do mặt nước bị cuộn lên tạo ra một đám bọt nước màu trắng bọc quanh chiếc tàu ngầm đang chìm dưới nước khi những cánh cửa khoang chứa tên lửa được mở ra. 4 giây sau khi tên lửa khai hỏa, biển sẽ bắt đầu nổi sóng dữ dội. Tiếp đó một tiếng nổ trầm đục bắt đầu giống như một tiếng sét lớn. Xung quanh, biển trở nên xáo động và nổi sóng, sau đó, trong một mớ hỗn độn bụi nước, lửa, và bọt,  quả tên lửa sẽ trồi lên khỏi mặt biển để hướng tới mục tiêu của nó cách xa tới 5.000 km.

     Quả tên lửa đầu tiên được đặt chương trình nhằm vào mục tiêu mặt đất số Một, mang mã số DGZ-1 ở Bắc Kinh. Trong Chiến tranh Lạnh, tọa độ DGZ-1 là địa điểm chính xác mà đầu đạn hạt nhân đầu tiên sẽ đánh trúng, chính là lăng Lênin ở Hồng Trường. Ở Trung quốc DGZ-1 là lăng Mao Trạch Đông trên quảng trường Thiên An Môn nằm ở tọa độ 116 độ 23 phút 35 giây kinh độ Đông và 39 độ 53 phút 58 giây vĩ độ Bắc. Trong cùng loạt tên lửa bắn đi, khu vực phía Nam của Trung Nam Hải sẽ bị phá hủy ở tọa độ 116 độ 22 phút 40 giây kinh độ Bắc và 39 độ 54 phút 25 giây vĩ độ Đông; và nơi cung cấp thực phẩm bí mật của Đảng tại Tiền côn lữ, phía Tây Bắc Kinh, ở tọa độ 116 độ 14 phút 50 giây kinh độ Bắc và 39 độ 55 phút 45 giây vĩ độ Đông.

     Các tọa độ mục tiêu đã được mã hóa và đặt sẵn chương trình trong các máy tính của tên lửa. Ngay cả những người ấn nút phóng cũng không biết chúng hướng tới đâu.

     Để giữ một khoảng cách an toàn với tàu ngầm của Nga, chỉ huy tàu HMS Trenchant đã làm công khai sự có mặt của hải quân Anh bằng việc mở các lỗ thông hơi chính và cho nổ các thùng chất thải. Chỉ huy tàu Akula đáp lại bằng một tín hiệu khẽ khẽ được gửi qua thiết bị Shark Gill chuyên dùng để phát hiện tàu ngầm của anh ta. Phía Nga vẫn đang theo dõi mọi động thái của đối thủ nhưng không tỏ ra rằng sẽ có ý định can thiệp. Nổi lên rất gần mặt nước, tàu HMS Vengeance lần theo một tín hiệu điện báo tần số rất thấp. Thủy thủ đoàn chờ đợi lệnh bắn.

Trung tâm Chỉ huy Không gian Hoa kỳ, Căn cứ không quân Peterson, ColoradoGiờ địa phương: 21h00’ thứ Tư 21/02/2005
Giờ GMT: 04h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Tất cả tín hiệu do thám thu được từ mọi nguồn trinh sát chiến lược và từ các vệ tinh tình báo đều được chuyển về Trung tâm Chỉ huy Không gian Hoa kỳ. Các thiết bị cảm biến gắn trên các vệ tinh thuộc hệ thống phát hiện các vụ nổ hạt nhân NAVSTAR đều được theo dõi giám sát chặt chẽ. Dữ liệu từ các hệ thống báo động sớm đối với tên lửa đạn đạo tại Thule ở Greenland và Fylinhdales Moor ở Anh được theo dõi từng giây một. Các kíp trực tại các trạm rađa ở Thổ Nhĩ Kỳ, Italia, Diego Garcia, và khắp nước Mỹ đều đã được đặt trong tình trạng báo động cao. Các giàn rađa đặc biệt loại tuyến đồng bộ ( ) nhãn hiệu Pave Paws đặt ở Massachusetts, Georgia, Texas và California có thể theo dõi các mục tiêu ở cách xa hơn 5.000 km. Các trạm rađa phát hiện và theo dõi khác đặc trên đảo san hô Kwjalein ở Thái Bình dương, đảo Ascansion Island của Anh ở Đại Tây dương, Antigua ở vùng biển Caribê, và tại Phòng Thí nghiệm Lincoln, Viện Công nghệ Massachusetts đều được đưa vào hoạt động.

     Cũng như tàu HMS Vengeance, các chỉ huy của tàu ngầm mang tên lửa chiến lược của Mỹ như tàu USS Nebraska, tàu USS Louisiana lớp Ohio ở Bắc và Nam Thái Bình dương; tàu USS Rhode Island đang hoạt động ở phía Bắc Cực đều được lệnh sẵn sàng phóng tên lửa Trident. Ở Thổ Nhĩ Kỳ, Italia, Guam và Nhật bản, các máy bay ném bom tàng hình B-2 của Mỹ đã được gắn những quả bom hạt nhân có điều khiển. Ở hai nhóm tàu sân bay của Mỹ, các tên lửa hành trình Tomahawk, phần lớn trang bị các đầu đạn 200 kiloton, hiện sẵn sàng cho việc khai hỏa.

     Ở các vùng sa mạc miền Trung nước Mỹ, các nhân viên kỹ thuật đã chuẩn bị sẵn sàng cho các tên lửa xuyên lục địa Peacekeeper và Minuteman III được bố trí dưới những giếng phóng bê tông cốt thép sâu 25 mét, được ngụy trang bằng những chiếc nắp bằng thép có thể di chuyển. Mỗi giếng phóng kiểu này được bố trí nằm cách nhau ít nhất là 6 km nhằm hạn chế đến mức thấp nhất sự thiệt hại khi chúng phải chịu một cú bắn trực tiếp. Trung tâm kiểm soát khu vực nằm cách đó 18 km và kíp trực của Bộ chỉ huy Không vận khẩn cấp quốc gia đã tiến hành tuần tra trên những khu vực mà họ phải đảm nhận. Cả hai loại tên lửa Minuteman và Peacekeeper đều mang các đầu hạt nhân W-78 có sức công phá 331 kiloton và có thể bắn trúng các mục tiêu cách xa gần 12.000 km. Tên lửa Peacekeeper, với 10 đầu đạn riêng rẽ và một hệ thống máy tính có thể xử lý 2 triệu phép tính trong 1 giây, đã thay thế cho các tên lửa Minuteman trong vai trò là hệ thống phòng thủ tuyến đầu thuộc chương trình Tên lửa đạn đạo xuyên lục địa ICBM .

     Khi Mỹ và châu Âu đứng trước khả năng xảy ra một cuộc chiến tranh hạt nhân với Trung quốc, các tên lửa đã được cài chương trình để đánh vào mục tiêu là các thành phố Bắc Kinh, Thượng Hải, Đại Liên, Thành Đô, Cáp Nhĩ Tân và Thẩm Dương. Quảng Đông không bị chọn làm mục tiêu vì khả năng có thể bắn trượt sang Hồng công, Hạ Môn và Phúc Châu thoát vì chúng nằm gần Đài loan. Sở chỉ huy của hạm đội Bắc Hải ở Thanh Đảo, hạm đội Đông Hải ở Ninh Bạc, và hạm đội Nam Hải ở Trạm Giang sẽ bị phá hủy cùng với các căn cứ không quân và tàu ngầm trên đảo Hải Nam. Các mục tiêu cụ thể khác là các học viên hải quân ở Đại Liên và Thanh Đảo, Học viện kỹ thuật ở Vũ Hán và Học viện tham mưu hải quân Nam Kinh.

     Mục tiêu của cuộc tấn công là tiêu diệt Quân giải phóng Nhân dân và Đảng Cộng sản Trung quốc.

TokyoGiờ địa phương: 13h30 thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 02h30 thứ Năm 22/02/2005


     Các kênh truyền hình của Nhật bản đều minh họa các cuộc bắn thử tên lửa bằng những đồ thị màu sắc sặc sỡ. Nhiều đám đông trên đường đi làm vể đã tụ tập đứng xung quanh tủ kính các cửa hàng bán máy thu  hình. Tại các bến xe, ga tàu điện ngầm và các sân bay đều có những màn hình cỡ lớn, tất cả đều chiếu cảnh phóng 4 quả tên lửa đạn đạo tầm trung từ Okinawa và 4 tên lửa hành trình bay theo địa hình kiểu Tomahawk do Trung quốc chế tạo từ con tàu khu trục Myoko và Kirishima lớp Kongou cách 1.000 km về phía Nam trong Biển Nam Trung hoa.

     Hai tên lửa hành trình và hai tên lửa đạn đạo rơi ngoài khơi cách bờ biển Trung quốc 3 km, địa điểm tên lửa rơi được xác định ở gần thành phố cảng Thiên Tân, chỉ cách Bắc Kinh chưa đầy 120 km. Một quả tên lửa đạn đạo khác rơi xuống vùng biển ngay bên ngoài căn cứ hải quân Trạm Giang ở miền Nam và quả thứ tư rơi ở cửa sông Dương Tử gần Thượng Hải. Một quả tên lửa hành trình rơi ở ngoài khơi gần căn cứ không quân Du Lâm trên đảo Hải Nam và quả cuối cùng được nhằm vào vùng biển xung quanh Hạ Môn, thành phố cảng đang ngày càng trở nên phồn thịnh nằm bên bờ biển eo biển đối diện Đài Loan. Những quả tên lửa bắn thử này không mang theo đầu nổ thực sự.

     Các bình luận viên truyền hình được hỗ trợ bởi những đồ thị thi nhau giải thích rằng cuộc bắn thử tên lửa này, cùng với vụ thử đầu nổ hạt nhân lần trước, chính là lời khẳng định mạnh mẽ rằng Nhật bản giờ đây đã chính thức là một cường quốc quân sự toàn cầu. Chỉ riêng với số lượng đầu đạn hạt nhân mà Nhật bản có thể bắn vào kẻ thù cũng đã có nghĩa là một vài đầu đạn sẽ xuyên thủng hàng rào phòng thủ và sẽ không có sự bảo vệ nào là có hiệu quả tuyệt đối trước khả năng tấn công bằng tên lửa hạt nhân của Nhật. Dân chúng khắp Nhật bản ăn mừng cả ngày. Không hề có sự chỉ trích nào của các cường quốc phương Tây đối với các vụ bắn thử này.

Đại sứ quán Mỹ, Bắc KinhGiờ địa phương: 21h30 thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 02h30 thứ Năm 22/02/2005


     Động cơ chiếc xe Lincoln Continental của đại sứ vẫn đang chạy đều đều để cung cấp năng lượng cho hệ thống máy sưởi trong xe, sứ quán đã chuẩn bị chiếc xe riêng của đại sứ cho Reece Overhalt sử dụng tới Bộ ngoại giao Trung quốc. Để mặc cho máy xe nổ đều đều, người lái xe đi ra chiếc cổng làm bằng sắt rèn để xác định xem liệu cái thứ tiếng động ầm ĩ mà anh ta vừa nghe thấy từ phía khu phố Tiêu Thủy  chật hẹp với hàng cây thẳng tắp trong khu ngoại giao đoàn của Bắc Kinh có phải là một cuộc biểu tình của sinh viên không? Anh ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh này ở Trung quốc mà mới chỉ được nghe kể về chúng, những cuộc biểu tình của sinh viên có từ thời Cách mạng Văn hóa cách đây 30 năm.

     Trong sứ quán có một số nhân viên làm thuê là người Trung quốc, nhiều người trong số họ đã ra hẳn phía bên ngoài cổng của sứ quán để theo dõi cuộc biểu tình, đối với họ thì tiếng hò reo theo nhịp của đoàn biểu tình kia dường như đã làm sống lại những kỷ niệm khủng khiếp về một thời kỳ bạo loạn, thời kỳ những phần tử Maoít kiểm soát xã hội và giết chết khá nhiều bạn bè, thân thích của họ. Khu sứ quán với những bãi cỏ và cây thích, cây linh sam cao xanh rờn bắt đầu đầy kín người, người Mỹ và người Trung quốc im lặng đứng bên nhau trong lúc đám người biểu tình tiến lại gần. Tòa nhà được bảo vệ bằng những hàng rào chướng ngại vật bê tông chống được tên lửa và lựu đạn. Viên trung sĩ thủy quân lục chiến đã bố trí thêm người phía trong cổng. Một hàng người không dài đang xếp hàng để chờ đến lượt vào Sứ quán đã nhanh chóng giải tán. Những người nước ngoài đi mua hàng ở mấy khu chợ lân cận cũng vội vã chuồn hết.

     Nhóm lãnh đạo cuộc biểu tình toàn là người đến từ trường Đại học Nhân dân Bắc Kinh, quê hương tinh thần của Đảng Cộng sản Trung quốc. Đoàn biểu tình đã tản ra khắp khu Kiến Quốc Môn Nội, chặn hết các ngả đường dẫn tới các đại sứ quán lớn. Nhiều người quấn khăn đỏ. Số khác thì mặc bộ quần áo màu xanh Maoít nhưng một số người vẫn mặc những chiếc quần bò kiểu phương Tây. Mấy người trong đoàn biểu tình dùng những chiếc xe đạp tạo thành một hàng rào, toán sinh viên bắt đầu chạy, nhiều người trong số họ vung nắm đấm và la hét như điên cuồng, số khác khiêng trên vai mình hình nộm các nhà lãnh đạo phương Tây và Nhật bản, một số làm bằng nhựa, một số bằng bìa các-tông và gỗ dán.

     Đoàn biểu tình đến bên ngoài sứ quán Mỹ, họ tưới xăng lên hình nộm tổng thống James Bradlay và châm lửa đốt. Một số người cố trải lá cờ Mỹ lên những chiếc thang gấp cho thật căng rồi dùng dao rạch nát trước khi châm lửa đốt. Một sinh viên, ăn mặc giống Chú Sam trong bộ quần áo Sao và Vạch, bị kéo lên phía trước. Họ treo quanh cổ anh ta tấm biển mang dòng chữ: “Tôi là kẻ phản bội nhân dân”. Họ chụp lên đầu anh ta một chiếc mũ tai lừa hình lăng trụ, rồi bắt anh ta quỳ xuống trước cổng cách đám lính thủy đánh bộ đứng gác vài bước chân. Họ dúi đầu anh ta xuống, bắt anh ta cho hai tay ra sau lưng rồi làm động tác như đấm đá, tát và phỉ nhổ anh ta. Khu sứ quán giờ đây đã bị vây kín.

     Đoàn biểu tình chừa lại một khoảng trống nhỏ ngay phía trước cổng sứ quán để từng sinh viên một bước lên phía trước đám đông tố cáo Mỹ. Cảnh tượng những người Trung quốc bày tỏ sự tức giận cũng diễn ra tương tự bên ngoài cổng sứ quán của những nước đã phản đối Chiến dịch Đòn Rồng. Cách đó vài trăm mét, lối vào sứ quán Anh và tư dinh của ông đại sứ đều đã người biểu tình bịt kín. Người ta ném pháo qua cổng. Bên ngoài khu ngoại giao đoàn, sát ngay khu phố du lịch chính của Bắc Kinh, binh lính vũ trang trong đồng phục của Trung đoàn Bảo vệ Trung ương đang tuần tra ráo riết để bảo đảm không một ai can thiệp vào cuộc biểu tình này. Tân Hoa xã gọi đó là “sự bộc lộ tâm trạng tức giận tự phát”.

     Cho đến khi gọi được điện cho Jamie Tống thì Reece Overhalt đã chậm nửa giờ so với lịch hẹn của cuộc gặp với ngoại trưởng Trung quốc, Overhalt bắt buộc phải gọi điện cho Jamie Tống vì không thể mạo hiểm ra khỏi sứ quán trong tình hình nhạy cảm như vậy, trong cuộc điện đàm, ngoại trưởng đã thận trọng đưa ra lời giải thích cho cuộc biểu tình. Sự bóng gió duy nhất ám chỉ cuộc biểu tình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Tống là khi ông nói: “Việc chọn thời điểm tiến hành cuộc biểu tình này là điều không may cho các cuộc thảo luận công việc của chúng ta”.

     Overhalt đã quen với những giọng điệu mang đầy sắc thái Trung quốc. Tuy vậy, ông quyết định sẽ tiếp tục đóng vai một kẻ ngốc nghếch thuộc nền văn hóa phương Tây. Ông tin rằng thái độ thẳng thừng là cách thức hữu hiệu nhất để chuyển một thông điệp qua những nhân viên đang nghe trộm điện thoại của Bộ an ninh Quốc gia. Overhalt nói:

     - Jamie, chúng tôi đã đặt lực lượng tàu ngầm vào tình trạng sẵn sàng khai hỏa. Nếu chúng tôi chỉ cần thấy một động tác chuẩn bị phóng các tên lửa của các ngài thì ngài, tôi và những sinh viên kia sẽ cùng bị cháy rụi.

     - Họ sẽ không làm việc đó trong khi ngài đang ở đây, Reece ạ.

     - Có quái gì mà họ không dám làm, Jamie. Và, có nhiều người ở Lầu Năm Góc nghĩ rằng chúng tôi lẽ ra phải làm cái việc chó chết đó từ sớm hơn nữa kia.

Lược thuật

Ảnh hưởng của một vụ nổ hạt nhân đối với một thành phố Nhật bản


     Những ngôi nhà kiểu Nhật bản truyền thống và những khối nhà thấp tầng của ở Tokyo được xây lên theo cách để đề phòng bị sập. Lịch sử Nhật bản với các cuộc động đất triền miên đã buộc người Nhật phải coi nhà cửa của họ về cơ bản chỉ là những cấu trúc mang tính chất tạm bợ. Đây là một tư duy đã được củng cố bởi nghi lễ hoàng gia. Ở phía Nam Tôkyô, trên bán đảo Ise, là khu Đại Điện ở Ise. Khu đền này được xây cất để tưởng niệm việc hình thành dòng dõi hoàng tộc trong sương mù của thời gian và được các nhà sư dòng Thần Đạo bảo trì. Từ năm 478 sau Công nguyên, cứ hai mươi năm một, họ lại dỡ bỏ điện thờ và xây dựng lại một khu điện thờ mới.

     Cách xây dựng không kiên cố có tác dụng cần thiết đối với đời sống của người Nhật, do nước Nhật nằm trên một vành đai núi lửa đang hoạt đông nên đôi khi, toàn bộ nhà cửa của dân chúng bị phá hủy hoàn toàn bởi một vụ động đất mạnh như đã xảy ra năm 1923, hay vụ động đất năm 1995 đã phá hủy thành phố cảng Kobe, tuy nhiên, trong phần lớn thời gian, nhà cửa và các căn hộ của dân chúng đều luôn bị đung đưa và lắc lư mạnh bởi các vụ chấn động lớn nhỏ gần như liên tục. Điều kiện tự nhiên như vậy khiến cho người Nhật thường xây nhà cho họ bằng các vật liệu bình thường có trọng lượng nhẹ, chủ yếu là khung gỗ và ít tường bêtông cốt thép, những căn nhà như thế được xây dựng để có thể lắc lư theo sự vận động của Trái Đất. Nếu xảy ra vụ động đất mạnh làm đổ nhà thì các tòa nhà này có thể được xây dựng lại với chi phí tương đối rẻ.

     Tuy những cấu trúc nhẹ, dễ thay đổi như trên rất thích hợp để vượt qua những vụ động đất cấp thấp nhưng chúng sẽ là những nơi trú ẩn tồi tệ nhất trong trường hợp diễn ra một cuộc tấn công hạt nhân. Khả năng lợi dụng các vật kiến trúc làm nơi trú ẩn là không nhiều bởi vì bản thân các vật kiến trúc nhẹ này đã bị sụp đổ trước sức ép và gió lớn do một vụ nổ hạt nhân gây ra: những ngôi nhà gần tâm nổ và cách xa nhiều km cũng sẽ bị san phẳng. Đối với những vật kiến trúc không bị đổ sau vụ nổ hạt nhân thì bản thân kết cấu nhẹ của chúng cũng không giúp được gì nhiều cho dân chúng khi họ muốn ẩn núp tại đó, vì những ngôi nhà và các căn hộ có trọng lượng nhẹ ở Tôkyô tuy có thể qua khỏi một cuộc tấn công hạt nhân vì nằm ở ngoại vi vụ nổ nhưng chúng không có mấy tác dụng bảo vệ người dân tránh khỏi những tác động của bụi phóng xạ, tác dụng che chắn phóng xạ của các vật kiến trúc này thực ra là không có. Tia gama có thể dễ dàng xuyên qua mái và tường các ngôi nhà mà không hề bị cản trở.

     Lời khuyên tốt mà nhà cầm quyền gửi tới dân chúng là hãy sắm riêng một bình cứu hỏa. Do cách sử dụng nguyên vật liệu nhẹ để xây nhà ở Tôkyô nên hỏa hoạn rất dễ xảy ra trong trường hợp xảy ra một cuộc tấn công hạt nhân. Đối với những người sống sót qua một cuộc tấn công thì hai ba ngày sau vụ nổ là một quãng thời gian nguy hiểm nhất. Trong thời gian này tốt nhất là ở nguyên trong nhà, vì bụi phóng xạ là thứ dễ gây chết người nhất ngay sau vụ nổ hạt nhân. Việc cung cấp lương thực, nước uống và chăn màn được tiến hành tập trung. Mỗi khu vực ẩn nấp có thể nuôi sống 300.000 người trong một hai ngày; nó tích trữ 51.000 chiếc chăn, 51.000 chiếu cói, 2.300 nhà vệ sinh lưu động và trong những bể chứa ngầm dự phòng trường hợp khẩn cấp có 52.700 mét khối nước ngọt. Tuy nhiên, số dân chúng sống sót sẽ phải tự tìm đến những nơi an toàn đã được xếp đặt trước, tại đó chính quyền địa phương sẽ phân phối lương thực và thuốc men.

Nhà ga Monzennaka-cho, khu Koto, TokyoGiờ địa phương: 15h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 06h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Con đường chạy qua lối vào nhà ga Monzennaka-cho trên tuyến tàu điện ngầm Tozai trông cũng giống như mọi đường phố khác ở Tôkyô. Kế bên cửa hiệu Chozushi bán món Sushi, chỉ cách lối vào nhà ga bốn nhà, là một hiệu bánh kẹo Nhật bản; kề sát nó là một quán cà phê rẻ tiền, rồi đến là Mr Donuts, một nhà hàng trong mạng lưới các nhà hàng bình dân chuyên phục vụ khách đi tàu thường xuyên, nữ học sinh, các bà mẹ và trẻ em trong khu phố. Với hơn một tá bàn ăn và một quầy đủ chỗ cho hơn một chục người ngồi, nhà hàng Mr Donuts thường chen chúc đến hàng trăm khách quen.

     Trước cửa hàng, hai cô gái phục vụ nhanh tay bỏ bánh cam vòng vào túi cho khách. Nhà hàng này gần như suốt cả ngày lúc nào cũng ầm ĩ náo nhiệt. Cửa ra vào phía Tây của tuyến tàu điện ngầm này nằm ngay bên ngoài nhà hàng Mr Donuts, án ngữ phía bên kia là một cửa hàng ăn đứng bán món soba và tempura. Một phụ nữ ngồi trong quầy bán báo nhỏ xíu nằm kẹt giữa hai cửa ra vào nằm ở hai đầu cửa hàng soba - tempura. Góc phố là đồn cảnh sát khu vực, nằm kẹt kế bên một cửa hàng giầy dép là cửa hiệu bánh sandwiched. Kế đến là hiệu bán gà quay Kentucky, một cửa hàng soba nữa, một tiệm cắt tóc, một tiệm rượu và nhà hàng Mc Donald.

     Trời lạnh và xám xịt nhưng khu chợ trời teikiya vẫn rất tấp nập. Cứ hai lần một tháng, những người bán hàng rong lại tụ tập về phố Mon-naka, dựng sạp bán hàng trên đoạn hè phố rộng rãi trải dài từ ngân hàng Mitsubishi nằm ở phía đông cách vài khu phố qua ngôi chùa Tomioka Hachiman. Sạp đầu tiên thường bày bán máy khâu hiệu Brother và chủ sạp đang quảng cáo những điều tuyệt vời của việc tự may mặc trong gia đình. Tiếp đến là mấy sạp bán kẹo cứng, bánh bao hấp nhân bạch tuộc (takoyaki), bánh vòng monaka có bột đậu ngọt bọc ngoài, mì ống xào, quần áo lót dành cho quý bà trên 60 tuổi, đồ chơi bằng nhựa, mạng che mặt, chuông gió, gà nướng (yakitori), đồ gốm, băng và đĩa CD sao lậu, rau quả hộp và hoa tươi.

     Những người bán hàng rong này tụ họp vào ngày 22 hàng tháng, và khi họ xuất hiện, những cư dân lớn tuổi thường ra chợ đảo một vòng khiến cho cả ngày hôm đó trên khúc phố chỉ thấy toàn những tấm lưng còng với gậy chống, và việc tìm ra cách đi bộ trên phía hè phố đó là một công việc căng thẳng đối với khách bộ hành. Tình trạng lộn xộn và tắc nghẽn giao thông càng ngày càng trầm trọng thêm do chủ các cửa hiệu cũng bày hàng hóa của họ ra hè để tranh bán với chợ trời.

     Các chương trình phát thanh bắt đầu ngay sau 3 giờ chiều. Có tất cả 111 loa truyền thanh công cộng ở khu Koto, trong đó ba chiếc được đặt dọc khu chợ trời. Đồng loạt những loa truyền thanh chuyển từ chương trình âm nhạc tương đối du dương mà chúng thường phát đi sang một giọng nói bình tĩnh của một nữ phát thanh viên khuyên mọi người hãy trở về nhà.

     Tất cả chỉ có vậy. Lặp đi lặp lại vẫn bằng một giọng nói bình tĩnh, cô phát thanh viên nhắc mọi người nên trở về nhà và tất cả các cửa hàng nên đóng cửa: đang có một tình hình khẩn cấp. Dân chúng dừng lại và chỉ biết nhìn nhau. Một bà già bắt đầu khóc. Trong cửa hàng bán sushi, chủ cửa hàng bật vô tuyến sang kênh NHK, kênh truyền hình quốc gia. Một nữ phát thanh viên trẻ nghiêm nghị loan báo Trung quốc đang đe dọa tấn công hạt nhân Nhật bản. Dân chúng nên nghe và làm theo những gì mà các quan chức địa phương nói với họ.

     Ngay trước khi các chương trình phát thanh công cộng bắt đầu, người đứng đầu Ủy ban Phòng chống các thảm họa khu Koto đã gửi một thông điệp tới những người làm công tác tình nguyện địa phương qua hệ thống gồm 533 loa công cộng của khu đặt tại nhà những người tình nguyện. Ông này kêu gọi họ hãy chủ động trong việc giúp đỡ những người hàng xóm của họ. “Nếu họ hỏi vì sao thì hãy thông báo với họ rằng Trung quốc đe dọa ném bom chúng ta”.

     Tình trạng khẩn cấp vẫn thường được nói tới và được người dân chuẩn bị phòng ngừa một cách chu đáo được hiểu là tình trạng do thảm họa động đất gây nên. Ngày 01 tháng Chín hàng năm là ngày kỷ niệm sự kiện diễn ra vụ động đất lớn ở vùng Đại Kanto vào năm 1923, trận động đất đã tàn phá toàn bộ Tôkyô, hàng năm cứ đến ngày 1 tháng Chín là người ta lại dành nguyên ngày này cho các công dân mẫu mực của Koto, mà thực ra là những công dân mẫu mực của Nhật bản, thực hành những gì mà họ sẽ phải làm sau một vụ động đất lớn. Ngày 06 tháng Tám năm 1945, người Mỹ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima; ba ngày sau đó đến lượt Nagasaki.

     Tuy nhiên, không có một ngày  mùng 6 thángTám nào được dành riêng để thực hành những gì phải làm trong trường hợp xảy ra một cuộc tấn công hạt nhân. Chính phủ Nhật bản không có một kế hoạch như vậy để đối phó với cuộc tấn công nguyên tử. Thảm họa duy nhất mà Koto thậm chí chỉ được chuẩn bị một phần để đối phó là một vụ động đất: các quan chức địa phương đã phải sử dụng những thủ tục khẩn cấp trong trường hợp có động đất thông qua hệ thống loa công cộng của khu.
Koto gặp phải vấn đề rắc rối với tình trạng khẩn cấp vào buổi chiều thứ năm đó và họ hoàn toàn không biết phải làm gì.

Lược thuật
Vạch kế hoạch đối phó với một cuộc tấn công hạt nhân vào Kent


     Trung tâm về tình trạng khẩn cấp của hạt Kent (dân số 1,5 triệu người) đặt ở tầng hầm phía dưới khu căngtin cho các văn phòng làm việc của hạt nằm trên phố Sandling ở trung tâm Maidstone. Trung tâm này là một tập hợp những căn phòng không nên chút gây ấn tượng nào, được thiết kế thích hợp với thời kỳ Chiến tranh Lạnh. Tuy vậy, do cuộc khủng hoảng sắp xảy ra nên nhiều người có lý do để cảm ơn nó. Trung tâm này được thiết kế chủ yếu để bảo vệ cư dân trong khu vực trước những ảnh hưởng xấu nhất của bụi phóng xạ từ một vụ nổ hạt nhân. Chỉ 1% mức phóng xạ trên đường phố là có thể thẩm thấu xuống được boong-ke, như những người thiết kế hy vọng.

     Tuy nhiên, về mặt cấu trúc, cơ sở này chỉ có thể chịu được áp lực cỡ khoảng 1 pound trên 1 inch vuông (1 p.s.i) do một vụ nổ hạt nhân tạo ra. Một quả bom mêgaton của Trung quốc sẽ tạo ra áp lực khoảng 126 p.s.i và có hiệu lực tới nửa dặm tính từ điểm phát nổ. Do vậy, một cách ngấm ngầm, những người thiết kế boong-ke này giả định là nếu Maidstone trở thành một mục tiêu thì việc duy trì sự hiện diện của chính quyền địa phương là vô nghĩa khi toàn bộ dân chúng đã bị hủy diệt. Thực ra, do chỉ cách điểm nổ có 1 dặm, nên một quả bom 1 mêgaton cũng tạo áp lực quá 10 p.s.i – quá mạnh đủ làm bật rễ tất cả cây cối, phá hủy tất cả các ngôi nhà, và phá sập hầu hết các tòa nhà cao tầng. Đây chính là quả bom mà một bản tin của Tân Hoa xã nói sẽ được phóng vào phía Đông Nam nước Anh.

     Trung tâm về tình trạng khẩn cấp này được thiết kế để chứa được 48 người sống trong một tháng. Nó có một máy phát điện chạy bằng dầu, một bể nước ngọt, kho lương thực, phòng ngủ đủ chỗ cho 16 người cùng ngủ một lần, và một dãy phòng chứa đầy điện thoại được xếp trên những chiếc bàn dài – dây điện thoại được treo rũ từ trần xuống – Điện thoại là một bộ phận trong một mạng lưới do chính phủ duy trì và hoàn toàn tách rời hệ thống điện thoại dân sự do công ty viễn thông Telecom của Anh sở hữu và điều hành.

     Trong một căn phòng dưới hầm có một chiếc hộp màu xanh, cỡ bằng một chiếc tủ lạnh. Do công ty Rainford Secure Sysytems of St Helens, gần Liverpool, chế tạo, đây là hộp tổng đài điện thoại được thiết kế để không bị ảnh hưởng bởi xung điện từ (EMP). Thiết bị này sẽ phải bền vững vì một vũ khí hạt nhân một megaton nổ trên mặt đất có thể sinh ra 100 tỷ jun năng lượng. Một phần nhỏ của 1 jun cũng đủ làm hỏng những thiết bị điện tử hiện đại nhất; 1 jun đã đủ làm cho một chiếc điện thoại hay một thiết bị cứu sống nhân tạo của bệnh viện trở nên vô dụng. Thiệt hại lan tràn và bừa bãi như thế đối với tất cả các thiết bị điện và điện tử có thể sẽ xảy ra trong phạm vi bán kính 10 đến 20 km tính từ điểm nổ của quả bom Trung quốc. Khả năng liên lạc giữa chính quyền địa phương hạt Kent với Ủy ban về tình trạng khẩn cấp của Văn phòng Nội các tại London sẽ phụ thuộc chủ yếu vào việc lớp vỏ bảo vệ hộp tổng đài này của Rainford Secure Sysytems thực sự tốt tới mức nào.

     Khi các quan chức cao cấp của hội đồng hạt và các đơn vị ứng cứu khẩn cấp được triệu tập tới trung tâm về tình trạng khẩn cấp – lúc mới sau 9 giờ sáng –  thì tất cả họ đều đã biết vì sao họ có mặt ở đây. Từ 7 giờ sáng, hãng tin BBC và các đối thủ cạnh tranh thương mại của nó đều đưa tin về mối đe dọa hạt nhân từ Trung quốc. Mặc dù mãi tới 10 giờ sáng BBC mới bắt đầu phát chương trình truyền hình và truyền thanh “Phải làm gì trong trường hợp xảy ra một cuộc tấn công hạt nhân”, nhiều người dân Kent đã đi đến quyết định rằng lời đe dọa đó là hoàn toàn có thật và đã bắt đầu sơ tán về hướng Đông Nam.

     Các con đường đã bị tắc nghẽn, đặc biệt con đường ô tô chính mang số hiệu M20 đi Folkstones và Dover, đường M2 đi Ramsgate và Dover – và các tuyến đường cao tốc A đi về hướng Bắc tới đường ô tô vành đai bao quanh London dẫn tới các sân bay Gatwick và Heathrow. Tại các điểm nút, ví dụ như cửa vào đường hầm Măngxơ tại Folkstones, lối lên phà qua eo Măngxơ ở Ramsgate, Dover và Folkstones đều đông đặc người di tản. Một trong những quyết định đầu tiên mà Ủy ban về tình trạng khẩn cấp phải đưa ra là có nên cho phép một cuộc sơ tán tự động quy mô lớn (kèm theo nó có thể dẫn đến tình trạng hỗn loạn trên các ngả đường) hay tìm cách giữ dân chúng ở lại nhà họ.

     Một lợi thế cho việc chọn thời điểm đưa ra lời cảnh báo là vào thời gian đó những người chủ gia đình chưa đi làm, nên các gia đình không bị phân tán. Tuy nhiên, trong một chừng mực nào đó, những hành động của dân chúng đã loại trừ cuộc thảo luận để đưa ra quyết định: Việc tự sơ tán đã diễn ra, và đã có một sự bàn bạc sôi nổi giữa cảnh sát và Hội đồng hạt. Đại diện cảnh sát trưởng hạt Kent nói ông ta tin chắc là các sĩ quan của ông có thể kiểm soát được tình hình và chặn được các tuyến đường để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.

     Quan chức phụ trách kế hoạch cứu hộ khẩn cấp của hạt lại không nhất trí với ý kiến này. Theo vị này thì khi chính quyền hạt đã không thể đảm bảo được sự an toàn của mỗi cá nhân thì cảnh sát cũng không nên cản trở nỗ lực sơ tán của bất kì ai, thay vào đó cảnh sát nên đảm bảo việc thông suốt của các tuyến đường và duy trì trật tự công cộng trong mức có thể để giúp việc sơ tán của người dân được nhanh chóng và an toàn.

     Một điều nữa là trong hoàn cảnh lực lượng cứu hộ khẩn cấp không có mặt trong khi cảnh sát thì cố chặn các tuyến đường và duy trì trật tự công cộng thì tính hợp pháp của việc họ đưa ra những quy định hạn chế đó sẽ được coi là hết sức đáng ngờ.

     Tuy nhiên, chính quyền hạt nên sử dụng đài truyền thanh địa phương để gửi đi thông điệp cho dân chúng biết rằng họ có thể an toàn nếu ở trong một hầm trú ẩn được xây dựng thích hợp ngay trong căn nhà của họ, điều này tốt hơn nhiều so với việc họ đang ở trong một chiếc xe ô tô khi xảy ra trường hợp bom hạt nhân nổ. Người đứng đầu chính quyền hạt thảo luận với quan chức phụ trách vạch kế hoạch khẩn cấp của hạt và người ta đi đến quyết định là hai ông sẽ sẵn sàng có mặt cho các cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh sau cuộc họp giải thích những cái lợi của việc ở lại nhà.

     Mặc dù nhiều người đã lên xe riêng và chạy theo hướng Bắc lên tuyến đường cao tốc M25 hoặc ra phía biển với hy vọng chạy sang Pháp, nhưng vẫn còn nhiều người hoặc quyết định ở lại nhà hoặc không có phương tiện để sơ tán. Nhóm người sau phần lớn là những người vô gia cư và người già. Đối với nhóm người này người ta quyết định là các dịch vụ xã hội phải được tổ chức ngay lập tức để xác định xem những ai đang cần sự giúp đỡ; xác định nơi ở của họ, và đối với những người vô gia cư thì chuyển họ tới một nơi cư trú thích hợp.

     Chủ đề mà không ai muốn thực sự thảo luận nhưng mọi người biết là phải bàn tới đã được nêu lên vào cuối cuộc họp: vấn đề y tế. Các chính phủ không có kế hoạch chi tiêu cho một nền tảng cơ sở y tế mà một quốc gia gồm 60 triệu dân sẽ cần đến để sống sót qua khỏi một cuộc tấn công hạt nhân. Kent sẽ phải làm với những gì họ có trong tay. Một trong những hậu quả của các vụ thảm họa hạt nhân về mặt dân sự là số người mắc bệnh ung thơ tuyến giáp tăng lên. Việc này xảy ra vì iốt phóng xạ do một vụ nổ hạt nhân tạo ra xâm nhập vào tuyến giáp của những công nhân bị ảnh hưởng. Một cách để ngăn chặn ung thư tuyến giáp là cung cấp iôđat cali. Chất này đọng ở tuyến giáp và tống ra ngoài tất cả những đồng vị phóng xạ khi nó đang thâm nhập khắp cơ thể. Các kho iôđat cali nằm ở nhà máy điện hạt nhân Dungeness trên bờ biển phía Nam hạt Kent, quá Romney Marshes, nhưng không đủ cho một tình trạng khẩn trong phạm vi cả nước.

     Các bệnh viện đã được báo động và đang thiết lập những thủ tục trong tình trạng khẩn cấp riêng. Tuy nhiên, chỉ có một bệnh viện duy nhất là “The Royal Marsden Hospital” ở Sutton vùng Surrey, là sẵn sàng đối phó với các tai nạn hạt nhân. Bệnh viện này đã áp dụng một thủ tục gọi là “rửa phổi”, theo đó người bệnh hít phải chất phóng xạ được truyền loại máu đã được ôxy hóa thay thế trong lúc các lá phổi của anh ta đang được rửa sạch. Tuy nhiên, rửa phổi là một tiến trình phức tạp và tốn nhiều thời gian, và bệnh viện Royal Marsden chỉ đủ chỗ cho một số nhỏ những người bị thương từ một vụ đánh bom hạt nhân của Trung quốc.

Vùng Royal Turnbridge Wells, hạt Kent, nước AnhGiờ địa phương: 10h00’ thứ Năm 22/02/2005

     Ông Eric Wallace có hai đứa con, gia đình ông sống ở trên con phố St John, thuộc vùng Royal Turnbridge Wells, hạt Kent, nước Anh . Đây thường là một đường phố khá nhộn nhịp, phía Bắc dẫn tới Tonbridge và Sevenoaks, phía Nam tới Lewes và East Grinstead. Trong buổi sáng ngày thứ Năm đó, cả hai chiều phố đông đặc xe cộ nối đuôi nhau. Wallace ngồi bên cửa sổ phòng khách nhìn ra đường hồi lâu rồi quay sang bàn bạc gì đó với bà vợ là Cathy, cuối cung hai vơi chồng đã quyết định sẽ ở lại nhà, không tham gia vào đoàn xe đi sơ tán như mọi người khác.

     Ông nói: “Nếu họ định trực tiếp đánh đòn hạt nhân vào chúng ta thì việc chúng ta ở đâu chẳng có ý nghĩa gì cả”. Bản than Wallace cũng nghĩ rằng toàn bộ vùng Đông Nam Tunbridge Wells không thể là một mục tiêu duy nhất mà người ta có thể nhằm vào... mà mục tiêu quan trọng có khả năng chịu đòn trước chắc hẳn phải là London. Trong bất cứ trường hợp nào thì ông cũng không được liều lĩnh.


     Vô tuyến truyền hình đã được bật lên và chuyển sang kênh BBC 1 kể từ lúc Wallace nghe được tin từ chiếc đài đồng hồ của ông nói rằng khu vực Đông Nam nước Anh có thể là mục tiêu của một cuộc tấn công hạt nhân của Trung quốc. Giọng nói bình tĩnh của phát thanh viên giải thích rằng mối đe dọa lớn nhất đối với sự sống là tia phóng xạ gama. Một số ngôi nhà có khả năng ngăn chặn được sự lan tràn của tia phóng xạ gama tốt hơn một số nhà khác. Các xe caravan gần như là vô dụng vì chúng thực ra chẳng ngăn chặn được bất kỳ tia phóng xạ nào cả.

     Rất nhiều ngôi nhà hiện đại cũng chẳng khá hơn chút nào. Nơi tốt nhất để ẩn mình trong thời gian xảy ra một cuộc tấn công hạt nhân là dưới tầng hầm của một khu nhà 3 tầng. Phát thanh viên dẫn một tài liệu nghiên cứu nhan đề “Số lượng các khu nhà được bảo vệ” do Ban cố vấn khoa học Bộ Nội vụ công bố ở London năm 1981 chỉ rõ ràng những người sống ở kho hầm hay một tầng hầm ngầm như thế sẽ chỉ phải chịu 3% tia phóng xạ gama so với bên ngoài. Nói chung, các kho hầm hoặc các tầng ngầm là nơi tốt nhất để ẩn náu vì chúng cách xa mái nhà nhất, mà mái nhà là nơi có nhiều tia phóng xạ lọt vào hơn cả, một lý do nữa là bởi vì bàn thân mặt đất cũng là một tấm lá chắn tốt chống lại tia phóng xạ. Nhưng Eric Wallace và gia đình ông sống ở ngôi nhà làm giả theo phong cách Tudor chỉ có hai tầng và không có kho ngầm. Ở tầng trệt, chỉ với những cửa sổ được đóng kín thì vẫn có hơn 80% tia phóng xạ gama sẽ xuyên được vào nhà nếu không có thêm biện pháp phòng chống và bảo vệ .

     Ngay sau khi hai vợ chồng Wallace quyết định sẽ ở lại ngôi nhà của họ, bà Cathy liền đi ra ngoài để mua thểm hàng nhu yếu phẩm ở Tunbridge Wells. Bà chịu trách nhiệm sắm sửa mọi thứ cần thiết cho sự sinh tồn của gia đình. Cathy lấy xe xuống phố St John đi về hướng trung tâm thành phố. Phố xá đầy xe cộ. Xe ô tô các loại chen chúc với người và đồ đạc. Cathy lái xe vượt hết xe này đến xe khác. Không ai vượt nổi bà vì họ không quen đường ở đây. Chẳng mấy chốc bà đã đến được phố Grosvenor nhưng cửa hàng Tesco ở đây đã đóng cửa. Một đám đông đang đứng quanh cửa ra vào. Bà Cathy tiếp tục đi. Bà thường mua tại cửa hàng Tesco vì nó gần nhà nhất và nhân viên bán hàng ở đây cũng quen biết bà.

     Phố Grosvenor nối tiếp phố Mount Pleasan ngay tại ngã tư cắt đường Calverley. Calverley là đường phố dành riêng cho người đi bộ, từ đầu phố này chỉ cần đi thêm một quãng ngắn nữa là cửa hàng Mark & Spencer. Cửa hàng này vẫn mở cửa, nhưng một đám đông tức giận đang chen lấn nhau ngoài cửa giống như một bầy ong bị chọc tức. Năm cảnh sát đang cố kiềm chế một nhóm người đang kêu ca rằng có người vừa chen vào hàng. Bà Cathy tiến lại nói chuyện với một viên cảnh sát quen biết, và anh này nói với bà rằng cửa hàng Safeway, nằm gần nhà ga xe lửa chính, đang mở cửa, do vậy bà quyết định tới mua hàng ở đó. Khi đi qua tòa thị chính, một tòa nhà được xây dựng từ những năm 1930 với cấu trúc xấu xí một cách có chủ tâm nằm ở đường Mount Pleasant, Cathy nhìn thấy một chiếc xe van hiệu Transit chở đầy những kẻ lang thang, những người này đang xuống xe và được đưa vào khu nhà tòa thị chính. Cửa hàng Safeway cũng đông đặc người và nhốn nháo như các siêu thị khác. Bà Cathy đứng vào hàng và nói một vài câu.

     Tất cả những gì bà biết lúc này là bà có nhiều thứ cần phải mua, rồi mang về nhà mặc dù viễn cảnh 20 phút vừa đi bộ vừa xách tất cả những thứ bà phải mang về làm cho bà không còn thiết gì việc mua với bán nữa. Eric nói với bà rằng gia đình họ cần có đủ thực phẩm cho 4 người trong 14 ngày. Từ 10 giờ sáng, Đài BBC đã phát đi lời khuyên mọi người nên mua những thứ gì. Chính phủ khuyên nên mua trữ đường, bánh kẹo, ngũ cốc, bánh bích qui, thịt, rau và nước quả. Bà Cathy còn phải mua pin cho chiếc đài radio xách tay, thuốc sát trùng, thuốc giảm đau, bông băng, thuốc tẩy, ba chiếc xô (có nắp đậy) và túi lót thùng rác.
Khi bà về đến nhà thì mọi thứ ở đó trông cứ như thể quả bom hạt nhân đã rơi xuống. Eric đã tháo hết cửa và xúc đất trong vườn đổ đầy vào những chiếc túi đựng rác. Ông cũng đã quét sơn trắng các ô kính cửa sổ và chuyển đồ đạc che kín những cửa sổ này.

     Căn phòng chính ở tầng trệt trong ngôi nhà của gia đình Wallace chạy sâu dọc căn nhà. Căn phòng này được ngăn làm đôi bằng một cánh cửa trượt để gia đình có thể sử dụng nửa phía trước làm phòng khách và nửa sau làm phòng ăn. Phía sau của căn phòng, chỗ gia đình sử dụng làm nơi ăn uống là bếp và sau bếp là một mảnh vườn nhỏ. Ông Wallace thiết kế một hầm trú ẩn cho gia đình trong phòng ăn. Ông đã tháo bốn cánh cửa từ các căn phòng ở tầng trên rồi dựng chúng dọc theo bức tường ngăn với bếp, những cánh cửa này được giữ cho khỏi trượt trên nền nhà bằng cách chốt một thanh gỗ chạy suốt dưới chân. Theo bộ phim được chiếu liên tục trên kênh truyền hình BBC suốt từ 10 giờ sáng, việc tiếp theo phải làm là cách ly phần hầm nghiêng đó.

     Cách làm hiệu quả nhất là đổ đầy đất vào những chiếc túi đựng rác rồi xếp lên phần mặt nghiêng của hầm. Ông Wallace còn cẩn thận chất thêm các túi đất lên phía trên bên mặt tường trong gian bếp, giáp chiếc hầm. Tổng cộng đến giờ ăn trưa ông đã xoay sở đổ đất và xếp được hơn 50 túi. Cửa vào hầm là cả một vấn đề, mãi tới khi ông phát hiện ra hai chiếc tủ chè cũ để dưới kho, ông liền đổ đầy đất vào hai chiếc tủ đó rồi xếp các tấm ván lên nóc hai chiếc tủ, trên những tấm ván đó ông còn chất thêm vài túi đất nữa. Khu vườn gần như chẳng còn gì sau khi ông hoàn tất công việc.

     Dựng xong nơi trú ẩn, ông Wallace bắt tay vào việc bảo đảm an toàn cho căn phòng có chiếc hầm. Ông đóng chặt những cánh những cửa kép, đều làm bằng gỗ cứng. Phòng ăn chỉ có một cửa sổ. Ông quét sơn trắng lên các ô kính – việc này có thể giúp làm chệch tia chớp mặc dù các ô kính có thể vỡ vụn nếu quả bom nổ ngay trong hạt Kent. Sau khi sơn kính xong, ông bắt đầu xếp các túi đất che kín cửa sổ. Sau khi hoàn tất việc này, ông Wallace chuyển một chiếc tủ ly tới che những chiếc túi đất đi.

     Việc cuối cùng ông phải làm, trước khi thời gian chờ đợi bắt đầu, là dựng một khu công trình phụ tạm thời. Lời khuyên của BBC là tháo bỏ mặt một chiếc ghế ăn rồi đặt một chiếc xô vào, lót bằng một chiếc túi đựng rác. Ba chiếc xô có nắp mà bà Cathy mua giờ đây đã có công dụng.

     Tiếp đó gia đình Wallace bắt đầu chờ đợi. Họ ngồi phía ngoài căn hầm, theo dõi kênh truyền hình BBC. Họ trù tính một khi chiếc vô tuyến bị tắt thì họ vẫn còn đủ thời gian để chui vào hầm.

Biển Nam Trung hoaGiờ địa phương: 19h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 11h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Suốt cả ngày hôm đó, những chiếc máy bay Sea Harrier và Merlin liên tục thực hiện các chuyến bay tuần tra trên biển và tiếp tục oanh tạc nhằm tiêu diệt bất kỳ chiếc tàu nào của Trung quốc mà chúng phát hiện được. Những máy bay này được trang bị nhiều vũ khí kết hợp gồm các tên lửa Sidewinder, tên lửa không đối đất AS-16 Kickback do Mỹ sản xuất, có thiết kế đặc biệt để tấn công tàu, ngoài ra, chúng còn sử dụng các ngư lôi chống ngầm Stingray và bom chống tàu ngầm các cỡ. Phi đội Sea Harrier đã phá hủy được một chiếc tàu ngầm lớp Ming và đánh chìm một chiếc đổ bộ (LST) lớp Yukan, có tin là chiếc Yukan đang chở theo khoảng 200 binh lính. Hầu hết họ đều bị chết đuối.

     Người Trung quốc vẫn không chịu rút lui, ngay trước khi trời tối, một chiếc Romeo nữa lại khai hỏa, lần này nó bắn trúng gần mũi chiếc khinh hạm HMAS Parramatta của Ôxtrâylia. Năm quân nhân bị chết trong đó có một sĩ quan. Mặc dù thiệt hại đã được kiểm soát nhưng con tàu này đã bị loại khỏi vòng chiến. Viên thuyền trưởng đưa con tàu ra khỏi khu vực chiến sự. Chỉ huy nhóm tàu chiến đồng ý để tàu HMAS Rankin tháp tùng con tàu này. Năm giờ sau đó, chiếc tàu HMS Triumph đã tiêu diệt được chiếc tàu ngầm mà người ta tin là thủ phạm đã thực hiện cuộc tấn công trên.

     “Chúng tôi chờ đợi có thêm các cuộc tấn công vào ban đêm”, viên thuyền trưởng tàu Ark Royal viết: “Thật lạ lùng, chẳng có gì cả. Chúng tôi cho tàu đi với tốc độ trung bình vì chiếc Montrose đang sửa chữa. Trăng mờ nhạt. Chúng tôi rọi tìm những chiếc kính tiềm vọng giống như những gì họ làm trong Chiến tranh Thế giới thứ II. Tôi nghĩ họ đang ém mình, có thể quyết định không nổ súng để thử thách thần kinh của chúng tôi. Tốc độ và hành trình của chúng tôi là không thích hợp. Nhiệm vụ của chúng tôi là duy trì sự hiện diện ở những vùng biển tranh chấp này, mặc dù thực ra khó có thể hiểu vì sao binh sĩ Anh và Trung quốc lại phải chết vì những mô đất cằn cỗi và xa xôi như thế. Tôi phải khép mình vào kỷ luật không để sa vào một con đường nguy hiểm như thế. Điều rút ra từ những nhận xét thường được trích sau các chiến dịch của Anh ở những nơi mà chúng ta đã từ bỏ lâu chỉ để trở lại với nghèo đói và cảnh chém giết giữa các bộ lạc: một trận đánh như vậy phải chăng là một trận đánh tốt mà người ta có trong lý lịch? Có thể ngày 22/02/2001, trận hải chiến tranh giành quần đảo Trường Sa, cũng sẽ là điều tốt cho sự nghiệp của chúng ta?"

Sở Chỉ huy Hạm đội Nam Hải, Trạm Giang, Trung quốcGiờ địa phương: 21h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 13h00’ thứ Năm 22/02/2005



     Sứ mệnh của Việt Nam là tiêu diệt khả năng phát động cuộc tấn công của Trung quốc. Để hoàn thành được mục tiêu này, lực lượng không quân của Việt Nam sẽ được chia nhỏ ra. Thương vong sẽ cao. Có thể báo chí quốc tế sẽ gọi việc làm đó là tự sát. Nhưng sự việc không phải là như vậy; đây là cách Việt Nam đã tiến hành các cuộc chiến tranh hiện đại và đã chiến thắng. Mục tiêu của các đợt không kích là các đơn vị pháo binh và thiết giáp của Trung quốc tập trung dọc tuyến biên giới dài 300 km; căn cứ máy bay Su-27 ở Du Lâm trên đảo Hải Nam; căn cứ tàu ngầm Tam Á ( ) cũng trên đảo Nam Hải gần căn cứ Su-27, căn cứ tạm của Hạm đội Nam Hải đóng tại quân cảng Trạm Giang. Sở chỉ huy tiền phương của Chiến dịch Đòn Rồng được đặt ở phía Đông bán đảo Lôi Châu, tạo thành tuyến ngăn cách giữa Biển Nam Trung hoa và vịnh Bắc Bộ.

      Những người tấn công không hy vọng phát hiện bất kỳ một tàu lớn nào của hải quân Trung quốc còn ở các cảng – chúng hoặc đang lặn xuống đáy Biển Nam Trung hoa hoặc đang đi tuần tra và ứung chiến ở các khu vực trên tuyến hàng hải phía Nam, nơi mà quân Mỹ, Nhật bản hay hải quân Anh đang triển khai. Không. Mục tiêu của họ là những kho nhiên liệu phía Bắc quân cảng, được biết đến với cái tên “khu Nga”. Đây là một khu nhà thấp tầng nằm ở phía Đông cầu tàu, là nơi ở dành cho các cố vấn kỹ thuật Nga (và gia đình họ) cùng một số trang thiết bị nghiên cứu quan trọng.

     Suốt đêm, lực lượng không quân Việt nam đã được điều động từ nơi ẩn náu của chúng ở Campuchia và Lào bay về các đường băng quân sự gần Hà Nội. Nhiệm vụ tấn công Trạm Giang được trao cho các phi công của một phi đội đơn nhất gồm 12 máy bay chiến đấu MiG-21. Phi đội này bay rất thấp về hướng Đông, cả phi đội luôn giữ độ cao cách mặt đất hoặc mặt biển chừng 45 mét, đủ thấp để không lọt vào màn hình rađa cảnh giới của Trung quốc.

     Chúng sẽ không bị phát hiện cho đến lúc tới được đất liền của Trung quốc; tuy nhiên, sau khi đã tới được đất liền, các phi công MiG-21 của Việt nam lại phải đương đầu với thử thách khác, không quân Trung quốc đã dự kiến triển khai các máy bay Su-27 của họ, vì thế biên đội MiG-21 cần sẵn sàng sử dụng tất cả biện pháp đối kháng cần thiết để chống lại máy bay Su-27 của Trung quốc. Bóng đêm sẽ có ích cho các phi công Việt Nam, họ là những người lái có kinh nghiệm bay đêm dày dạn hơn hẳn các phi công Trung quốc, không quân Trung quốc đã chủ yếu dành thời gian huấn luyện vào việc thực hiện các chuyến bay ngày.

     Theo kế hoạch tác chiến của Việt Nam, phi đội MiG-21 sẽ chia thành hai tốp. Tốp thứ nhất gồm 5 máy bay, đảm nhận việc đánh kho xăng dầu. Khi kho xăng bị trúng bom, lửa sẽ bùng lên, theo tính toán của các sĩ quan tham mưu, ngọn lửa từ kho xăng sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho công việc của tốp máy bay thứ hai –tấn công vào khu Nga.

     Các máy bay MiG-21 đã đến được đất liền lúc 21 giờ 14 phút và ngay lập tức gặp phải một bức màn hỏa lực phòng không từ các trận địa cố định bố trí dọc bờ biển dẫn tới căn cứ hải quân này. Tuy nhiên hỏa lực phòng không không đủ mạnh, không máy bay MiG nào bị trúng đạn và tất cả phi đội đều bay tới được mục tiêu. Trong vòng vài phút, một phi đội máy bay Su-27 đã xuất kích đánh chặn trước khi các máy bay MiG bắt đầu dội bom xuống kho xăng dầu.

     Và đúng lúc này người Việt Nam thể hiện khí phách của họ. Những phi công Việt Nam có đeo kính nhìn đêm trong khi phi công Trung quốc thì không. Bay vào ban đêm đã là công việc căng thẳng thần kinh ngay cả những lúc thời tiết tốt nhất, chưa nói gì đến những việc làm những động tác quay gấp đột ngột trong lúc bổ nhào hay vọt lên vì khi đó rất khó xác định trên dưới. Hai phi công Trung quốc đã mất mạng đêm đó khi máy bay của họ đâm sầm vào núi sau khi mất phương hướng và không còn biết đâu là mặt đất nữa. Các máy bay MiG còn bắng trúng 3 chiếc Su-27 khác, sau đó một chiếc MiG cũng bị dính đạn.

     Sau khi quét sạch những chiếc Su của Trung quốc, các máy bay Việt Nam bắt đầu cắt bom, họ dùng kính quan sát ban đêm để thực hiện nhiệm vụ này. Các bồn chứa xăng dầu được bố trí nằm gần khu cảng và trải rộng trên một diện tích lớn. Chỉ cần một quả bom bắn trúng bất kỳ một trong 10 bồn dầu khổng lồ đó thì cũng có thể làm phát nổ toàn bộ số bồn còn lại. Chiếc MiG đầu tiên đang định tấn công thì bị nổ tung trong một trận mưa hỏa lực mặt đất được rađa điều khiển chính xác. Chiếc thứ hai cũng bị trúng đạn gây hỏng nặng, nhưng ít ra thì viên phi công cũng còn thời gian để nhảy dù. Chiếc máy bay thứ ba đánh trúng vào một bồn chứa dầu..

     Khắp nơi, những tiếng nổ lớn nối tiếp nhau. Bóng chiếc tàu chổ dầu New World của hãng Shell hắt lên trên nền bức tường lửa. Bốn chiếc MiG còn lại quay sang hoàn thành nốt sứ mệnh của họ.

     Cuộc tấn công vào bồn chứa dầu chỉ diễn ra trong không đầy 5 phút, về lý thuyết thì 5 phút tuy không dài nhưng cũng đủ thời gian cho các chuyên gia và các nhà khoa học Nga tìm chỗ ẩn nấp. Nhưng họ không kịp làm việc đó. Các máy bay MiG-21 – mỗi chiếc được trang bị một quả bom có sức công phá lớn nổ trên cao và các tên lửa không đối đất kèm súng canon đã quay sang làm nốt công việc của chúng. Một chiếc Su-27 của Trung quốc chợt xuất hiện, nó bay thẳng về phía những chiếc MiG và phóng liền hai quả tên lửa không đối không.

     Viên phi công lái chiếc máy bay MiG đi đầu thậm chí không kịp ấn nút ghế dù trước khi máy bay của anh ta bị bắn trúng. Các đồng đội của anh ta tiếp tục cuộc không kích. Ba chiếc đã cắt được bom. Những quả bom này tuy không phải là bom thông minh được điều khiển bằng lade nhưng chúng cũng đã làm tròn nhiệm vụ của mình. Khu người Nga đã trở thành đống gạch vụn, tất cả các tòa nhà đều bị sập đổ. Tám mươi lăm người Nga bị thiệt mạng – đa số là phụ nữ và trẻ em. Sứ mệnh MiG đã thành công – cả hai mục tiêu đều bị đánh trúng, lực lượng không quân Việt Nam đã để lại trên chiến trường 7 chiếc MiG.

     Căn cứ không quân ở Du Lâm bị bỏ trống. Tất cả máy bay hiện có của Trung quốc đã được triển khai ở biển Nam Trung hoa hoặc đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ Trạm Giang. Việt Nam đã điều một phi đội nhỏ máy bay Su-27 của họ vào căn cứ tiền phương chính cho Chiến dịch Đòn Rồng này của Trung quốc. Chúng bay rất nhanh và thấp dưới tầm hỏa lực phòng không rồi trút lửa xuống đường băng, phá hủy đài chỉ huy, ba chiếc máy bay tiếp dầu IL-76 và trạm rađa dẫn đường của sân bay. Những máy bay Trung quốc sau khi làm nhiệm vụ về đã phải chuyển về hạ cánh tại sân bay dân dụng Hải Khẩu, nơi đó không có các kỹ sư hay dịch vụ hậu cần làm công việc bảo dưỡng máy bay cho đợt tấn công khác.

     Cuộc tấn công của Việt Nam vào Du Lâm đã làm tê liệt lực lượng chiến đấu của Trung quốc một khoảng thời gian đủ dài, chiến thắng nho nhỏ này có tác dụng giữ cho bầu trời Việt nam yên tĩnh để lực lượng không quân của họ có thể tập trung tiến công nốt hai mục tiêu còn lại. Thừa thắng từ cuộc tấn công vào Du Lâm, các phi công Việt Nam bay thẳng tới tiến công căn cứ tàu ngầm Tam Á. Bằng hỏa lực rốckét và súng canon, biên đội Việt nam đã cắt đứt hệ thống thông tin liên lạc và gây ra một loạt đám cháy nhỏ. Một chiếc tàu ngầm lớp Romeo đã bị phá hủy và chìm xuống biển. Một chiếc khác cũng bị đánh trúng. Rất nhanh chóng, phi đội máy bay này rút lui sau khi đã trút hết đạn mà không hề bị thương vong, chúng bay trở lại hướng biên giới về Hà Nội.

     Cùng thời gian đó, 34 máy bay chiến đấu, máy bay ném bom và máy bay cường kích của Việt Nam đã liên tục đánh vào các vị trí của Trung quốc dọc biên giới.

     Cảnh tượng thật kinh hoàng khiến cho người ta nhớ lại chiến dịch ném bom rải thảm của Mỹ trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, toàn bộ tuyến biên giới bị bốc cháy khi những quả bom chùm và bom sát thương nổ trên không trung cày xới các khu rừng, nơi pháo binh và binh lính Trung quốc ẩn nấp. Mãi tới đợt không kích thứ hai, một số ụ súng phòng không của Trung quốc mới kịp cất tiếng để bảo vệ hàng chục nghìn binh lính tập trung ở đó. Máy bay của Việt Nam đã phải chịu một số thiệt hại, họ mất 12 chiếc trong đợt không kích thứ hai trước khi các ụ pháo phòng không của Trung quốc bị tiêu diệt và mất 5 chiếc nữa trong đợt không kích thứ ba khi hỏa lực phòng không của Trung quốc giảm đi đáng kể.

     Tuy nhiên, khi máy bay Việt Nam rút đi thì các vị trí của Trung quốc rơi vào tình trạng hỗn loạn, công tác chỉ huy và kỷ luật bị phá vỡ. Người ta không bao giờ biết toàn bộ mức thương vong sau ba đợt không kích này. Trung quốc nói rằng 600 lính đã bị chết hoặc bị thương. Ảnh của vệ tinh quân sự cho thấy số lượng thương vong có thể lên tới 4.000 người. Không bao giờ người ta biết được chính xác những gì đã xảy ra cũng như con số thương vong.

     Trung quốc đã tập trung toàn bộ lực lượng cho một cuộc tiến công trên bộ nhằm vào lãnh thổ Việt nam,  Quân ủy Trung ương đã ra chỉ thị nói rằng lực lượng không quân của đối phương đã bị tiêu diệt. Người Trung quốc đã bị bất ngờ bởi cường độ và độ chính xác của cuộc không kích. Bom sát thương và bom chùm đã giết chết tất cả những ai không ẩn nấp, phá hủy mọi thứ xuất hiện trên mặt đất, kể cả đó là những chiếc xe bọc thép hạng nặng. Chủ tịch Vương phải đích thân ra lệnh ngừng cuộc tấn công vào Việt Nam.

Phòng thu của hãng CNN, AtlantaGiờ địa phương: 08h30’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 13h30’ thứ Năm 22/02/2005


     “Chắc chắn không có ai ở nước này coi ý kiến phòng vệ dân sự là điều nghiêm túc và chỉ có Chúa mới biết được là thái độ đó đã tồn tại được bao lâu, ít ra thì cũng 25 năm rồi. Chỉ có vài lời đãi bôi cửa miệng nói về các mối đe dọa hạt nhân, gần đây người ta cũng có nhắc đến vấn đề vũ khí hóa học và vũ khí sinh học, nhưng cũng như khi đề cập đến vấn đề hạt nhân, những lời nói đó không hề là suy nghĩ thật sự. Hơn nữa, khi nói đến những chuyện như thế này, phần lớn mọi người đều cho rằng phòng vệ dân sự là một thứ suy nghĩ ngớ ngẩn mặc dù điều này đã được cho là cần phải được bảo vệ”. Những lời nói với giọng trầm trầm đó là của Edward Stone, một biên tập viên kỳ cựu đã 61 tuổi của tập san “Bản tin của các nhà khoa học nguyên tử - The Bulletin of the Atomic Scientists” trong một chương trình được truyền hình trực tiếp từ trường đại học Michigan ở Chicago. Ngày hôm trước, trên chiếc đồng hồ nguyên tử do tạp chí này hư cấu nên, những chiếc kim chỉ giờ và chỉ phút dịch từ 19 phút xuống còn 1 phút trước nửa đêm, đúng thời điểm mà kim đồng hồ đứng lại trong cuộc khủng hoảng tên lửa tại Cuba giữa Mỹ với Liên Xô trong thập niên 60. Nửa đêm là thời khắc báo hiệu thời điểm của cuộc hủy diệt.

     Stone tiếp tục nói:

     - Dường như trong chừng mực nào đó có thể bảo vệ được dân chúng ở các thành phố bằng cách sử dụng những căn hầm tránh bụi phóng xạ hoặc bằng biện pháp đơn giản như chui xuống gầm bàn làm việc hoặc bàn học nếu bạn thấy một tia sáng lóe lên, hoặc nấp đằng sau một thân cây, hoặc chui xuống một cái rãnh khi bạn ở ngoài trời. Nhưng khi có tới hàng chục vũ khí hạt nhân được sử dụng chống lại Mỹ thì tình hình sẽ khác hẳn. Một cuộc chiến tranh hạt nhân tổng lực theo như kịch bản được Matxcơva và Washington vạch ra sẽ bao gồm hàng nghìn vũ khí hạt nhân được bắn vào lãnh thổ của nhau. Điều trở nên rất rõ ràng đối với những người nhạy cảm nhất là công việc phòng vệ dân sự chống lại một cuộc tiến công dữ dội như thế là sẽ vô ích. Nếu bạn đang ở trong thành phố, và bạn bị tấn công bởi một vũ khí hạt nhân thì bạn hoặc sẽ bị chết ngạt hoặc bị thiêu cháy hay bị giết chết bởi sức ép của vụ nổ đó. Những cơn bão lửa sẽ đốt cháy hết ôxy khiến bạn không còn không khí nữa để mà thở. Bụi phóng xạ sẽ không tan đi sau hai tuần lễ. Không hề có một thứ phép mầu huyền diệu nào giúp bạn dễ dàng chui ra khỏi nơi trú ẩn và ngắm nhìn mọi thứ lại trở lại tốt đẹp như xưa để cho bạn lại có thể đi đến cửa hàng mua một ít sữa và trở lại cuộc sống bình thường. Sự việc không đơn giản diễn ra như vậy.

     Người dẫn chương trình quay sang đại tá David Blakeny thuộc lực lượng vệ binh Quốc gia tiểu bang Illinois. Ông này có 10.000 binh sĩ dưới quyền và ăn nói theo lối nhà binh luôn nuốt mất âm. Đại tá nói:

     - Trong một chừng mực nào đó nếu cuộc tấn công hạt nhân xảy ra, tất cả các đơn vị quân sự với những bài huấn luyện thông thường, chắc chắn chỉ có một khả năng phản ứng hạn chế trước mối đe dọa đó. Chúng tôi có thể đảm bảo an ninh, giúp đỡ sơ tán hoặc xây dựng lại. Mặc dù chỉ duy trì một mức độ sẵn sàng rất thấp nhưng qua những hoạt động và rèn luyện hàng ngày, chúng tôi có thể đáp ứng điều đó.

     - Đáp ứng ư, tốt quá, ngài đại tá - người giới thiệu nhấn mạnh -Thế nhưng, sự đáp ứng đó hiệu quả đến mức nào? Người của ngài đã được huấn luyện cho cuộc tấn công hạt nhân chưa?
- Chưa hề. Từ nhiều năm nay, lực lượng cảnh vệ đã không tiến hành bất kỳ một bài huấn luyện nào với tình huống sẵn sàng đối phó với một cuộc chiến tranh hạt nhân. Có ba lý do. Chúng tôi không muốn làm dân chúng hoảng sợ. Tái tạo trên mô hình một cuộc tiến công như vậy sẽ rất tốn kém. Và thứ ba, trong thời Chiến tranh Lạnh, việc chuẩn bị cho một cuộc tiến công hạt nhân luôn bị đối phương coi là một hành động thù địch.

     Người dẫn chương trình ngắt lời:

     - Ngài đang nói với tôi rằng nước Mỹ hoàn toàn, ý tôi muốn nói là hoàn toàn không chuẩn bị cho việc này. Có đúng thế không, ngài Edward Stone?

     Stone đáp:

     - Chúng ta sẽ đối phó tương tự như chúng ta vẫn thường làm đối với bất kỳ thảm họa nào. Trong những năm 1950 và 1960, cuộc chạy đua vũ trang đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Đến thập kỳy 1970 chúng ta đã cố gắng ổn định tình hình bằng các hiệp ước SALT 1 và ABM. Ý tưởng chủ đạo của các hiệp định này là chấp nhận khái niệm cân bằng hạt nhân. Thay vì một phía luôn cố tìm cách vượt lên trên phía kia, chúng ta chấp nhận một tình hình nào đó, và họ cũng vậy, trong đó cả hai phía đều có lực lượng đại thể ngang bằng nhau. Mỗi phía đều có thể tiêu diệt hoàn toàn phía kia, cho dù phía nào tiến công trước cũng vậy. Để làm cho khái niệm Đảm Bảo Tiêu Diệt Lẫn Nhau (hay còn gọi mà MAD) có hiệu lực, phải đảm bảo rằng không bên nào có thể bảo vệ được dân chúng hay lực lượng vũ trang của mình. Do vậy từ cách nhìn này mà những chương trình phòng thủ dân sự thực sự mạnh mẽ sẽ bị coi là có tính chất khiêu khích. Nếu bên nào thực sự bắt đầu đào những hầm trú ẩn lớn vào sâu trong lòng đất và trang bị thực sự cho chúng, hoạc bất cứ bên nào hành động như thể họ rất nghiêm túc bắt đầu công việc bảo vệ dân chúng, thì việc đó sẽ bị coi là một hành động khiêu khích. Nó sẽ bị coi là một bằng chứng là quốc gia đó đang vạch kế hoạch nào đó.

     Chương trình đã chuyển sang một đoạn phóng sự quay trực tiếp, khung hình chiếu lên một đường phố với những hàng cây cọ thẳng tắp ở thủ phủ California, Sacramento. Delia Murphy, nhân viên Cơ quan phụ trách các hoạt động khẩn cấp, đang chờ để phát biểu. Người dẫn chương trình giải thích việc cơ quan của cô này đã đối phó như thế nào với các trận động đất, lũ lụt, rò rỉ chất thải, nổi loạn sắc tộc, và những thảm họa khác trong những năm gần đây, nhưng không phải là một cuộc tấn công hạt nhân.

     Murphy bắt đầu nói:

     - Cho tới nay, điều này vẫn chưa đè nặng lên tâm trí chúng ta. Chúng ta đã từng có các hầm phòng không trong những năm 50 và 60, nhưng những chiếc hầm đó đã bị lãng quên. Không một địa phương nào xây dựng được thêm một căn hầm trú ẩn dự phòng. Nếu chúng ta bị tấn công bởi một tên lửa hạt nhân, rất nhiều người sẽ bị chết ngay từ cú đánh đầu tiên. Không hề có sự chuẩn bị nào cho một tình huống như thế. Suốt thập niên 60, các hầm trú ẩn đã được dự phòng với bánh, kẹo và các thùng vệ sinh. Nhưng vào năm 1984, chúng ta đã bán sạch những kho đó cho các nước Thế giới thứ Ba. Lần gần nhất dân chúng phải lo lắng là trong thời gian diễn ra cuộc chiến tranh vùng Vịnh năm 1991. Họ hỏi hầm trú ẩn gần nhất ở đâu. Tôi đã phải nói đùa với họ. Tôi giới thiệu họ tới các nhà hàng Mc Donald vì ở đó người ta trữ thực phẩm dưới tầng hầm.

     - Có dấu hiệu hoảng loạn nào ở chỗ cô không, Carole?

     - Đã xảy ra một vài vụ cướp của. Nhưng tôi nghĩ phần lớn dân chúng vẫn bình tĩnh, lắng nghe các thông báo, và lo toan cho gia đình mình.

     Khung hình chuyển sang người dẫn chương trình, anh ta nói:

     - Chúng ta sẽ có ngay một hồi âm từ Cơ quan Liên bang quản lý tình trạng khẩn cấp – FEMA ( ). Hôm nay họ đã rất bận rộn chuẩn bị cho cái mà tất cả chúng ta hy vọng sẽ không bao giờ xảy ra. Họ chỉ đang xác nhận những gì mà tất cả chúng ta vừa mới khám phá cách đây vài phút. Những sáng kiến liên bang và các chương trình huấn luyện của họ giúp đỡ dân chúng Mỹ trong một cuộc tấn công hạt nhân hủy diệt đã bị cắt bỏ do thiếu kinh phí. Không ai nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra. Edward Stone, cho phép tôi quay lại với ngài. Tôi có trong tay một tài liệu tình báo đã được giải mật của Richard Cooper, Chủ tịch Hội đồng Tình báo Quốc gia. Tôi xin trích dẫn một đoạn trong tài liệu này như sau: “Trung quốc có kế hoạch hiện đại hóa lực lượng tên lửa đạn đạo xuyên lục địa  ICBM của họ bằng các tên lửa mới hơn, và khác với người Nga, họ đã tăng số lượng tên lửa triển khai. Trong tương lai, họ có thể sẽ có bước cải thiện bằng cách sử dụng một lực lượng ICBM cơ động”. Ở một trang khác, Cooper nói thế này: “Nhiều hệ thống tên lửa tầm xa của Trung quốc có thể nhằm vào nước Mỹ”.

     - Edward Stone, nếu chúng ta biết rằng điều này sẽ xảy ra thì tại sao chúng ta lại không làm điều gì với nó?

     - Rõ ràng, chúng ta đã đánh giá sai những ý đồ và quyết tâm của Trung quốc. Cho tới cách đây hai ngày, tôi vẫn không biết có ai đó không thuộc phái cánh hữu cứng rắn một cách lập dị có niềm tin rằng Trung quốc sẽ phát động một cuộc tấn công tên lửa vào CONUS.

     - Xin lỗi, CONUS là cái gì vậy?

     - Đó là viết tắt của Lục địa Hợp chủng quốc Hoa kỳ( ). Chắc chắn là chúng ta đều biết Trung quốc có khả năng bắn tới một hoặc hai thành phố nằm trên bờ biển phía Tây. Họ không thể bắn tới Chicago hay Washington. Nhưng họ có thể gây một số thiệt hại thực sự ở California. Điều đó làm chúng ta phải tỉnh táo với Trung quốc. Chúng ta sẽ không bao giờ lao vào một cuộc chiến tranh với họ. Chẳng lẽ Tổng thống lại muốn để mất San Francisco hay Los Angeles hay sao? Chính điều đó khiến chúng ta phải thận trọng. Đó là phương cách hoạt động của chính sách răn đe. Chính sách của chúng ta đối với Trung quốc dường như hơi bị vụn vặt. Tuy nhiên nó là hình thức dính líu ngầm nào đó. Trung quốc có một kho vũ khí hạt nhân rất nhỏ, khoảng 400 đến 500 tên lửa. Trong khi đó, Mỹ có hơn 20.000 vũ khí như vậy. Nhưng nếu quý vị đề nghị tôi chỉ ra những khiếm khuyết trong chính sách tình báo của chúng ta, thì tôi sẽ phải nói rằng chúng ta đã tập trung sự chú ý của mình quá nhiều vào những quốc gia không lương thiện như Iran, Irắc, Liby, Bắc Triều tiên đồng thời lại luôn luôn hy vọng rằng Trung quốc giữ thái độ trung lập ít nhất về mặt quân sự. Vấn đề không phải như vậy.

     - Tôi chỉ muốn nói thêm, - đại tá Blakeny nói, - sẽ có hàng triệu người bị thương trong một cuộc tiến công hạt nhân. Họ sẽ không thể ngay lập tức nhận được sự điều trị y tế thích hợp. Chỉ có vài trăm giường bệnh chữa trị tập trung trong cả nước, không đủ để giải quyết cơn lũ người bị bỏng và những nạn nhân bị tia phóng xạ sau vụ nổ hạt nhân. Bây giờ tôi muốn nói với các vị rằng, nếu các nhà lãnh đạo Trung quốc và Mỹ không thể giải quyết được tình trạng đối đầu này thì lực lượng Vệ binh Quốc gia của Illinois sẽ chẳng làm gì được cả. Chúng ta đang đi tới một tình huống mà khi nó xảy ra những người sống sót sẽ ghen tỵ với những người đã chết.

Phố Wall, New YorkGiờ địa phương: 08h45’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 13h45’ thứ Năm 22/02/2005


     Cũng giống như thành phố London vài giờ trước đó, phố Wall hiện bị bao trùm bởi một không khí trống rỗng đầy bí hiểm. Chỉ có vài ba nhân viên miễn cưỡng đến làm việc. Hệ thống tàu điện ngầm của New York có cớ để tạm ngừng hoạt động, các tuyến xe lửa từ ga Trung tâm nối Manhattan với các vùng ngoại ô dân cư ở New Jersey và Connecticut cũng vậy. Những thương gia nào cố xoay xở để đến được nơi làm việc thì đều nhận thấy các thị trường tài chính hầu hết đang trong tình trạng tê liệt. Trước đó Ngân hàng Trung ương Anh quốc, cùng với các ngân hàng thương mại lớn đóng trụ sở ở London, đã thông báo ngừng trao đổi tiền tệ ở khu vực trung tâm tài chính và thương mại của thành phố. Ngân hàng còn loan báo, những thỏa thuận đặc biệt sẽ được dàn xếp để giải quyết các giao dịch cho ngày thứ năm và thứ sáu. Ngân hàng này không hề có thêm lời giải thích nào ngoài việc ra một thông báo phụ nói rằng họ “hy vọng” cuộc khủng hoảng đang đè nặng toàn thế giới sẽ được giải quyết tới chừng mực thích hợp để có thể nối lại các hoạt động bình thường vào ngày thứ hai tuần sau. Chưa bao giờ các Ngân hàng trung ương hoặc các cơ quan quản lý tiền tệ trên thế giới phải đối mặt với một tình trạng như vậy. Thị trường tiền tệ hiện đại không hệ có phương cách đối phó hoặc chí ít là chuẩn bị đối phó với tình huống như thế này. Từ những năm 1980, một nhóm các ngân hàng của Mỹ, Nhật bản và châu Âu đã chi phối công việc kinh doanh thị trường tiền tệ, họ đã cùng nhau phát triển hệ thống ngân hàng toàn cầu để tạo điều kiện cho các thị trường tiên tệ trên thế giới hoạt động suốt ngày đêm. Một hồ sơ điện tử, được gọi là Sổ Cái, sẽ ghi lại tất cả các thương vụ được tiến hành trong ngày rồi được chuyển từ Tokyo sang London và từ London đi New York, sau đó lại quay trở lại Tokyo, tại đó toàn bộ tiến trình lại bắt đầu từ đầu. Chưa một ai nghĩ rằng chiếc đồng hồ này sẽ ngừng lại. Do vậy khi một nhóm nhỏ gồm vài thương gia vốn đã cố tìm được công việc ở London đặt chân tới văn phòng làm việc họ, những người này nhanh chóng nhận ra là họ có trong tay một tập hồ sơ gồm các hợp đồng mà họ không thể giao dịch với sự tin tưởng nào đó. Ngay sau đó, Ngân hàng Trung ương Anh quốc ra một thông báo như sau:

     “Do những sự kiện chưa từng có ở Đông Á, Ngân hàng Trung ương Anh quốc sau khi tham thảo ý kiến với các ngân hàng lớn, các công ty buôn bán vàng bạc và các cơ sở chiết khấu, xin được thông báo rằng cho tới khi có thông báo tiếp theo, tất cả các giao dịch trên thị trường tiền tệ hoạt động thông qua hệ thống máy tính sẽ ngừng hoạt động. Ngân hàng Trung ương Anh quốc sẽ giúp đỡ bất kỳ ngân hàng nào ở London gặp khó khăn do quyết định này. Ngân hàng chúng tôi hy vọng rằng cuộc khủng hoảng tiền tệ sẽ được giải quyết trong một vài ngày tới, và chúng tôi sẽ hợp tác với các cơ quan quản lý tiền tệ ở những nơi khác nhằm ổn định thị trường tài chính.

     Chi cục dự trữ Liên bang New York, một chi nhánh của Cục dự trữ Liên bang Mỹ có nhiệm vụ thực hiện các giao dịch thị trường( ) cũng đưa ra một thông báo tương tự vào đầu giờ giao dịch ở New York. Trong khi bản thông báo của ngân hàng Ngân hàng Trung ương Anh quốc còn có một chút căn cứ pháp lý nào, thì thông báo của Chi cục Dự trữ liên bang New York lại không có chút cơ sở pháp lý. Nhưng có thể xảy ra tình huống như vậy. Chẳng hạn đối với một giao dịch xuất hiện tại ngân hàng ở London, Chi cục Dự trữ Liên bang New York không thể ngăn cản hai bên giao dịch tiến hành thỏa thuận với nhau về giá cả một khi cả hai bên đều muốn mạo hiểm làm như vậy. Do không có một thị trường chuyên nghiệp nào hoạt động nên vòng chu chuyển Sổ Cái đã ngừng lại ở London, thành ra lời kêu gọi tạm ngừng trao đổi buôn bán do Cục dự trữ liên bang Mỹ đưa ra chỉ thuần túy mang tính chất lý thuyết.

Trung Nam hải, Bắc KinhGiờ địa phương: 22h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 14h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Chiếc Mercedes của Jamie Tống rẽ từ phố Phúc Hữu vào cổng phía Đông Trung Nam Hải. Mỗi một bên cánh cửa của những cánh cổng kép này đều có một người lính Quân giải phóng canh gác, lính gác tỏ ra rất chăm chú khi chiếc xe của Tống đi chậm lại. Con đường phía trong cổng đã bị thu hẹp đáng kể khiến cho chiếc Mercedes nhích chậm như sên bò. Những khối nhà khung bê tông thấp tầng chen lẫn những sảnh đường được bài trí trang trọng là nơi Ban lãnh đạo Đảng và Nhà nước tiến hành các cuộc họp quan trọng. Viên tài xế cho xe dừng lại bên cạnh một khối nhà được xây dựng từ đầu thế kỷ 19. Tống mở cửa dợm bước chân ra khỏi xe. Không khí lạnh và khô. Trăng lấp ló sau những đám mây làm cho bầu không khí cả ngày hôm đó trở nên nặng nề và ảm đạm. Tống ra hẳn phía ngoài xe và rảo bước. Quá sảnh đường là một bụi cây, phía sau bụi cây là hồ Trung Hải. Lối vào sảnh nằm ngay ven đường trông chẳng gây được chút thiện cảm nào, cổng ra vào chỉ là một chiếc cửa đẩy làm bằng kính lồng trong khung gỗ. Khung cảnh ngay phía sau cánh cửa cũng tương tự như vậy, chẳng hề gây ấn tượng chút nào. Vẫn là gỗ và kính, nhưng kính lúc này được che phủ bằng một bức rèm màu ôliu. Tống được dẫn qua chỗ này vào để vào chính phòng. Trung phòng kê một bộ bàn ghế gồm một chiếc bàn hội nghị lớn và khoảng 16 chiếc ghế tựa đã được xếp đặt theo hình chữ U vây xung quanh.

     Chủ tịch Vương và các cán bộ cao cấp của Quân giải phóng và các quan chức tình báo đang chờ ông ta. Ngoại trưởng ngồi vào chỗ của mình ở cuối bàn, đối diện với Chủ tịch. Ngồi hai bên Chủ tịch là các tư lệnh hải quân và không quân. Vương Phong bắt đầu cuộc họp bằng việc trích dẫn chính sách hạt nhân đã có từ lâu của Trung quốc:

     - Kể từ năm 1964, mục tiêu của chúng ta là duy trì ở mức hạn chế một kho vũ khí hạt nhân chiến lược, khu vũ khí đó được sử dụng làm lá chắn nhằm không để những siêu cường hiếu chiến mưu tính quyền bá chủ toàn cầu. Giờ đây, chính sách của chúng ta đang bị đặt trước thử thách. Điều không may là Mỹ đã chọn việc chứng tỏ rằng họ có thể đánh bại chúng ta trong một trận đánh hải quân thông thường. Nếu chúng ta không sử dụng tới sức mạnh hạt nhân của mình, chúng ta sẽ mất các vùng lãnh thổ ở Biển Nam Trung hoa. Tôi chắc rằng tất cả các đồng chí có mặt ờ đây đều nhất trí đó là một viễn cảnh không thể chấp nhận được.

     Vương ngừng lời rồi đề nghị có một sự đánh giá về quân sự.

     Vị tướng kỳ cựu của Quân giải phóng nhân dân nói rằng Trung quốc có hơn 500 đầu đạn hạt nhân. Khoảng 120 tên lửa triển khai trên đất liền. Một số được giấu kín trong các hang động và có thể được chuyển ra các địa điểm phóng trong đêm tối. Có 120 máy bay, có khả năng mang 250 đầu đạn nữa, nhưng chúng chỉ có hiệu quả khi đánh Việt Nam và Đài Loan. Số máy bay này có thể tới được Nhật bản nếu không bị bắn rơi. Sức mạnh chính của Trung quốc là lực lượng tàu ngầm. Hiện có hai tàu ngầm đang nằm trong khoảng cách có thể tấn công hạt nhân vào lục địa Mỹ, và chưa có dấu hiệu nào cho thấy chúng đã bị phát hiện. Một chiếc tàu kiểu mới cải tiến từ tàu ngầm tấn công điện - diêzen lớp Kilo hiện đang ở ngoài khơi bờ biển California. Trước sự kiện Đài Loan năm 1996, chiếc tàu này đã được dự định chỉ đưa vào hoạt động vào năm 2005, nhưng thời gian biểu đó đã được điều chỉnh và Cục thiết kế Rubin của Nga đã đồng ý giúp đỡ. Chiếc tàu ngầm này mang những tên lửa hành trình phóng từ biển do Nga chế tạo mang theo đầu nổ hạt nhân công suất 200 kiloton, có thể vượt qua khoảng cách 3.000 km vào nước Mỹ. Những thành phố nằm trong tầm bắn xa nhất của nó là Minneapolis, Kansas City, Little Rock và Houston. Những thành phố dự kiến được chọn làm mục tiêu là Denver, Salt Lake City và Phoenix.

     Chủ tịch Vương hỏi vì sao các cơ sở quân sự không nằm trong kế hoạch tiến công. Viên tướng trả lời rằng do số lượng đầu đạn hạt nhân có hạn chế, nên sẽ hiệu quả hơn nhiều nếu triệt phá các trung tâm dân cư và gây nên tình trạng hoảng loạn khắp nước Mỹ. Ông ta phân tích:

     - Cỗ máy quân sự của Mỹ không thể bị đánh bại, nhưng nước Mỹ có thể bị đánh bại bởi chính nhân dân của Mỹ. Họ vốn đã hoảng sợ và đã bắt đầu có các vụ cướp bóc.

     - Vậy tại sao không phải là Los Angeles hay San Francisco? Chúng là những thành phố có tính chất tượng trưng hơn - Vương hỏi tiếp.

     - Chúng ta muốn giữ lại sự đồng tình của số đông Hoa kiều ở đó cũng như của cộng đồng di cư châu Á khác. Họ là một lực lượng chính trị hùng mạnh ở chính nước Mỹ.
Vương gật đầu. Vị tướng nói tiếp:

     - Nhưng ngoài ra cách 3.000 km ngoài khơi ở Đông Thái Bình Dương hiện còn có một tàu ngầm tên lửa chiến lược lớp Hạ, đây là tàu ngầm thuộc loại hiện đại của chúng ta. Chiếc tàu ngầm lớp Hạ mà chúng ta đã hy sinh mang tên lửa đạn đạo xuyên lục địa JL1 chỉ có tầm bắn 2.700 km. Chiếc tàu mới hiện đại hơn, được trang bị tên lửa JL2, có tầm bắn 8.000 km. Thưa đồng chí Chủ tịch, điều đó có nghĩa làviệc hủy diệt Washington đã nằm trong tầm tay của chúng ta. Người Mỹ không hề nghĩ là tàu ngầm của Trung quốc lại ở gần đến như vậy. Tàu này đã rời sở chỉ huy hạm đội Bắc Hải ở Thanh Đảo cách đây vài tuần và luôn chạy sau một chiếc tàu vận tải, chiến thuật này đã làm cho nó hầu như không thể bị phát hiện.

     - Chúng ta sẽ tuyên bố về những chiếc tàu ngầm này chứ? - Jamie Tống hỏi.

     Chủ tịch Vương nghiêm nghị nói:

     - Người Mỹ mô tả chúng ta là một nhà nước đã bị nhụt chí. Họ tin rằng họ sẽ khiến chúng ta đầu hàng khi đe dọa tấn công chúng ta bằng vũ khí hạt nhân. Họ đã tách chúng ta ra khỏi nhóm những quốc gia bị coi là không thể kiểm soát và không thể ngăn chặn được gồm Iran, Irắc và Liby. Nếu chúng ta có thể thuyết phục được tổng thống Bradlay tin rằng Trung quốc sẽ không sợ hãi nữa, rằng không giống như trong thế kỷ 19 và 20, chúng ta sẽ dám chấp nhận nguy cơ hủy diệt để bảo vệ chủ quyền của chúng ta, thì chúng ta sẽ chiến thắng cuộc chiến tranh này. Do vậy, bằng việc tuyên bố chúng ta đã đặt được một chiếc tàu ngầm vào vị trí khai hỏa, chúng ta có thể tránh được việc cả hai nước lớn cùng bị hủy diệt. Và chúng ta sẽ giữ lại một bí mật để bảo đảm rằng nếu người Mỹ ngoan cố, Trung quốc sẽ không phải là nạn nhân duy nhất. Tôi hoàn toàn sẵn sàng hủy diệt một thành phố, mặc dù tôi không thể hình dung nó có lợi ra sao với bất kỳ phía nào. Đó, đồng chí Tống, đó sẽ là thông điệp mà đồng chí phải gửi cho ngài Overhalt.

Thành phố Crescent, bang CaliforniaGiờ địa phương: 06h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 14h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Cột ăngten thu phát vô tuyến của chiếc tàu ngầm lớp Kilo của Trung quốc đã bị thuyền trưởng một chiếc tàu đánh cá của Mỹ phát hiện cách bờ biển Crescent City thuộc California 25 km. Hai chiếc tàu này đã suýt va vào nhau khi chiếc tàu ngầm nổi lên ở tầm vừa đủ cho kính tiềm vọng thò lên trên mặt nước để nhận một bức điện. Viên thuyền trưởng thông báo sự kiện này cho các lực lượng bảo vệ bờ biển và lực lượng này đã điều đến tọa độ đó một chiếc tàu chiến từ Crescent City và một trực thăng từ vịnh Humboldt, cách đó 125 km. Trước khi lực lượng này tới khu vực đó, chiếc tàu ngầm Kilo đã lặn xuống sâu khiến các nhân viên điều hành thiết bị định vị sóng âm nhờ những chiếc micro cố định dọc theo đáy bờ biển không thể bắt được tín hiện âm thanh của chiếc tàu này nữa. Các chiếc tàu ngầm tấn công USS Asheville và USS Jefferson City lớp Los Angeles đã chuyển từ nhiệm vụ tuần tra bờ biển phía Bắc sang tìm kiếm chiếc tàu này. Nhưng dường như chiếc tàu này của Trung quốc còn yên lặng hơn tiếng động của chính đại dương phát ra. Các chỉ huy tàu ngầm của Mỹ đã phải liều mạng bộc lộ vị trí của họ trước đối phương khi tiến hành việc truyền sóng định vị âm thanh chủ động để có thể phát hiện được tiếng dội từ vị trí của chiếc tàu Kilo. Nhưng các tàu ngầm Mỹ chẳng phát hiện được gì hết. Những chiếc trực thăng đã thả xuống biển khá nhiều chiếc phao định vị âm thanh. Các tàu trinh sát khác thì cố tìm kiếm bằng cách sử dụng mạng ăngten hình lưới kéo sau tàu kèm theo một sợi dây dài có gắn thiết bị phát hiện âm thanh dưới nước với hy vọng sẽ tìm được chiếc tàu ngầm của Trung quốc.

     Đây là một kẻ thù không nhìn thấy, di chuyển trong màn đêm của biển cả. Trong chiến tranh hiện đại, không có gì nguy hiểm chết người như thế. Ngay từ thập niên 80, Lầu Năm Góc đã đứng trước bằng chứng phũ phàng là hệ thống phòng thủ quốc gia công nghệ cao của Mỹ có thể bị đánh bại bởi một chiếc tàu ngầm duy nhất. Trong cuộc tập trận chung Mỹ – Nhật ở Thái Bình Dương, bảy chiếc tàu ngầm đã lần theo dấu vết của ba chiếc hàng không mẫu hạm( ). Với hệ thống cảnh giới chống tàu ngầm liên tục hoạt động, kèm theo đó là các tuần dương hạm, khu trục hạm và khinh hạm tìm hết cách săn lùng tàu ngầm đối phương, hai trong số ba chiếc hàng không mẫu hạm cùng tám tàu chiến khác đã bị đánh chìm, đổi lấy việc bốn tàu ngầm của đối phương bị mất. Cuộc tranh luận về cách tiến hành phòng thủ hải quân chưa bao giờ chấm dứt. Những kế hoạch theo thuyết vị lai đã được nêu ra để tìm cách giải quyết mối đe dọa từ các loại tàu ngầm hiện đại ngày càng chạy êm hơn, ít tiếng ồn hơn. Trong các kế hoạch đó, vấn đề chính luôn xoay quanh câu hỏi tại sao lại phải nhấn mạnh đến các tàu sân bay nhiều như thế, tại sao lai cứ phải coi các tàu sân bay là vật trưng bày sức mạnh của hệ thống phòng thủ Mỹ, trong khi các tàu này rất dễ bị tiến công. Đã có sự bất đồng xung quanh những vấn đề ưu tiêu tài trợ, đặc biệt cho hệ thống phòng thủ không gian thuộc chương trình Chiến tranh giữa các vì sao, một vài nhà khoa học đã tỏ ý tin rằng chương trình này không bao giờ có thể thực hiện được. Đã có những nỗ lực nhằm không để cho kỹ thuật phát hiện tàu ngầm quá phụ thuộc vào ngành âm học. Một hệ thống rađa vệ tinh đặc biệt đã được thử nghiệm nhằm phát hiện những dấu hiệu bất thường trên mặt biển và so sánh chúng, giống như chữ ký của mỗi người, với các hình ảnh do máy tính tạo ra. Tàu ngầm khi di chuyển sẽ tạo ra những thay đổi nhỏ về độ cao và độ bằng phẳng của sóng nước bề mặt. Vùng nước biển xung quanh tàu sẽ thay đổi nhiệt độ. Các sinh vật sống trong nước sẽ bị xáo động. Tàu ngầm lúc di chuyển sẽ để lại phía sau những hạt không khí nhỏ. Tất cả những hiện tượng này sẽ hiện lên trên bức ảnh từ vệ tinh cho thấy vệt rẽ nước của tàu ngầm kéo dài hơn so với vệt rẽ nước của một tàu nổi.

     Trong nội bộ hải quân Trung quốc cũng đã có một cuộc tranh luận gay gắt về việc nên sử dụng một tàu ngầm đêzen hay tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân cho một sứ mạng bí mật. Phần thắng trong cuộc tranh luận đã thuộc về những người ủng hộ chiến thuật của tàu ngầm lớp Romeo và lớp Ming thuộc loại công nghệ thấp được áp dụng trong trận đánh ở Biển Nam Trung hoa. Họ tin rằng hải quân Mỹ, với việc tập trung vào hệ thống phòng thủ NATO, không được huấn luyện để đối phó với kiểu đe dọa mà tàu ngầm Kilo tạo ra.

Phòng thu của CNN, AtlantaGiờ địa phương: 10h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 15h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Từ khắp nước Mỹ tin tức ào ạt đổ về phòng thu của hãng CNN thông báo tình trạng cướp bóc, giết người, đốt phá và bạo loạn. Các phóng viên ở Los Angeles, New Orleans, Washington, New York, Chicago, Dallas và các nông trại miền Trung nước Mỹ, đều đưa những tin u ám và đẫm máu giống nhau về một dân tộc đang trong cơn hoảng loạn ích kỷ để sống sót. Hàng ngàn nhà cửa bị đột kích. Lúc đầu cảnh sát còn đổ cho đó là cuộc chiến tranh giữa các băng đảng, nhưng ngay sau đó lại nổi lên tình trạng nhiều gia đình thuộc tầng lớp trung lưu đáng kính cũng đang chất thực phẩm ăn cắp được lên xe của họ. Họ tự vũ trang và bắn giết để cướp hàng. Đến giữa buổi sáng, các chuỗi siêu thị đều đóng cửa. Nhân viên bán hàng và gia đình họ được phép ở lại bên trong cửa hàng cho tới khi cuộc khủng hoảng chấm dứt.
Ở Memphis, bọn cướp lùi một chiếc xe bán tải vào một cửa nhà hàng. Khi người chủ 42 tuổi cố ngăn họ lại thì ngực ông ta bị bắn nát bởi đạn bắn ra từ một khẩu súng ngắn hai nòng. Ở Albuquerque, hàng trăm người bao vây một siêu thị đúng lúc những chiếc cửa cuốn bằng sắt được kéo xuống. Hai chiếc xe lao sầm vào tấm kính phía trước để đẩy cửa cuốn lên. Đám người tràn vào cửa hàng, cướp tất cả số thực phẩm tươi và đồ hộp rồi nhồi nhét vào những chiếc túi, hộp, xe đẩy và mọi thứ mà họ có thể tìm thấy. Các nhân viên siêu thị phải tự nhốt mình vào buồng kho.

     Khi tình trạng cướp bóc lan tràn, nhiều thủ đoạn xấu xa hơn đã được áp dụng: đốt phá, bom xăng, thậm chí cả lựu đạn và súng phun lửa. Ở New Orleans, 15 người đã bị giết khi họ mắc kẹt trong một quán rượu ở tầng hầm trong khi những trái bom xăng được ném từ tầng trên xuống. Ở Los Angeles, nhiều khu vực của thành phố đã bị các nhóm cướp bóc có tổ chức chiếm giữ, chúng đã bắn nhau với cảnh sát. Một băng xe máy có vũ trang đã đập phá đại lộ Rodeo ở Beverly Hills trước khi tiến vào khu vực ngoại ô giàu có, tại nơi này lực lượng Vệ binh Quốc gia phải thiết lập một hàng rào bảo vệ bằng súng phun nước, được hỗ trợ bởi những chiếc xe bọc thép và máy bay trực thăng quân sự. Ở hầu hết các thành phố của Mỹ, tình hình đều xấu đi. Không gian đầy tiếng còi não nùng của xe cứu thương, tiếng động cơ xe cứu hỏa và tiếng súng. Những khu vực bị tàn phá nặng nề nhất là khu phố người Hoa, các nhóm côn đồ tấn công vào đó đơn thuần chỉ cốt cho hả cơn giận dữ. Cảnh sát và các lực lượng Vệ binh Quốc gia, vốn đã bị dàn ra quá mỏng trong khi bản thân họ cũng đang phải lo lắng cho gia đình riêng khỏi bị đe dọa bởi tình trạng chiến tranh và hỗn loạn, đã không thấy có lý do gì để bảo vệ những cộng đồng sắc tộc này cả. Ở Chicago, đôi vợ chồng chủ nhà hàng Đông Hồ (East Lake) đã treo một tấm biển với dòng chữ tiếng Anh: “Mời vào và tự nhiên cho”. Họ rời nhà qua lối cửa sau mang theo một chiếc vali đúng như ông bà của họ đã làm ở Thượng Hải cách đây 50 năm. Phần lớn Hoa kiều ở Chicago và nhiều thành phố khác quyết định hoặc “bỏ của cứu lấy người”, hoặc tránh tranh luận về sự vô tội của họ( ). Những người Hoa này đã từng biết quá rõ về chủ nghĩa phân biệt chủng tộc ở Mỹ. Họ cũng biết những nhà cai trị quyết đoán của Trung quốc, đôi lúc đã tự hủy diệt đất nước họ như thế nào. Với sự kiên nhẫn đáng kể, trong ngày hôm đó hàng nghìn Hoa kiều đã quyết định từ bỏ sự nghiệp của ở Mỹ. Hầu hết đều tới xếp vào những hàng người bên ngoài các lãnh sứ quán các nước châu Âu và Mỹ Latinh, khai là người tị nạn do bị đàn áp chính trị. Ở San Francisco, bảy người đã bị giết khi một chiếc xe chạy qua và xả súng vào đoàn người đang xếp hàng trước lãnh sứ quán Braxin.

     Trong phạm vi bán kính 7 dãy phố khu East Lake ở Chicago có ít nhất 20 nhà hàng và cửa hiệu của người châu Á. Những hình vẽ được phun lên khắp nơi xung quanh các tòa nhà mang dấu ấn của các băng bụi đời da đen, những băng nhóm này đã chiếm cứ lãnh địa cách vài dãy phố về phía Nam, cộng đồng người Việt Nam và người Triều Tiên đỡ bị căng thẳng hơn so với những người Hoa. Khi các băng nhóm xông vào, họ tự vệ quyết liệt, điều này làm cho người Mỹ nhớ lại rằng vì sao họ đã không thể đánh bại được những dân tộc này trong hai cuộc chiến tranh riêng rẽ. Những người châu Á này nhử những thanh niên da đen được chỉ đạo kém vào các điểm mai phục. Họ đánh giáp lá cà tay không, giết nhau bằng những cú đá và những nhát chém chí tử. Sau một trận đấu súng đẫm máu trong đó thi thể các thành viên băng cướp cỡ 12 tuổi nằm ngổn ngang trên các đường phố, người Việt tiến xuống phía Nam vào lãnh địa của một băng đảng đã từng tấn công khu siêu thị của họ.

     Họ bao vây một quán rượu. Dưới làn đạn yểm trợ, người Việt cho nổ hai thùng nhiên liệu ngoài cửa sổ, ném lựu đạn vào, bắn vào những kẻ sống sót bỏ chạy ra ngoài rồi trốn đi. Một bình luận viên truyền hình bắt đầu suy đoán hàng chục ngàn người Hoa đang tiến hành nổi dậy trên các đường phố nước Mỹ theo lệnh của Đảng Cộng sản.

     Ở vùng nông thôn, nơi lương thực dồi dào hơn, dân chúng tự tổ chức thành những công xã tự vệ. Người ta xô tới các cửa hàng bán súng đạn. Các nông trại đã biến thành những khu vực phòng thủ tự cung tự cấp. Một cảnh sát trưởng ở Wyoming đã nói một cách hài hước: “Hình như không ai vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng. Nhưng đã có thêm nhiều súng ống hơn so với cách đây 12 tiếng đồng hồ”. Các nhà buôn ô tô cũng thông báo tình trạng mua vét những chiếc 4 bánh, xe tải và xe thùng. “Một số người tới với túi và hòm tiền, lấy một chiếc xe, rồi lái đi”, một chủ cửa hàng bán xe ô tô ở Kansas City cho biết. “Họ chẳng lấy giấy tờ gì hết và không chờ tôi đếm tiền. Họ trả toàn bộ tiền ngay. Đôi khi quá nhiều. Chiến tranh hạt nhân chắc chắn là rất tốt cho công việc kinh doanh chừng nào nó không bao giờ xảy ra”.

     Các thống đốc bang và sau cùng là Tổng thống đã xuất hiện trên hệ thống truyền hình kêu gọi bình tĩnh, nhưng sự xuất hiện của họ dường như chỉ càng làm tăng thêm sự hoảng loạn.
Khách sạn Thế giới Trung hoa, Bắc KinhGiờ địa phương: 23h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 15h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Tài xế của chiếc Lincoln Continental cho xe chạy vòng qua các phố nằm ở phía sau khu ngoại giao để tới khách sạn Thế giới Trung hoa - China World, nơi sứ quán đã đặt thuê một phòng đặc biệt trên tầng Horizon. Suốt trên con đường họ đi qua, phố xá đã hết sạch người đi biểu tình, ngổn ngang trên đướng là những hình nộm cháy dở bị vứt bừa bãi, những tờ “Nhật báo Quân giải phóng” mà nhiều sinh viên mang theo khi tham gia biểu tình, giờ bay tứ tung khắp các con phố vắng lặng. Trên bức tường bao quanh khu vực đại sứ quán, đoàn biểu tình đã dán đầy những tấm áp phích ca ngợi Chủ tịch Vương. Đường phố hoang vắng kỳ lạ, họ chỉ nhìn thấy ba xe ô tô đi qua đoạn đường ngắn, đó là những chiếc tắcxi chuyên chở khách nước ngoài và tính tiền vé bằng ngoại tệ. Tất cả luồng đường dành cho xe đạp đều vắng tanh ngắt, chúng đã bị Đảng trưng dụng, đã có lệnh cấm dân chúng đi lại trên những con đường phố đó, lệnh cấm đã ban bố và chẳng có một ai dám liều mạng đi qua. Một bầu không khí yên tĩnh bao trùm khu vực này của Bắc Kinh, một khu vực đã được dọn dẹp sạch sẽ, nơi mà chỉ mới cách đó vài giờ còn được chọn là chiến trường tổ chức trận đánh chống chủ nghĩa đế quốc, rồi trận đánh “long trời lở đất” đã nhanh chóng bị từ bỏ ngay sau đó. Ngay lập tức, chiếc xe đi vào khu tổ hợp thương mại trông thật rực sáng và nhộn nhịp có tên là Trung tâm Thương mại Thế giới Trung hoa - China World Trade. Người gác cửa vạm vỡ trong chiếc áo choàng đỏ chỉ đường cho Overhalt.

     Bản nhạc do một ban nhạc thính phòng đang chơi ở phía bên phải Overhalt vọng khắp hành lang. Ông cũng nghe thấy tiếng trống của một ban nhạc Rock & Roll đến từ Philippine phát ra từ một quầy rượu tối om phía bên trái. Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị một chiếc thang máy chờ Overhalt. Có tiếng chào từ sau bức thảm vọng ra: “Xin chúc một ngày thứ năm tốt đẹp”.

     Trên tầng 21, các vệ sĩ của Jamie Tống đón Overhalt và đưa ông tới thẳng khu phòng đặc biệt ở cuối hành lang. Ngoại trưởng Trung quốc đã có mặt ở đó, ông ta đã pha cho mình một ly vốtka với kèm soda tại một quầy rượu nhỏ.

    - Reece, hân hạnh được gặp ngài – Tống nói bằng tiếng Anh.

    - Tôi cũng vậy, Jamie - Overhalt đáp lại.

    Jamie Tống bảo các trợ lý của mình rời khỏi căn phòng, nhưng sau này Overhalt nói ông biết chắc rằng mọi lời nói ra trong căn phòng này đều được ghi âm và được dịch ngay tại phòng giám sát kỹ thuật của Bộ An ninh Quốc gia đặt ở phía sau khách sạn, rồi chuyển thẳng tới Ủy ban Trung ương ở Trung Nam Hải. Overhalt tin rằng tất cả điều này sẽ là một lợi thế. Overhalt nói ngay:

    - Sau khi ngài gọi điện cho tôi hôm thứ tư, tôi đã nói chuyện với Tổng thống. Chính theo đề nghị của Tổng thống, tôi đã có mặt tại đây tối nay. Tôi e ngại những người biểu tình của ngài có thể làm chúng ta mất thời gian và làm tăng nguy cơ của một cuộc đánh nhau bằng hạt nhân.
Ngoại trưởng nhìn thẳng vào Overhalt với một vẻ thờ ơ:

     - Đảng không thể làm gì chống lại những người muốn bày tỏ những tình cảm tự phát chống chủ nghĩa đế quốc.

     Overhalt làm ngơ trước nhận xét này và nhanh chóng đưa câu chuyện đi vào điểm chính là Chiến dịch Đòn Rồng:

     - Dẫu sao, tôi cũng đang có mặt tại đây. Cuộc khủng hoảng do chính các ngài gây ra đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Do vậy, tôi sẽ đi nhanh vào vấn đề một cách thẳng thắn. Như tôi có nói với các ngài hôm nay rằng tên lửa của chúng tôi đã được đặt chương trình và sẵn sàng phóng đi. Tôi được Tổng thống ủy quyền để thông báo với các ngài điều này: khi Trung quốc bắn một quả tên lửa, chúng tôi sẽ tiến hành ngay một cuộc tấn công trả đũa. Không có chuyện “nếu” hay “nhưng” gì hết. Chúng tôi không chỉ nói tới Bắc Kinh. Các mục tiêu đã nằm sẵn trong chương trình điều khiển tên lửa còn là Đại Liên, Thanh Đảo, Thượng Hải, Vũ Hán, Thành Đô. Các thành phố của các ngài sẽ trở thành một đống phế thải phóng xạ. Cơ sở hạ tầng của các ngài sẽ là một đống bê tông vụn nát và những thanh sắt dúm dó. Đất nước của các ngài sẽ không còn là gì nữa.

     Jamie Tống ngắt lời:

     - Reece, ngừng lại, ngừng lại. Ai đang nói về chiến tranh hạt nhân đây?

     Overhalt không dám chắc là liệu người bạn của ông có đúng là không biết gì về mức độ nguy cơ chiến tranh mà PLA đã làm trầm trọng thêm. Ông thận trọng nói:

     - Các ngài đã đặt các tên lửa ICBM triển khai trên đất liền trong tình trạng sẵn sàng khai hỏa. Các ngài đã từ bỏ chính sách không tiến công trước. Tuy nhiên, các lực lượng hải quân của các ngài đang bị tiêu diệt. Nếu chúng tôi muốn chúng tôi sẽ hủy diệt những gì còn lại của lực lượng không quân Trung quốc. Nếu điều đó xảy ra thì có nghĩa là PLA sẽ hết sức bẽ mặt. Đảng sẽ sụp đổ. Giấc mơ của các ngài trở thành một siêu cường kinh tế trong một nhà nước chuyên chế sẽ không bao giờ diễn ra. Đó phải chăng là những gì các ngài muốn, Jamie? Để cho Trung quốc thua cuộc giống như Liên Xô ư? Đó là mục tiêu của các ngài ư?

     Tống nói:

     - Trung quốc sẽ không bao giờ chịu nhục mà quay lại ách nô lệ cho ngoại bang một lần nào nữa- Tống nói tiếp sau khi dừng trong một giây – Nền văn minh của chúng tôi đã có từ rất lâu đời. Các ngài có thể đánh bom toàn bộ đất nước chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ phục hồi, cho dù phải mất một nghìn năm. Tuy nhiên, khi mà chúng tôi cũng biến chỉ một khu ngoại ô của một thành phố Hoa kỳ nào đó thành cái mà ngài gọi là đống phế thải phóng xạ, thì điều gì sẽ xảy ra với nước Mỹ?

     - Chúng tôi có thể xử lý được nó.

     - Các ngài có thể ư? Hãy xem vô tuyến. Hãy nhìn nước Mỹ hoảng loạn tới mức nào ngay khi đất nước họ cũng bị đe dọa như đất nước chúng tôi đã từng bị đe dọa rất nhiều lần trong quá khứ.

     Overhalt không trả lời.

     - Tại sao ngài không so sánh chúng tôi với một băng đảng người Mỹ gốc Phi ở Los Angeles? - Tống nói - Bọn chúng đang tiến công nước Mỹ từ những chiếc xe tải của chúng, chúng đang xả súng bắn vào mọi thứ và rồi bị bắn trả. Những đứa trẻ Mỹ mới 11, 12, 13 tuổi đang bị chính người Mỹ giết dần bởi vũ khí tự động. Ngay giờ đây người Mỹ vẫn đang tiếp tục làm điều đó. Người Mỹ đang chờ chết. Hiện thực đó cũng giống như khi nói cuộc sống băng đảng. Nếu các công dân Mỹ ra khỏi nhà và tự hủy hoại mình, thì tại sao các ngài lại không thể nhận thức được rằng Trung quốc sẽ không làm như thế?

     - Toàn bộ cuộc nói chuyện này làm miệng tôi đắng ngắt, Jamie - Overhalt nói - Chúng tôi đã đổ nhiều thời gian, tiền của và sự chân thành vào đất nước của các ngài, tin rằng các ngài đã thưc sự muốn hiện đại hóa và cải cách. Và tôi không hề sai lầm khi muốn nói với ngài điều này, rằng nước Mỹ và hãng Boeing sẽ sống sót. Ấn độ đang cho các ngài thấy thắng được họ các ngài cũng sầy vẩy, châu Mỹ Latinh đang phát triển nhanh chóng. Nga và Đông Âu đang xếp hàng chờ các công nghệ và kỹ thuật xây dựng của chúng tôi. Cái ngày mà các nước đang phát triển kêu gào là nạn nhân và đòi thoát khỏi thân phận đó đã qua rồi. Trên thế giới này có những thị trường lớn dễ thâm nhập hơn nhiều so với ở đây. Có các nhà lãnh đạo dân chủ có những kế hoạch thực sự cho đất nước họ phát triển. Trung quốc không còn có gì đặc biệt nữa, và nếu các ngài không có chúng tôi thì các ngài cũng sẽ không có Liên minh châu Âu. Nếu Boeing bỏ đi, Airbus cũng sẽ bỏ đi. Các ngài xua đuổi Ford và Chrysler, thì Citroen và Mercedes cũng sẽ cuốn gói. Các ngài cấm AT&T và Motorola, thì các ngài sẽ không có Nokia và Siemens. Tất cả chúng tôi sẽ chấp nhận những mất mát để ra đi. Những người mà các ngài đang đe dọa tấn công hạt nhân chính là những người xây dựng cơ sở hạ tầng tuyệt vời nhất trên thế giới.

     Đúng lúc này, Jamie Tống đứng dậy và bước tới cửa sổ.

     - Tôi đã được ủy quyền để thông báo với ngài rằng tàu ngầm tên lửa hạt nhân lớp Hạ của chúng tôi đang có mặt ở Thái Bình Dương với loại tên lửa đạn đạo xuyên lục địa mới JL2. Từ nơi mà nó đang có mặt, nó có thể bắn tới Washington.

    - Chúng tôi đã đánh chìm nó rồi - Overhalt rít lên.

     - Các ngài đã đánh đắm chiếc tàu Hạ cũ hơn mang tên lửa JL1. Chỉ huy con tàu Hạ 407 đang đợi lệnh bắn. Tôi phải trở lại Trung Nam hải để báo cáo cuộc gặp này của chúng ta. Tại sao ngài không báo cáo với Tổng thống Bradlay qua đường dây an toàn từ sứ quán, và chúng ta có thể gặp lại nhau tại đây trong khoảng hai tiếng đồng hồ nữa? Ngài có thể báo cáo với Bradlay rằng chúng tôi sẽ không bắn cho tới sau cuộc gặp tới của chúng ta? Ngài hiểu ý tôi chứ?

     Hai người cùng nhau đi xuống trong thang máy. Lúc đó đã nửa đêm. Khi họ đứng ở tiền sảnh của khách sạn, thì hoạt động của Bắc Kinh về đêm thấp thoáng trước mắt họ như thể chẳng có điều gì xảy ra cả. Những chiếc xe Limousine nối đuôi nhau. Họ nghe thấy những tiếng còi xe dọc đại lộ Trường An. Khói từ các đống lửa mà những kẻ vô gia cư nhóm lên để sưởi ấm dưới gầm chiếc cầu chui được chiếu sáng bởi những ngọn đèn đường. Overhalt phát hiện ra một điều mỉa mai là một ban nhạc đang chơi rất tồi bài “Rocket man” của Elton John.

     - Nhìn kìa, Reece - Jamie Tống nói - Trong lúc nước Mỹ bốc cháy, thì Trung quốc, lại yên bình. Chúng tôi vẫn đang kiểm soát được con người và nền văn hóa của mình. Tại sao ngài không hỏi Bradlay xem liệu ông ta có kiểm soát được giấc mơ của người Mỹ không?

Nhà Trắng, WashingtonGiờ địa phương: 12h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 17h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Sau khi trực tiếp nói chuyện với Reece Overhalt từ sứ quán Mỹ tại Bắc Kinh, Tổng thống Bradlay đã ra lệnh cho các lực lượng liên quân tại Biển Nam Trung hoa đơn phương ngừng bắn. Tất cả các máy bay trừ máy bay do thám đã trở về căn cứ. Sẽ không có nổ súng trừ khi bị đối phương bắn trước. Cố vấn an ninh quốc gia Martin Weinstein cho rằng người Trung quốc có thể chơi trò bịp bợm, nhưng có một nguy cơ nước Mỹ không có khả năng chấp nhận. “Thưa quý vị, chúng ta phải thừa nhận rằng chúng ta chỉ cách một cuộc tấn công hạt nhân có 2 giờ đồng hồ”, ông nói.

     Trong một vài phút đã có tình trạng không chắc chắn về số lượng tàu ngầm của Trung quốc được triển khai ở Thái Bình Dương. Tình báo quân đội đã xác định gần như chắc chắn rằng có một tàu ngầm tấn công lớp Kilo nằm ngoài khơi bờ biển California gần Crescent City. Vị trí hiện nay của nó chưa xác định, cho dù có một cơ hội rất tốt là chiếc USS Asheville hoặc chiếc USS Jefferson City có thể sẽ theo sát được nó trong một vài giờ tới. Vào thời điểm tàu ngầm Trung quốc bị phát hiện, Jamie Tống đang ở khách sạn China World Hotel với Reece Overhalt. Có khả năng là bản thân Tống cũng không biết rằng tàu ngầm Kilo của Trung quốc đã bị phát hiện. Ông ta đã công bố một loại tàu ngầm hoàn toàn khác, tàu ngầm tên lửa chiến lược lớp Hạ, khi mà nó vẫn còn cách bờ biển California vài nghìn kilomet ngoài khơi Thái Bình dương.

     Tổng thống nói:

     - Chúng ta hãy làm rõ toàn bộ vấn đề. Chúng ta đang bị hai chiếc tàu ngầm đe dọa. Phía Trung quốc nói có một chiếc. Chúng ta biết chiếc kia. Ngay bây giờ, một trong hai chiếc này có thể mở cuộc tấn công vào dân chúng Mỹ. Không rõ có còn chiếc tàu ngầm nào nữa không?

     - Chúng tôi không nghĩ như vậy, thưa ngài. Nhưng chúng ta cũng không biết liệu có còn tàu nữa không?

     - Chúng có thể tiêu diệt một thành phố của Mỹ còn chúng ta sẽ không thể làm được cái quái gì với việc này.

     Arnold Kuhnert nói:

     - Chúng ta có thể phát hiện một quả tên lửa khi nó vừa rời bệ phóng, nhưng điều này sẽ chỉ có ý nghĩa là thời gian đủ dài trước khi nó tới được mục tiêu. Còn các cơ hội cho chúng ta chặn tên lửa đó lại trong thời điểm hiện nay là không tốt lắm.

     - Và để ngăn không cho kịch bản này xảy ra, chúng ta đành từ bỏ quyền của mình đối với Biển Nam Trung hoa.

     - Đó là tất cả những gì cần nói, thưa ngài.

     - Hoặc chúng ta sẽ xóa bỏ Trung quốc nhưng chịu mất Washington và một vài thành phố khác. Bao nhiêu người sẽ thiệt mạng, có thể là 1 hoặc 2 triệu? Thưa quý vị, câu hỏi trước mắt là liệu có đáng hy sinh những sinh mạng đó để duy trì vai trò lãnh đạo của chúng ta trong các vấn đề toàn cầu không?

Đại học Bắc KinhGiờ địa phương: 01h00’ thứ Sáu 23/02/2005
Giờ GMT: 17h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Trong suốt đêm hôm trước, tất cả các sự kiện đã được các sinh viên ghi chép lại qua mạng Internet. Trong lúc các phương tiện truyền thông chính thức do nhà nước quản lý tiếp tục xỉ vả cuộc xâm lược của Mỹ và Nhật bản, thì hoàn toàn không thấy họ nhắc gì tới nguy cơ hạt nhân sắp xảy ra. Kể từ lúc bắt đầu xảy ra Chiến dịch Đòn Rồng, các sinh viên đã tổ chức nhiều cuộc hội thảo không chính thức bàn về những tác động của chiến dịch này. Nhóm hoạt động tuyệt đối bí mật gồm 12 nam nữ thanh niên của Phong trào Cộng sản Mới giờ đây đang xác định xem vào thời điểm nào của cuộc khủng hoảng nên được lợi dụng để buộc có một sự thay đổi chính phủ. Một đài thu thanh sóng ngắn, bắt sóng Chương trình quốc tế của đài BBC, đặt trên bệ cửa sổ với ăngten treo bên ngoài vì tín hiệu thu kém. Nhóm trưởng, một sinh viên kinh tế 21 tuổi, cho rằng phong trào này có 2 nhiệm vụ. Trong khi đọc lại một danh sách liệt kê các tên tuổi lớn, trong đó có Mao Trạch Đông, Mahatma Gandhi và Nelson Mandela, anh này lập luận rằng để giành thắng lợi cho Trung quốc họ phải sẵn sàng hy sinh tự do và có thể cả tính mạng của mình nữa. Nhưng tình hình thực tế cho thấy chưa đến lúc tiến hành biểu tình. Với việc Mỹ sắp mở một cuộc tấn công hạt nhân vào Trung quốc thì nhiệm vụ của những người Cộng sản Mới là đưa ra những lời khuyên dành cho dân chúng để giúp họ tự bảo vệ mình.

     Trong vài giờ qua, đã có nhiều thông điệp đã được truyền trên mạng Internet tới các chi bộ của phong trào ở Thượng Hải, Quảng Châu, Hồng Kông, Đài Bắc, Lan Châu và các thành phố lớn khác. Các đài phát thanh bí mật của Hồng Kông và Đài Loan đã sẵn sàng phát sóng. Có một đài phát nữa ở Lhasa và chi bộ ở Thượng Hải nói rằng họ cũng đang lắp đặt thiết bị truyền thanh. Từng chi bộ dán áp phích khuyên những người sống sót qua một cuộc tấn công hạt nhân cần phải làm gì. Các sinh viên đã lấy ra từ mạng Internet toàn bộ những trang Web về hạt nhân và sao chụp chúng.

     Người lãnh đạo chi bộ Bắc Kinh cho biết trong vòng nửa giờ nữa những người Cộng sản Mới khắp Trung quốc sẽ bắt đầu những tuyên bố của mình. Các xe ô tô đang chờ ngoài sân trường đại học và những tấm áp phích sẽ được phân phát khắp các khu dân cư. Sau đó, dân chúng sẽ được nghe khuyến cáo qua hệ thống loa phóng thanh. Trưởng nhóm nói rõ rằng đây không phải là một dạng hành động chính trị. Mục đích chỉ là cứu tính mạng nhân dân, do vậy, sẽ không có một tấm áp phích nào được dán ở trong hoặc xung quanh Quảng trường Thiên An Môn và khu vực nhạy cảm khác, và cũng sẽ không có thông báo phản đối nào ở đó.

     Khi cuộc họp giải tán, nhân viên Sở công an (Public Security Bureau) xông vào ký túc xá của họ, bắt giữ các sinh viên, tịch thu máy thu thanh và máy tính. Trưởng nhóm vùng ra cố chạy dọc hành lang hòng tẩu thoát. Anh này liền bị bắn chết bởi một loạt đạn trúng vào lưng. Các nhân viên công an cũng ập tới ba chiếc xe đậu bên phía đường đối diện cách cổng chính của trường đại học 300 mét. Hai người lái xe bị bắt. Người thứ ba lao xe chạy trốn, nhưng đã bị dính một trận mưa đạn súng máy ngay ngã tư đầu tiên. Chiếc Volkswagen Santana lật nhào và đâm sầm vào một cột đèn cao áp. Người lái xe bị chết. Một vài người chứng kiến cảnh chết người đó đã bị tạm giam. Rõ ràng là bộ máy an ninh khổng lồ của Trung quốc đã giám sát các hoạt động của những người Cộng sản Mới từ nhiều tháng nay, và khi sinh viên sắp xuất đầu lộ diện thì họ chọn thời điểm để ra tay. Ít nhất là 18 người khác bị chết, 1 ở Hạ Môn, 2 ở Vũ Hán, 3 ở Lan Châu, 1 ở Quảng Đông, 3 ở Thành Đô, 5 ở Lhasa và 3 ở Thượng Hải, nơi cảnh sát nổ súng ngay khi họ ập vào căn phòng đang tiến hành các chương trình phát thanh. Một vài người đã nghe thấy tiếng súng máy trước khi tín hiệu phát thanh kết thúc. Trạm phát thanh của những người Cộng sản Mới ở Hồng Kông đã phát sóng được 12 phút trước khi bị cảnh sát phát hiện. Các tín hiệu từ Đài Bắc bị gây nhiễu.

Bờ biển Caliornia, Thái Bình dươngGiờ địa phương: 09h30’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 17h30’ thứ Năm 22/02/2005


     Viên chỉ huy tàu ngầm tấn công USS Asheville báo cáo rằng anh ta đã nhận được một tín hiệu âm thanh gần như chắc chắn của chiếc tàu ngầm Trung quốc lớp Kilo cách 10 km về phía Nam nơi nó lần đầu tiên bị phát hiện. Ngay lập tức anh ta nhận được lệnh phải bám sát chiếc tàu này, nhưng chưa được tiêu diệt nó vì đang có một cuộc ngừng bắn tạm thời. Lần theo tín hiệu rađio tần số rất thấp, anh ta cho chiếc tàu ngầm của mình chạy bám sau chiếc của Trung quốc và chờ đợi.

     Các thiết bị thu âm đặt dưới biển cũng đã nhận được các tín hiệu tương tự. Một máy bay do thám AWACS được giao nhiệm vụ chuyên theo dõi chiếc tàu ngầm này. Các bức ảnh vệ tinh gửi về chụp rõ vệt rẽ nước mà con tàu này để lại. Viên chỉ huy tàu USS Asheville chờ đợi. Các nhân viên điều hành thiết bị định vị bằng sóng âm trên tàu USS Asheville đang thu tiếng động cơ khí phát ra từ chiếc tàu ngầm của Trung quốc, báo cáo rằng các động tác chuẩn bị phóng các tên lửa hành trình trên con tàu này vẫn chưa bắt đầu. Họ chưa phát hiện thấy nắp đậy cửa các ống phóng tên lửa hành trình trên tàu ngầm Trung quốc vẫn chưa được mở để chuẩn bị bắn.

Lược thuật

Nước Mỹ chuẩn bị kế hoạch tồn tại
sau một cuộc tấn công hạt nhân như thế nào?


     Trong khi những nỗ lực tìm kiếm phương cách che chở dân thường trước thảm họa bị tiến công bằng đòn hạt nhân đã kết thúc từ nhiều thập kỷ trước đây, thì kế hoạch cứu các nhà lãnh đạo đất nước, những tài sản quí của dân tộc, các văn kiện quốc gia vẫn tiếp tục được duy trì; các nhân sĩ chủ chốt của chính phủ cùng với Tổng thống và Quốc hội vẫn được dành cho những hầm tránh bom hạt nhân. Tạp chí “Time” trong một số phụ trương đặc biệt gồm 4 trang đã loan tin rằng chính phủ đang khôi phục một kế hoạch vốn được soạn thảo lần đầu tiên trong những năm 1950 với nội dung là làm thế nào để cứu Tổng thống khỏi nguy cơ của một vụ nổ bom hạt nhân. Trong “Sứ mệnh Tiền đồn”, tên gọi của kế hoạch này, một máy bay trực thăng luôn ở tư thế sẵn sàng. Các phi công đeo kính sẫm màu để bảo vệ mắt khỏi chớp sáng của vụ nổ nguyên tử và mặc bộ quần áo bảo vệ nặng đến 9 kg để tránh tia phóng xạ. Chiếc máy bay được trang bị những bộ đồ khử nhiễm xạ và những bộ quần chống phóng xạ cho Tổng thống và gia đình Tổng thống, thậm chí còn chở theo cả những thiết bị đào bới để cứu các nhân viên Nhà Trắng ra khỏi những đống đổ nát, nếu họ bị đánh bom trước. Chiếc máy bay này sẽ bay thẳng tới chiếc tàu thông tin liên lạc được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt – chiếc USS Northampton – nằm ở ngoài khơi Đại Tây Dương hoặc tới một vài căn hầm khoét rất sâu vào lòng núi. Tờ “Time”, vốn đã viết rất nhiều về việc bảo vệ và phòng chống nguy cơ hạt nhân trong những năm 1990s, đã tiên đoán rằng cơ sở ngầm duy nhất vẫn có thể hoạt động là căn hầm nằm tại ngọn Mount Weather, đó một boongke được xây cách thủ đô 80 km.

     Tờ “Time” viết rất chính xác. Chiếc hầm ngầm được khoét sâu vào lòng dãy núi Mount Weather này là khu liên hoàn đã có từ 43 năm nay. Về mặt hình thức, khu hầm ngầm đó chưa bao giờ tồn tại, nó chỉ hãn hữu lắm mới được nhắc tới như một cơ sở đặc biệt do Cơ quan quản lý tình trạng khẩn cấp Liên bang điều hành. Khu liên hoàn này nằm gọn trong lòng một quả núi cây cối rậm rạp, được bao quanh bằng một hàng rào sắt cao 3 mét, phía trên hàng rào sắt còn có  phủ thêm 6 hàng dây thép gai. Bên trong hàng rào là những bãi cỏ được cắt tỉa và các khối nhà được trang bị ăngten kèm hệ thống tiếp sóng viba. Phía mặt đá cứng được gia cố bằng những chốt sắt dài từ 2,5 mét đến 3 mét. Dưới mặt đất là một khu liên hợp khổng lồ có chức năng điều phối giải quyết thảm họa, khu liên hợp này bao phủ một diện tích rộng tới 18.500 mét vuông, có một cửa ra vào bằng thép chống được vụ nổ hạt nhân ngay cửa vào đường hầm. Các phòng làm việc được gia cố bằng bê tông cốt thép. Nước uống được chứa trong một bể ngầm. Khu liên hợp có một hệ thống máy tính rất lớn nối mạng với nhau, trong khu này cũng có một đài truyền thanh và một đài truyền hình, từ đây Tổng thống có thể phát biểu với cả nước. Ngoài ra còn có một bệnh viện, quán ăn tự phục vụ với đủ thực phẩm cho vài tuần, một trạm phát điện và các khu nhà nghỉ tập thể. Các quan chức chính quyền cao cấp nhất mang theo những tấm thẻ đặc biệt, xếp loại theo thứ tự mức độ quan trọng của cá nhân họ, việc phân loại này được thực hiện để tiện sắp xếp khi sơ tán. Họ gồm các bộ trưởng trong nội các và các thẩm phán tòa án tối cao. Trước khi được đưa vào hầm ngầm, các quan chức sẽ được kiểm tra xem có bị nhiễm phóng xạ hay không, những người bị nhiễm xạ sẽ được khử xạ bằng nước xà phòng có pha thuốc. Quần áo của họ sẽ bị đem đi đốt và họ sẽ được cấp phát quân phục để thay thế. Những chiếc xe chạy điện phục vụ sân gôn sẽ được dùng làm phương tiện vận chuyển những người bị thương tới bệnh viện.
 
Trong thời gian đó, Quốc hội có thể ẩn náu tại khu nghỉ dưỡng Greenbriar ở White Sulphur Springs, Tây Virginia. Boongke này mang mật danh Dự án Đảo Hy Lạp, được xây dựng phía dưới một tổ hợp khách sạn và cũng được trang bị tương tự như boongke Mount Weather nhưng kém sang trọng hơn, tuy nhiên, cơ sở này có thể cho phép Quốc hội tiếp tục hoạt động trong 60 ngày sau một cuộc tấn công hạt nhân. Mục đích của việc bố trí như vậy là để đảm bảo rằng nền dân chủ không bị sụp đổ và không dẫn đến một chế độ độc tài quân sự. Có 1.000 giường ngủ trong 18 nhà tập thể với các nhà vệ sinh chung giống như một nhà trừng giới.
 
“Cái mà họ đã hình dung trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, và có thể đang hình dung ngày hôm nay”, tờ “Time” viết, “là một nước Mỹ bị bao trùm không chỉ bởi cuộc chiến tranh hạt nhân mà còn bởi việc áp đặt tình trạng thiết quân luật, khẩu phần hóa lương thực, chế độ kiểm duyệt và việc đình chỉ nhiều quyền tự do công dân. Nó sẽ là sự kết thúc một xã hội như chúng ta từng biết về nó”( ).

     Trong lúc chính phủ vẫn tiếp tục chính sách im lặng và không đưa ra lời bình luận gì về những ý kiến của tờ Time, thì người ta vẫn tiến hành thảo luận các kế hoạch đã được lập trước đây về cách thức nước Mỹ làm thế nào để cứu vớt di sản của mình khỏi một cuộc tiên công hủy diệt hạt nhân. Các văn bản gốc của Tuyên ngôn Độc lập, Hiến pháp, Tuyên ngôn Nhân quyền sẽ được chuyển bằng máy bay từ Cục lưu trữ quốc gia, cách Nhà Trắng 7 khu nhà, tới Mount Weather. Nếu còn thời gian thì các văn bản khác như cuốn Kinh Guteberg, Bài diễn văn Gettysburg, và các hồ sơ về James Madison, Thomas Jefferson và George Mason sẽ được chuyển tới đây bằng xe tải. Khu trưng bày Quốc gia cũng chọn ra một danh sách những tác phẩm cần bảo vệ, tiêu thức lựa chọn không phải căn cứ vào tên bức tranh mà căn cứ vào kích cỡ của bức họa. Chúng gồm bức họa Ginevra de Benci của Leonardo Da Vinci, bức Alba Madonna của Raphael và bức St. George and the Dragon của Rogier van der Weyden, kích thước của những bức họa này chỉ bằng một tấm bưu thiếp. Chúng được đóng gói vào các côngtenơ kim loại nhẹ, trong đó độ ẩm không khí được giữ ổn định bằng các túi hóa chất.

     Cục dự trữ liên bang sẽ có những kế hoạch riêng của họ( ). Họ đã duy trì một boongke rộng 13.000 mét vuông với đủ tiền mặt trong đó đủ để cung cấp cho một nước Mỹ bị thảm họa hạt nhân. Những xấp tiền được cho vào những chiếc túi nylon xếp trên giá gỗ được kê sát tường sẽ được chuyển ra ngoài bằng một chiếc xe nâng. Các quan chức cao cấp của Ban quản lý công ty Standard Oil được rút vào một trung tâm điều hành khẩn cấp nằm sâu trong lòng đất 100 mét gần Hudson, New York. Công việc của họ là đảm bảo việc cung cấp năng lượng được liên tục. Bộ nông nghiệp đã công bố một chương trình khẩu phần hóa lương thực, cho phép những người sống sót được nhận từ 2.000 đến 2.500 calo một ngày, gồm hơn 3 lít sữa và 6 quả trứng mỗi tuần.

     Các quan chức chính phủ nói mật hiệu duy nhất gồm một từ “FLASH” để thông báo cho người khác biết rằng chiến dịch sơ tán đã bắt đầu.

Washington, DC.Giờ địa phương: 13h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 18h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Các đơn vị Vệ binh Quốc gia được điều động đến tất cả các thành phố trong nước Mỹ. Tổng thống tuyên bố tình trạng khẩn cấp trong toàn quốc. Một vụ bạo loạn tồi tệ nhất đã nổ ra ngay tại Washington khi những lời đồn đại loan truyền sau khi các kênh truyền hình bắt đầu suy đoán liệu Tổng thống, Nội các của ông và các quan chức cao cấp có sẽ được chuyển bằng máy bay đến boongke Mount Weather không. Một người phát ngôn của Nhà Trắng nói: “Chúng tôi chưa bao giờ thảo luận những việc liên quan đến yêu cầu thu xếp an ninh cho Tổng thống”.

     Lực lượng Thủy quân lục chiến đã dựng vội một hàng rào bảo vệ xung quanh Đồi Capitol và Nhà Trắng. Giống như kẻ thù Trung Nam Hải, các nhà lãnh đạo Mỹ di chuyển trong một khu vực dày đặc những đường hầm và đường tàu điện ngầm, họ quá sợ việc phải chường mặt ra trước các cử tri của mình. Có tin nói rằng các nghị sĩ đang chuẩn bị để rời đến nơi trú ẩn Greenbriar, cách đó 400 km, được xây dựng ngầm phía dưới một tổ hợp khách sạn sang trọng. Một người phát ngôn nói: “Chúng tôi không thể xác nhận hoặc phủ nhận việc liệu căn cứ này có còn được sử dụng hay không”. Một lính thủy quân lục chiến đã bị chết vì một kẻ bắn tỉa từ trong đám đông bắn vào cổ. Một quả đạn từ súng phóng lựu vọt qua đầu đám lính thủy quân lục chiến rơi vào tòa nhà của quốc hội. Những chiếc máy bay lên thẳng giải tán đám đông bằng hơi cay. Binh lính xuất hiện với súng phun nước và đạn cao su.

     Chính phủ đã không thể che giấu nổi công chúng về mối đe dọa xảy ra một cuộc tấn công hủy diệt hạt nhân và khắp nước Mỹ đã lan tràn một nỗi lo sợ về cuộc tấn công hạt nhân sắp xảy ra, thế nhưng các quan chức và công chúng đều có thái độ phớt lờ trước những công việc chung cần phải làm. Tất cả họ đều có một gia đình riêng phải bảo vệ, họ phải chăm nom con cái và phải mua các thứ dự trữ. Lực lượng vệ binh quốc gia, lục quân và thủy quân lục chiến đã kiểm soát hầu hết các trung tâm thành phố. Các băng cướp kiểm soát nhiều khu vực khác. Nhiều người coi nông thôn là nơi an toàn hơn và đã hướng về đó bằng ô tô khiến cho các tuyến đường trở nên tắc nghẽn, đây đó đã có những vụ xô xát. Các hệ thống giao thông công cộng bị đình trệ. Các hãng hàng không hủy bỏ các chuyến bay và cho máy bay của họ bay về phía Nam tới Mỹ Latinh hoặc về phía Bắc tới Canada. Các báo tăng thêm số với những lời chỉ dẫn cách đối phó với một cuộc hủy diệt hạt nhân.

     Các đài truyền hình giờ đây đã dành toàn bộ chương trình để nói về cuộc khủng hoảng Chiến dịch Đòn Rồng, họ đưa ra những suy đoán mới về mối đe dọa hạt nhân của Trung quốc trong khi các mục tin thương mại thì tập trung vào các loại thực phẩm đóng hộp và các hộp đồ cấp cứu cần thiết cho sự tồn tại. Một cuộc thăm dò ý kiến trên tờ New York Times nhận thấy rằng 64% người Mỹ tin rằng chính phủ đã có kế hoạch phòng thủ trước các cuộc tấn công bằng tên lửa. Tờ Washington Post ước tính rằng chỉ với hai đầu đạn hạt nhân của Trung quốc, hai triệu người Mỹ có thể sẽ thiệt mạng và hai trăm nghìn người khác có thể sẽ bị thương. Báo này đã đưa ra các so sánh với những số liệu được sưu tập từ thời kỳ chiến tranh Lạnh, khi mà mối đe dọa hạt nhân của Liên Xô còn tồn tại, những số liệu cũ đã đề cập tới nguy cơ sẽ có hai mươi triệu người chết và năm trăm triệu người bị thương. Mỗi quả bom 550 kiloton sẽ hủy diệt tất cả sinh vật và những tòa nhà trong phạm vi bán kính 5,6 km. Lửa có thể thiêu hủy những khu vực có diện tích gấp đôi, dân chúng sống trong khu vực đó một nửa sẽ bị giết hại và nửa còn lại sẽ bị thương.( )

     Cơ quan thường trú của CNN tại Bắc Kinh dựa theo các nguồn tin ngoại giao đã trở thành hãng thông tấn đầu tiên đưa tin về việc một tàu ngầm lớp Hạ của Trung quốc được tuyên bố đã có mặt ở Thái Bình dương. Tuyên bố này đã làm gián đoạn một cuộc thảo luận về Mount Weather khi nó chỉ ra rằng thời gian bay bằng máy bay lên thẳng từ Washington đến nơi trú ẩn này là 20 phút trong khi các tên lửa của tàu ngầm cấp Hạ có thể bắn tới mục tiêu từ chỉ trong vòng 10 đến 15 phút sau khi phóng.

     Chương trình ABC News đã tiến hành phỏng vấn một phi công lái máy bay lên thẳng hồi hưu, ông này trước đó từng được giao nhiệm vụ cứu hộ gia đình Tổng thống. Viên phi công nói:

     - Trong những năm đó, chúng ta luôn phản ứng như thể chúng ta có thể vượt qua được một cuộc tấn công hạt nhân tổng lực. Tôi không nghĩ mọi người – thậm chí cả những người có chức vụ cao trong chính phủ – có bất kỳ suy nghĩ nào về những hậu quả mà một cuộc tấn công bằng vũ khí hạt nhân nhiều megaton nhằm vào Mỹ gây ra. Chúng ta sẽ quay trở lại thời kỳ đồ đá. Điều đó là không thể tưởng tượng được.( )

     Tại Nhà Trắng, Tổng thống Bradlay nói với các nội các của ông:

     - Dân chúng Mỹ đang hoảng sợ. Họ có thể trở nên không thể kiềm chế được. Sau một cuộc tấn công, chúng ta sẽ phải sẵn sàng với một đám dân chúng đã quá sợ hãi nên trở thành điên loạn đến mức không còn kiểm soát được.

     Một sự yên lặng bao trùm và tiếp đó là tiếng của một nhân viên cứu trợ đang trả lời phỏng vấn trên truyền hình vang lên khắp phòng họp:

     - Tôi sẽ rất xấu hổ nếu tôi phải nói với dân chúng rằng mình có thể giúp đỡ họ. Điều này nằm ngoài khả năng của chúng tôi. Tôi không thể làm cho dân chúng tin rằng hiện có một hệ thống có tác dụng, khi mà từ trong sâu thẳm trái tim tôi, từ trong bóng tối của màn đêm, tôi nghi ngờ là nó sẽ có thể hoạt động được.
Tiếp sau đó là những nhận xét của một cựu giám đốc khu liên hợp Mount Weather:

     - Tôi sẽ vi phạm luật lệ nếu nói với các bạn là liệu căn cứ đó đã sẵn sàng tiếp đón Tổng thống Bradlay và chính quyền của ông hay chưa. Tôi chỉ muốn nói rằng chính sách của chúng ta sau sự sụp đổ của Liên Xô là chúng ta không nên đóng lại những cánh cửa hầm chết tiệt đó. Hãy nhớ điều mà Plato nói: “Chỉ có cái chết mới chứng kiến sự kết thúc của chiến tranh”.( )

Bắc Kinh, Khách sạn Thế giới Trung hoa Giờ địa phương: 02h00’ thứ Sáu 23/02/2005
Giờ GMT: 18h00’ thứ Năm 23/02/2005


     Reece Overhalt mở đầu khi hai người ngồi xuống ghế trong khách sạn China World:

     - Tổng thống Bradlay đặt câu hỏi liệu Trung quốc có thể đáp ứng những điều kiện có tính quốc tế được đưa ra nhằm chấm dứt cuộc xung đột này không. Ông ấy cũng muốn các ngài ghi nhận cuộc ngừng bắn đơn phương ở Biển Nam Trung hoa của các lực lượng đồng minh trong khi chúng tôi tìm cách giải quyết mớ bòng bong lộn xộn này. Đồng thời, các tàu ngầm Trident của Anh và Mỹ sẵn sàng phóng tên lửa bất kỳ lúc nào. Chúng tôi hiện có máy bay ném bom tàng hình B2 ở Okinawa và Guam, các hầm chứa tên lửa Peacekeeper và Minuteman cũng đã sẵn sàng. Những cặp chìa khóa hạt nhân đã được đưa ra khỏi hộp bảo vệ. Mỗi sĩ quan ở từng dàn phóng đã sẵn sàng sử dụng chúng khi nhận được lệnh của Tổng thống.

     Jamie Tống lấy một tờ giấy từ trong cặp ra và trải lên trên mặt chiếc bàn thấp. Ông ta nói như thể đang đọc tờ giấy đó:

     - Chủ tịch Vương sẽ rút các vũ khí hạt nhân của chúng tôi với điều kiện Mỹ rút các lực lượng quân sự ra khỏi Biển Nam Trung hoa. Nếu các ngài làm như vậy, chúng tôi sẽ đảm bảo việc đi lại tự do cho tất cả các tàu bè dân sự, chúng tôi cũng sẽ cho phép hải quân Nhật bản tiến hành các cuộc tuần tra biển trong có giới hạn. Sau một thời gian thỏa đáng cho tình hình lắng xuống, nếu chẳng hạn hải quân của các ngài muốn vào thăm cảng Hồng Kông hay Thượng Hải, hoặc nước Anh lại muốn đưa tàu chiến tới thăm Brunây thì các tàu chiến của Mỹ và đồng minh sẽ được phép vào trên cơ sở xem xét từng trường hợp một. Các ngài sẽ thừa nhận hiện có một cuộc tranh chấp hợp pháp mang tính chất khu vực đối với quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa và các ngài phải chấp thuận để cuộc tranh chấp đó cho khu vực này tự giải quyết.

     Đến đoạn này Jamie Tống ngước mắt lên, nói:

     - Reece ạ, những gì chúng tôi muốn nói, nôm na là: “hãy để châu Á tự giải quyết những vấn đề của châu Á”. Hãy rút khỏi nơi mà sự hiện diện của các ngài không còn được coi là cần thiết nữa, và các ngài hãy tránh đừng có dính líu vào bất kỳ một cuộc chiến tranh nào khác ở đây, việc đó sẽ làm hàng nghìn người Mỹ bỏ mạng. Tối nay, đại sứ Mỹ và tôi sẽ ký một bản ghi nhớ. Các văn kiện chi tiết hơn sẽ được quan chức ngoại giao hai bên thương lượng trong vài tháng tới. Sau đó nên có một sự trao đổi các cuộc viếng thăm cấp cao nhất và mọi việc sẽ trở lại bình thường. Chủ tịch Vương cũng muốn đưa ra một đảm bảo của cá nhân ông rằng buôn bán sẽ không bị tác động. Chúng tôi hiểu rằng chúng tôi cần công nghệ và đầu tư của các ngài để phát triển. Ông hy vọng chúng tôi sẽ tiếp tục được hưởng những đặc quyền buôn bán.
Reece Overhalt quay trở lại sứ quán để gọi điện cho Tổng thống Bradlay. Trung quốc cho Mỹ thêm 3 giờ nữa để đi đến một quyết định.

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 15h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 20h00’ thứ Năm 22/02/2005


   Một báo cáo của Bộ phận tình báo tín hiệu từ Hawaii thông báo họ đã bắt được những tín hiệu trao đổi ngắt quãng trên một tần số đã được mã hóa mà các nhà phân tích nói có thể đã diễn ra giữa căn cứ hải quân Thanh Đảo và tàu ngầm lớp Hạ. Máy bay đã được điều động đi tìm kiếm những tín hiệu đó. Chiếc tàu ngầm gần nhất của Mỹ cũng còn cách vị trí nghi ngờ có tàu Hạ của Trung quốc đang ẩn náu tới 250 hải lý. Chi đến lúc này người ta vẫn báo cáo cho Tổng thống biết việc tìm kiếm các tín hiệu của tàu ngầm Trung quốc vẫn rất khó khăn, giống như tìm kim đáy biển.

     Thủ tướng Anh gọi điện đề nghị tiếp tục sự giúp đỡ về quân sự. Ông bày tỏ sự thông cảm về tình trạng hỗn loạn trong xã hội dân sự ở nước Mỹ. May mắn là nước Anh, đã từng có kinh nghiệm với việc các thành phố của họ bị oanh tạc trong thế chiến thứ II nên tình hình vẫn được kiểm soát tốt hơn. Ông cũng bày tỏ sự lo ngại với việc các tờ báo, đài phát thanh và truyền hình ở Hồng Kông bị đóng cửa. Chủ bút tờ South China Morning Post đã bị bắt giam. Cả BBC và CNN đều đưa tin về những vụ bắt bớ hàng loạt những người bị tình nghi có âm mưu lật đổ. Hội đồng Lập pháp ở Hồng Kông đã bị đình chỉ hoạt động khiến Trưởng đặc khu Hồng Kông đã loan báo những biện pháp khẩn cấp.

     Thủ tướng Nhật bản gọi điện kêu gọi Tổng thống Bradlay rút khỏi một cuộc chiến tranh lớn hơn mà trong đó cả Mỹ lẫn Trung quốc đều sẽ không phải là người chiến thắng. Ông này nói rằng Nhật bản có thể chấp nhận chủ quyền của Trung quốc đối với Biển Nam Trung hoa chừng nào khu vực đó vẫn là tuyến đường buôn bán quốc tế. Theo lời thủ tướng Nhật thì không nên coi việc Trung quốc đòi chủ quyền đối với khu vực biển Nam Trung hoa là nguyên cớ để tiến hành một cuộc chiến tranh nhiệt hạch. Thủ tướng Đức nói ông không nhận thấy điều gì tốt đẹp từ cuộc chiến tranh đó.

     Tổng thống Pháp thông báo ông đã ra lệnh cho các lực lượng quân đội Pháp án binh bất động trong thời gian hiện nay, Pháp không có ý định dính vào một cuộc chiến tranh hạt nhân với Trung quốc. Bộ trưởng quốc phòng Matt Collins nói những tin tức đã được xác nhận có thêm những hoạt động di chuyển quân ồ ạt ở biên giới Việt Nam. Các quân khu Quảng Châu và Côn Minh vẫn được tuyên bố là khu vực có chiến tranh. Những hình ảnh thu được từ vệ tinh cho thấy lực lượng pháo binh đang được rút về các vị trí phía trước kia dọc biên giới. Nhưng không rõ là Việt Nam có được an toàn trước cuộc tấn công của Trung quốc hay không. Một số vũ khí có sức công phá mạnh nhất đã được triển khai ở Bằng Tường chỉ cách Hà Nội có 150 km. Các nhà phân tích vẫn xem xét những bức ảnh cho thấy Trung quốc vẫn tiến hành những công việc chuẩn bị phóng tên lửa M11, loại có thể bắn tới các vùng ngoại ô Hà Nội.

     Trên đảo Hải Nam có những dấu hiệu cho thấy tên lửa M9 đã ở trong tình trạng sẵn sàng. Với tầm bắn 600 km, loại tên lửa này có thể bắn tới Đà Nẵng và Huế. Thủ tướng Ấn độ gọi điện nói rằng ông nhận được các tin tức về những cuộc nổi loạn ở khắp Tây Tạng. Quân đội đã nổ súng ở Lhasa, Xigaze và Gyangze. Hàng trăm người đã thiệt mạng. Ấn độ đã cho lập các trại tị nạn để đón những người Tây Tạng đang tìm cách chạy trốn qua biên giới. Quân đội Ấn độ cũng đã được điều đến để tăng cường khả năng bảo vệ biên giới. Văn phòng báo chí của Nhà Trắng đề nghị Tổng thống xác nhận ông sẽ không rời khỏi Nhà Trắng.

     Cả lực lượng vệ binh quốc gia lẫn lực lượng lính thủy đánh bộ đều tiên đoán sẽ có thêm những cuộc bạo loạn, thậm chí là bạo loạn ở mức độ nguy hiểm hơn nếu tình hình vẫn diễn ra một cuộc sơ tán. Lính biên phòng Mêhicô đã nổ súng vào những người Mỹ tìm cách chạy sang Tijuana và Nogales phía Nam Tuscon. Cũng đã có những chuyện rắc rối ở những địa điểm khác dọc biên giới. Canada phản ứng một cách đơn giản hơn, họ đã mở cửa biên giới và cho dân chúng vào Canada, đồng thời chính phủ Canada chỉ yêu cầu dân tị nạn tiếp tục di chuyển về phía Bắc để giảm bớt tình trạng tắc nghẽn giao thông.

     Trong khi Reece Overhalt nói chuyện với Tổng thống, những tin tức đầu tiên truyền về cho biết Trung quốc chiếm đảo Bắc Cán của Đài Loan, đảo này nằm ngay ngoài khơi bờ biển Phúc Kiến. Hai mươi phút sau, khu định cư Matsu vốn được bảo vệ tốt hơn cũng đã rơi vào tay Trung quốc. Trong vòng 5 phút sau khi tin này được xác nhận, Tổng thống Bradlay đã lệnh cho tàu USS Asheville tiêu diệt tàu ngầm lớp Kilo nằm ở ngoài khơi bờ biển California. Reece Overhalt vẫn đợi trên đường dây điện thoại bảo mật. Bộ trưởng quốc phòng, Cố vấn an ninh quốc gia, Chủ tịch tham mưu trưởng liên quân và Bộ trưởng ngoại giao đều được nối dây tham gia cuộc nói chuyện chung qua điện thoại. Reece Overhalt giải thích chính sách của Trung quốc nhằm gạt nước Mỹ ra khỏi các vấn đề của châu Á.

     - Thế nào, các vị có ý kiến gì không? Tổng thống lên tiếng.

     - Thưa Tổng thống, Bộ trưởng bộ quốc phòng nói, tại sao chúng ta lại nghĩ đến việc dùng vũ khí hạt nhân để kết án tử hình hàng triệu người dân nước Mỹ? Tôi cho rằng người Trung quốc đã đề nghị những điều kiện hòa giải với chúng ta, và theo tôi, chúng ta nên chộp lấy cơ hội đó bằng cả hai tay. Quyết định leo thang xung đột trên biển của chúng ta được đưa ra không phải là để phản ứng với việc Trung quốc chiếm Biển Nam Trung hoa, mà là với việc họ đã đánh chìm tàu Peleliu. Nhiệm vụ của tàu Peleliu là cứu các chuyên gia dầu khí Mỹ bị bắt làm con tin. Cách đây một giờ tôi đã nhận được thông báo là những người đó hiện đã được các lực lượng hải quân Nhật bản giải thoát và họ đang được an toàn trên một tàu hải quân của Nhật bản. Tôi đề nghị ngài với tư cách là tổng thống liên bang Hoa kỳ, và tôi với tư cách Bộ trưởng quốc phòng, hai chúng ta sẽ gửi lời cảm ơn đến chính phủ Nhật về việc này. Đồng minh Nhật bản của chúng ta hiện đã nổi lên với tư cách là một cường quốc toàn cầu và như vậy chúng ta có thể tin tưởng trao cho họ vai trò lãnh đạo ở châu Á. Nếu các tuyến đường buôn bán được đảm bảo, thì việc liều lĩnh chấp nhận nguy cơ chiến tranh hạt nhân sẽ có ý nghĩa gì? Ngoài thiệt hại về sinh mạng, nền kinh tế toàn cầu có thể bị đẩy lùi vài thập kỷ. Sẽ có một vài sự thay đổi trong các liên minh và trong cân đối cán cân quyền lực, điều này đòi hỏi mà phải mất nhiều năm mới ổn định được. Bản thân nước Mỹ sẽ trải qua một biến động tâm lý nội bộ mà chúng ta sẽ mất vài thế hệ cũng không thể hồi phục được. Hãy lắng nghe những gì người ta đang nói trên vô tuyến truyền hình. Là một dân tộc, chúng ta vẫn đang phải lấy lại sức sau thất bại ở Việt Nam cách đây 30 năm cho dù trong cuộc chiến tranh đó chẳng hề có một viên đạn nào rơi xuống lãnh thổ chúng ta. Phải mất bao nhiêu lâu chúng ta mới chữa khỏi chấn thương do cuộc tấn công hạt nhân gây ra. Chưa cần bắn một quả tên lửa, người Trung quốc đã đẩy đất nước này vào tình trạng hỗn độn vì bạo loạn và cướp bóc. Tôi đề nghị chúng ta ký Bản ghi nhớ, giữ cho các tên lửa ở nguyên vị trí và mở cửa lại phố Wall và để cho nước Mỹ quay trở lại cuộc sống bình thường. Nói đúng ra, điều này sẽ không giống như là chúng ta bị đẩy ra khỏi châu Á, chúng ta không bị như vậy. Chúng ta sẽ nổi lên như là những cứu tinh của châu Á và châu Âu.


     Một cú điện thoại từ Văn phòng báo chí cắt ngang cuộc thảo luận. Tổng thống chỉ thị phát đi một tuyên bố nói rằng ông và các cố vấn của ông sẽ không sơ tán khỏi Nhà Trắng. Tuy nhiên, không có chi tiết nào được đưa ra về việc các cơ sở trú ẩn hạt nhân đã được chuẩn bị sẵn sàng. Trên đồi Capitol, các nghị sĩ chỉ rời khỏi văn phòng để trở về nhà họ. Không tiết lộ các chi tiết về an ninh, một vài nghị sĩ nói với các phóng viên rằng không có chuyện họ đi đâu đó mà không có gia đình họ đi kèm. Các nghị sĩ còn nói rằng không có cơ sở trú ẩn nào để họ đến cả. Thực tế, cả Nhà Trắng và các tòa nhà của Quốc hội đã bị những người biểu tình bao vây. Nhân viên an ninh đã cảnh báo nguy cơ của việc sơ tán bằng máy bay lên thẳng. Mật vụ lẫn trong đám đông đã báo cáo có người mang theo vũ khí, kể cả những vũ khí tự động rất mạnh có thể bắn rơi máy bay.

     Ngoại trưởng Larry Gillchrest đưa ra lập luận theo hướng khác. Ông nói:

     - Tôi không nghĩ rằng đây là thời điểm để có một sự lựa chọn dễ dàng và nhượng bộ Trung quốc trước mũi súng. Các chính quyền phi dân chủ khác trên khắp thế giới sẽ coi Mỹ là một con hổ giấy. Nếu Trung quốc thành công trong việc làm chúng ta bẽ mặt, sẽ không có chính phủ dân chủ nào có được cả ý chí lẫn khả năng để kiểm soát các vấn đề toàn cầu nữa. Một nước Trung quốc không được kiểm soát sẽ xâm lược Đài Loan – họ đã bắt đầu làm việc đó. Họ sẽ tìm cách kiểm soát Triều Tiên và Đông Dương. Các cộng đồng kinh doanh người Hoa ở châu Á sẽ ủng hộ Trung quốc và làm xói mòn ảnh hưởng của chúng ta. Thưa Tổng thống, kết quả cuối cùng sẽ là những tình trạng hỗn loạn quốc tế, không chỉ trong cán cân quyền lực mà cả trong các nền kinh tế, hậu quả là hàng chục, nếu không nói là hàng trăm cuộc chiến tranh nhỏ hơn sẽ bùng nổ. Một hệ quả khác không thể tránh khỏi là các cuộc xung đột sẽ lan rộng, có thể bắt từ từ Trung Đông hoặc ở châu Âu, và chúng ta sẽ bị lôi kéo vào đó giống như chúng ta đã từng bị lôi kéo vào Chiến tranh Thế giới thứ Nhất và thứ Hai, vào chiến tranh Triều Tiên, Việt Nam, vùng Vịnh và Bôxnia. Nếu chủ để của cuộc thảo luận này là tìm kiếm một sự lựa chọn để thoát ra khỏi cuộc xung đột này thì, thưa các vị, chúng ta đang mơ mộng. Mọi người sẽ chết. Các thành phố sẽ bị hủy diệt. Sự lựa chọn tốt nhất đối với chúng ta tiếp tục kiểm soát cuộc xung đột này từ đầu đến cuối và trở thành những người chiến thắng. Nếu chúng ta làm được việc đó, chúng ta sẽ có thể đảm bảo hòa bình và an ninh của nước Mỹ cho nhiều thế hệ. Nếu chúng ta không làm được điều này, thì những người khác, hoặc thậm chí ngay cả chúng ta trong 5 năm nữa sẽ lại đứng trước tình huống tương tự như thế này, chúng tá sẽ có thể lại bị đe dọa bởi một liên minh hạt nhân giữa Trung quốc và Iran, hoặc Ấn độ và Nga, khi đó họ sẽ có những tên lửa tốt hơn và tàu chiến lớn hơn mà chúng ta khó có thể đánh bại được một cuộc chiến tranh quy ước. Phải chăng chúng ta không thể chiến thắng thưa Tổng thống? Hay phải chăng tâm hồn người Mỹ quá dễ bị tổn thương vì chiến tranh?

     - Marty! - Tổng thống nói trực tiếp với cố vấn an ninh quốc gia - Liệu chúng ta có chút bằng chứng nào chứng tỏ rằng Trung quốc sẽ hòa giải nếu chúng ta nhượng bộ? Và liệu rằng sau khoảng thời gian, chính sách dính líu ngầm của chúng ta sẽ tạo ra một nhóm các nhà lãnh đạo Trung quốc có đầu óc cải cách hơn để chúng ta có thể quan hệ với họ được?

     - Tôi tin rằng điều này có thể xảy ra. Nhưng chúng ta không biết chúng ta sẽ phải trải qua bao nhiêu rối loạn mới đi đến thời điểm đó. Dính líu ngầm là một chính sách của những năm 1990, chính nó đã dẫn chúng ta đến tình cảnh hiện nay. Nếu chúng ta đạt được một thỏa thuận với họ và tiếp tục chính sách đó, thì tình hình có thể sẽ vẫn như vậy. Trung quốc đã phát động Chiến dịch Đòn Rồng vì ba lý do. Một là để tuyên bố chủ quyền đối với nguồn dầu lửa và hơi đốt ở Biển Nam Trung hoa và tránh không phụ thuộc quá nhiều vào các thị trường quốc tế. Thứ hai là để củng cố quyền lực của Đảng Cộng sản ở Trung quốc. Thứ ba là để tiếp tục cái mà người Trung quốc coi là một chiều hướng lịch sử không thể tránh khỏi, đó là việc họ phải quay trở lại vai trò là nền văn minh vĩ đại và lâu đời nhất thế giới.

     - Họ muốn như vậy hả, Marty? Hay họ muốn được công nhận như vậy hả?

     - Tôi nghĩ họ sẽ hài lòng với lý do thứ ba, thưa Tổng thống. Nếu hôm nay chúng ta muốn ngăn chặn một cuộc xung đột hạt nhân, chúng ta hãy lùi bước. Nếu chúng ta muốn định hình tương lai cho hàng trăm năm tới, chúng ta có thể làm theo một trong hai cách. Nếu chúng ta muốn Trung quốc phải vào khuôn vào phép chẳng hạn trong 20 hoặc 30 năm tới, chúng ta hãy mở một cuộc tấn công hạt nhân. Cảm giác bản năng của tôi, thưa Tổng thống, là tiếp tục duy trì sức mạnh của nền thương nghiệp văn minh đồng thời ủng hộ các nhà lãnh đạo trẻ hơn và có đầu óc quốc tế hơn, những người đó sẽ trở thành các nhà lãnh đạo của Trung quốc.

     Đúng vào lúc này, một tin tức tình báo khác đã được chuyển về thông qua trạm Tình báo tín hiệu ở Maui lẫn hệ thống vệ tinh giám sát đại dương. Người ta đã nhận diện chính xác chiếc tàu ngầm lớp Hạ và chiếc tàu này nằm dưới sự theo dõi của tàu ngầm tấn công USS Chicago lớp Los Angeles đang trên đường tuần tra ở ngoài khơi San Diego. Các nhân viên điều khiển rađa định vị bằng sóng âm đã phát hiện ra những di chuyển trong thiết bị phóng của tàu ngầm Trung quốc, điều này là bằng chứng gần như chắc chắn cho thấy những công việc chuẩn bị cho việc phóng một tên lửa đạn đạo đang được tiến hành. Các nhà phân tích của Lầu Năm Góc cũng đã phát hiện ra một tên lửa di động đang ở tư thế sẵn sàng tại một bãi phóng gần Cáp Nhĩ Tân ở Đông Bắc Trung quốc.

     Một xe vận tải cỡ lớn, loại chuyên dùng để chở tên lửa Đông Phong 32 đang tiếp cận địa điểm này, các dấu hiệu rõ ràng cho thấy Trung quốc đang chuẩn bị phóng đi một quả tên lửa. Văn phòng báo chí Nhà Trắng lại gọi điện thúc giục Tổng thống phải làm một cái gì đó để giải tán những đám đông hiện đang chen chúc nhau quanh các khu nhà của chính quyền liên bang trong khắp đất nước. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi chính phủ mất quyền kiểm soát với thiệt hại có tính chất tàn phá về người và tài sản.

     Trong vòng nửa giờ đồng hồ, tất cả các kênh phát thanh và truyền hình đã thông báo cho công chúng Mỹ biết Tổng thống đang chuẩn bị ra một bản tuyên bố. Máy bay lên thẳng bay trên những đám đông và phát loa thông báo: “Đề nghị hãy về nhà! Đề nghị hãy về nhà! Tổng thống đang chuẩn bị đọc diễn văn trước quốc dân đồng bào. Hãy quay về nhà và chờ nghe thông điệp của tổng thống”. Một vài người làm theo lời kêu gọi, nhưng hầu hết những người khác vẫn đứng lại, tuy nhiên, các đám đông cũng đỡ náo loạn hơn.
 
Tại Washington và New York, bất chấp thời tiết giá lạnh với nhiệt độ ngoài trời gần 00C, các nhóm dân cư vẫn túm tụm với nhau quanh các máy truyền hình để bàn. Tuy nhiên, vẫn có các hàng rào người bao vây quanh khu vực Nhà Trắng. Ở Caliornia, các đám đông đã tản ra. Người dân vẫn ngồi lại trên những thảm cỏ hoặc bãi để xe quanh các tòa nhà của chính quyền.

     Ở một số thị trấn và thành phố nhỏ, nơi có vẻ ít bạo loạn hơn, các nhân viên chính quyền đã dựng hệ thống truyền thanh công cộng hoặc lắp đặt các màn hình lớn tại công viên. Tại một hầm chứa tên lửa Minuteman, các sĩ quan trực chiến đã nhận được lệnh chuẩn bị cho một đợt khai hỏa sắp xảy ra. Trên boong các tàu ngầm tên lửa Trident của khối Đồng minh, các thuyền trưởng và sỹ quan điều khiển đã xác nhận mệnh lệnh sẵn sàng chiến đấu và đã mở các đôi chìa khóa điều khiển phóng tên lửa.

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 16h00’ thứ Năm 22/02/2005
Giờ GMT: 21h00’ thứ Năm 22/02/2005


     Bradlay thong thả bước từng bước trong Phòng Bầu dục. Chợt ông dừng lại, quay sang các cố vấn đang tụ tập ở đó và nói với họ rằng trong bài diễn văn dự định sẽ phát vào lúc 17 giờ 30 phút, ông sẽ thông báo một quyết định quan trọng với toàn thể nhân dân. Overhalt được chỉ thị phải nói cho ngoại trưởng Trung quốc biết và chờ nghe tuyên bố của Tổng thống. Sau đó tổng thống cám ơn các cố vấn vì sự ủng hộ và giúp đỡ đối với ông trong thời gian diễn ra cuộc khủng hoảng. Ông nói: “Đất nước mắc nợ các vị”. Một sự im lặng khác thường bao trùm căn phòng. Tổng thống giữ một thái độ lãnh đạm huyền bí cứ như thể ông là người thuộc thế giới bên kia. Tình hình cứ như vậy cho đến lúc Bradlay tỏ ra vui vẻ hơn và đề nghị mọi người rời khỏi căn phòng để ông có thể tập trung suy nghĩ. Weinstein là người cuối cùng đi ra, Tổng thống kéo ông ta sang một bên và nói rằng 5 phút trước giờ phát biểu, tổng thống muốn có tin tình báo mới nhất về những chiếc tàu ngầm của Trung quốc. Bên ngoài, các nhân viên kỹ thuật đã tới đặt camera trong Phòng Bầu dục.

     Tổng thống Bradlay bắt đầu bài phát biểu của mình:

     - Thưa đồng bào Mỹ. Tôi mong muốn được xuất hiện trước quý vị trong những hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Những những sự kiện dẫu xảy ra ở cách xa các đường biên giới của chúng ta cũng đã không cho phép điều đó. Như tất cả quý vị đều biết, hôm thứ Bảy tuần trước, chính phủ Trung quốc đã mở một cuộc tấn công vô cớ vào Việt Nam, đồng thời họ cũng đã tiến chiếm biển Nam Trung hoa. Ba ngày tiếp sau hành động bất hợp pháp này là vụ đánh chìm tàu hải quân USS Peleliu của Mỹ trong lúc tàu này đang thực hiện một sứ mệnh nhân đạo là cứu các công nhân dầu khí đang làm việc ở một số giàn khoan dầu trên biển Nam Trung hoa. Kể từ thời điểm đó chúng ta đã đứng bên bờ vực thẳm của cuộc chiến tranh hạt nhân. Quả thực, trong vài ngày qua, các tàu ngầm của Trung quốc đã chuẩn bị tấn công nước Mỹ. Một chiếc đã đến bờ biển California. Tôi không muốn tỏ ra quá cường điệu nhưng người đã cho tôi biết là những chiếc tàu ngầm này hiện đang ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cao. Nếu Chủ tịch Trung quốc ra lệnh, thủ đô của đất nước chúng ta có thể chỉ còn là một đống gạch vụn trong vài phút. Tôi đã nói với Chủ tịch Vương rằng nếu ông ta ra lệnh như vậy, chúng ta, để trả đũa, sẽ không còn sự lựa chọn nào khác là tiêu hủy mọi thành phố quan trọng của Trung quốc.

     Vậy thì, giờ phút này đòi hỏi chúng phải làm gì? Tôi phải nói với các bạn rằng các cố vấn của tôi đã có những ý kiến khác  nhau.

     Một số nói chúng ta nên chiến đấu bằng mọi giá. Nhượng bộ với Trung quốc lúc này là một sai lầm. Điều này sẽ phát một tín hiệu cho mọi kẻ độc tài hạng bét biết rằng tất cả những gì họ phải làm là giết một vài người Mỹ và nước Mỹ sẽ bó tay. Đây là một lập luận thật hùng hồn. Nó đi vào tận cốt lõi cái thế giới mà chúng ta và các đồng minh của chúng ta đã tìm cách xây dựng nên kể từ sau chiến thắng có ý nghĩa lịch sử của chúng ta đối với chủ nghĩa Phát xít năm 1945 và đối với chủ nghĩa Cộng sản năm 1989. Những bài học của hai cuộc chiến tranh lớn đó là: chỉ những kẻ hay đi bắt nạt những người yếu hơn mới chịu bó tay nếu người ta có dũng khí đứng lên chống lại. Dân chủ, tự do, thị trường tự do đã thắng. Các đế quốc xấu xa đã sụp đổ.

     Tuy nhiên, có một quan điểm khác. Quan điểm này cho rằng cuộc xung đột mà chúng ta đang bị lôi kéo vào chỉ có ý nghĩa khu vực. Những lợi ích của chúng ta ở Trung quốc lớn hơn những mối lo ngại về một ban lãnh đạo đáng sợ mắc chứng hoang tưởng đang bám chặt lấy quyền lực ngay sau khi ban lãnh đạo này đã hết vai trò của nó. Các công ty lớn của chúng ta đã cắm rễ ở Trung quốc và đang là những tác nhân dẫn đến một sự thay đổi chính trị có ý nghĩa. Vai trò của chúng ta trong khu vực này sẽ là phù hợp nhất khi chúng ta chấp nhận vị thế là người môi giới trung thực, hơn là một viên cảnh sát quốc tế áp luôn tìm cách áp đặt ý chí của mình ở bất kỳ nơi nào chúng ta thấy có vấn đề. Khi những sự kiện trong vài ngày qua thể hiện một cách sinh động, chúng ta có nhiều việc phải làm.

     Nhưng công việc của tôi không phải là đứng ra phân xử hai cách suy nghĩ trái ngược nhau như thế này. Dưới sự dẫn dắt của Thượng đế, công việc của tôi là cai trị một cách sáng suốt. Đó là lý do mà các bạn đã bầu tôi làm Tổng thống vào tháng 11 năm ngoái. Đó chính là điều tôi cam kết với quốc gia trong bài diễn văn nhậm chức trong tháng trước. Khi đó, tôi đã cảnh báo về những điều bất trắc đang đe dọa đất nước chúng ta và về sự cần thiết phải làm sáng tỏ tầm nhìn của chúng ta trong việc theo đuổi một mục đích duy nhất. Cai trị là lựa chọn. Sự lựa chọn mà tôi đưa ra là hòa bình. Đêm nay, tôi ra lệnh rút ngay lập tức tất cả các lực lượng của Mỹ ở phía Tây Nhật bản. Tuy nhiên, chúng ta không rút ra khỏi chiến trường. Đó không phải là cách của người Mỹ làm. Chúng ta đã không đi đến bên miệng hố chiến tranh đơn thuần chỉ là để đầu hàng.
 
Tôi xin nói với Chủ tịch Vương rằng việc rút các lực lượng của Mỹ là điều kiện bắt buộc để Trung quốc phải ngừng các hoạt động thù địch, tôi muốn nói là mọi hành động thù địch. Trong những ngày vừa qua, Trung quốc không chỉ mở các cuộc tấn công vào Việt Nam mà còn chiếm các đảo ở eo biển Đài Loan vốn do chính phủ Đài Loan kiểm soát trước đây. Tôi kêu gọi Trung quốc trả lại những hòn đảo này cho chính phủ Đài loan, người chủ hợp pháp và chính đáng của các hòn đảo đó. Và tôi cũng xin nói với Chủ tịch Vương là ông ta hãy đệ trình yêu sách chủ quyền của Trung quốc đối với khu vực đó cho quốc tế phân xử. Tôi nhận thấy hầu như không có lý do nào để Mỹ đưa ra sự phản đối miễn là có sự đảm bảo liên quan đến việc đi lại tự do của tàu bè quốc tế qua biển Nam Trung hoa. Chúng ta tin rằng sẽ nhanh chóng có sự đảm bảo như vậy. Chính phủ Trung quốc đã đồng ý cho phép các tàu hải quân của Nhật bản hộ tống các đoàn tàu buôn.

     Nếu Trung quốc đồng ý với những điều kiện của chúng ta, mối đe dọa thực sự của cuộc chiến tranh hạt nhân chắc chắn sẽ được ngăn chặn. Nếu được như vậy, chúng ta xin cảm ơn Chúa. Vì giờ đây không phải là lúc bày tỏ sự đắc thắng giả tạo. Như Nikita Khrushchev nhận xét vào lúc kết thúc cuộc khủng hoảng quốc tế trước đây: Họ nói về việc ai thắng và ai thua. Lý trí của con người đã chiến thắng. Nhân loại đã chiến thắng.

Trung Nam hải, Bắc KinhGiờ địa phương: 05h30’ thứ Bảy 24/02/2005
Giờ GMT: 21h30’ thứ Sáu 23/02/2005


     Vương Phong triệu tập cuộc họp hết sức gấp gáp. Tham dự cuộc họp này có Jamie Tống, tướng Triệu – vị thương gia mặc áo lính, người kiểm soát những khối tài sản tài chính và công nghiệp khổng lồ của Quân giải phóng nhân dân được che dấu một cách đơn giản dưới cái tên Multitechnologies, người thứ ba được triệu tập là Trương Chí, ủy viên bộ chính trị phụ trách an ninh. Vương tỏ ra sốt ruột. Ông luôn mồm nhắc đến “một số người” nghi ngờ đường hướng mà ông đặt ra cho đất nước chỉ một tuần trước đây. Ông không phải loại người hay bày tỏ xúc động và cơn giận dữ vốn không phải là bản tính này của ông đã cho những người có mặt thấy sức ép mà ông phải chịu đựng và đồng thời cũng cho thấy trong một mức độ nào đó, những người khác trong ban lãnh đạo cao cấp – “một số người” mà Vương vẫn quanh co ám chỉ – sẽ sẵn sàng cầm lấy chiếc gậy chỉ huy nếu ông buông nó ra. Chủ tịch vừa kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với Bradlay trước đó vài giờ. Đó là một cuộc nói chuyện – thông qua các phiên dịch ở cả hai đầu dây – đã ngăn chặn được một cuộc chiến tranh hạt nhân và trên thực tế đã kết thúc Chiến dịch Đòn Rồng. Thay vì cảm thấy phấn khởi, ông tỏ ra cáu kỉnh và thất vọng.

     - Vậy chúng ta đã đạt được những gì?- ông lớn tiếng đặt câu hỏi.

     - Một thắng lợi về tài chính vượt quá những mong đợi của chúng ta - tướng Triệu trả lời - Chúng ta có khả năng xây dựng lại các lực lượng hải quân bằng tiền lãi thu được từ hoạt động buôn bán trên thị trường dầu lửa và tiền tệ.

     - Thật thế ư? – Chủ tịch vặn lại.

     - Vâng, thưa đồng chí - tướng Triệu nói - Tôi có được phép giải thích không?

     Thấy không gặp phải sự phản đối nào ông này nói tiếp:

     - Tôi đề nghị những gì tôi sắp nói ra đây cần phải được giữ bí mật tuyệt đối, không được chúng để lọt ra khỏi phòng này. Hoạt động này chỉ có ba người được biết. Nói một cách ngắn gọn, Multitechnologies đã khai thác được lợi thế do đã biết trước kế hoạch mở Chiến dịch Đòn Rồng, và nhờ đó đã kiếm tiền được nhiều tiền cho PLA. Chúng ta luôn biết rằng cuộc tấn công vào Việt Nam và việc tiến chiếm biển Nam Trung hoa sẽ khiến chúng ta phải trả giá, đó là việc mất đi các tài sản là các nguồn vốn quan trọng. Do lường trước được việc này, Vương Chủ tịch đã cho rằng cần thận trọng chuẩn bị cho tình trạng bất ngờ đó bằng một số dự án đầu tư sáng suốt. Trừ các phí tổn ra, Multitechnologies đã làm ăn rất khá từ mặt hàng dầu lửa. Lợi nhuận thu được cho đến nay lên tới khoảng 1,6 tỷ đôla; hiện khoản tiền này đang tạm thời nằm trong thị trường Trái phiếu kho bạc Mỹ dưới dạng các hối phiếu ngắn hạn. Thương vụ đơn lớn nhất đã được chúng ta đã thực hiện xong ở Xingapo thứ Tư tuần trước có trị giá tới 600 triệu đôla. Thương vụ đặc biệt này được giao dịch qua Sở giao dịch xuất nhập khẩu Xingapo - SIMEX, đại lý của chúng ta đã bán tống 30.000 hợp đồng mua bán kỳ hạn với giá 45 đôla một thùng dầu mỏ. Ở thị trường kỳ hạn London vào hôm thứ ba chúng ta đã bán 80.000 hợp đồng IPE tháng Tư trong số 160.000 hợp đồng lúc đầu và thu về được một khoản lợi nhuận trên 600 triệu đôla nữa, trong tay chúng ta vẫn còn lại 50.000 hợp đồng. Vì giá nhập dầu trên thị trường là 25 đôla một thùng, nên 50.000 hợp đồng này có nghĩa là chúng ta thu được một tỷ đôla lợi nhuận trên giấy tờ. Chúng tôi dự định làm điều đó khi có cơ hội đầu tiên. Chúng tôi cũng làm được những công việc khả quan từ đồng yên. Những giao dịch ở London và Tokyo thu về khoản lãi ròng tới 466 triệu đôla. Nói tóm lại, Multitechnologies đã thu được 2 tỷ đôla tiền mặt và còn 1 tỷ nữa hiện bị kẹt lại ở thị trường kỳ hạn mua bán dầu lửa London. Điểm chủ yếu là Multitechnologies đã tăng được gấp đôi số tiền của mình. Chúng ta có thể mua một chiếc tàu sân bay được trang bị đầy đủ và vẫn còn tiền để mua thêm vài chiếc tàu ngầm.

     Cả Tống và Trương đều há hốc mồm. Vương rạng rỡ hẳn lên. Mặc dù mối liên lạc giữa Chủ tịch Vương với tướng Triệu vẫn được duy trì liên tục suốt cả tuần hoạt động của Triệu nhưng Vương không nghĩ là Triệu lại thành công đến như vậy. Bản thân Tống vốn là một thương gia cũng hướng về Triệu hơi cúi đầu tỏ ý công nhận tài buôn của ông này. Tướng Trương sửng sốt vì những gì nghe được, nhưng cũng rất nhanh, ông này đã lấy lại sự điềm tĩnh của mình, bản thân ông cũng có một số tin tốt lành.

     - Thưa đồng chí Chủ tịch - Trương bắt đầu - chúng tôi đã dẹp tan tổ chức phản cách mạng vẫn được gọi là các nhà Cộng sản Mới. Những phần tử này giống như những cái gai chọc vào sườn chúng ta. Tuy nhiên, trong chiến dịch hành động phối hợp các lực lượng an ninh cảnh sát, chúng tôi đã có thể bắt trên 500 người. Chúng tôi đã thả một số trong bọn chúng, nhưng số này vẫn tiếp tục bị theo dõi chặt chẽ, có 203 kẻ đã bị chính thức buộc tội, chúng sẽ phải chịu các mức án tù từ 7 đến 20 năm. Việc xét hỏi cho đến nay cho phép chúng tôi ước tính có 8 trong số các tên đầu sỏ đã tìm cách trốn thoát. Chúng tôi nghĩ bọn này chạy về phía biên giới Việt Nam, nhưng tôi tin chúng sẽ bị tóm cổ. Thưa đồng chí, hãy suy nghĩ về chiến thắng của chúng ta, một nhóm chống đối mất nhiều năm để hình thành đã bị dẹp tan trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ. Đây là một thành tích gây ấn tượng mà không ai có thể phủ nhận.
Vương Phong gật đầu, rồi quay sang Tống, ông nói:

     - Vâng, đúng là một tin đặc biệt tuyệt vời. Còn đồng chí thì sao, Jamie Tống?

     - Tôi e rằng sẽ không có gì ngoài những tin tốt đẹp dành cho đồng chí - Tống nói, bất ngờ nở một nụ cười mỉa mai trước tâm trạng ngày càng phấn khích của Chủ tịch - Chúng ta đã thay đổi, từ một cường quốc khu vực thành một thế lực có sức mạnh toàn cầu với khả năng thách thức Mỹ. Kể từ khi Liên Xô sụp đổ dưới thời Gorbachev khiến cho Mỹ trở thành nước duy nhất thống trị sân khấu thế giới, thế giới chưa bao giờ được chứng kiến một sự thay đổi nhanh chóng như vậy trong cán cân lực lượng. Trung quốc đã có mặt trên sân khấu này. Việc chúng ta sẵn sàng chấp nhận nguy cơ chiến tranh hạt nhân đã đem lại cho chúng ta vị thế quan trọng hàng đầu. Chúng ta đã thay đổi cả thế giới.

     Chúng ta đã giành được một thắng lợi quan trọng, nhờ đó hầu hết các nước ở Đông Nam Á đều chủ động phục tùng yêu sách của chúng ta về biển Nam Trung hoa. Phương Tây sẽ phải đồng ý điều này sau một thời gian thích hợp để gỡ thể diện. Con đường đã mở ra cho chúng ta tiến vào Đài Loan. Nhật bản cũng là một vấn đề, nhưng không phải là không thể vượt qua được. Rốt cục, giống như Mỹ, Nhật bản cũng có những lợi ích về thương mại ở Trung quốc mà họ phải bảo vệ. Chúng ta sẽ ngủ ngon hơn chứ không phải ngược lại.

     Vương ngả người về phía sau, xoay xoay cây bút trong tay, gật gù nghe Tống nói. Tiếp đó, nắm tay đấm xuống bàn, ông nói:

     - Thế còn Việt Nam thì sao? Thái độ của họ thế nào?

Quảng trường Thiên An môn, Bắc KinhGiờ địa phương: 07h30’ Chủ Nhật 04/03/2005
Giờ GMT: 23h30’ thứ Bảy 03/03/2005


     Tại quảng trường Thiên An Môn phủ đầy tuyết mới rơi, một người lính giương cao lá cờ đỏ có năm ngôi sao. Ngay sau đó, những đứa trẻ xuất hiện trong những bộ đồng phục đỏ tươi, mỗi em mang theo một lá cờ có hình Chủ tịch Vương. Hai đầu của quảng trường phấp phới hai hàng diều mang biểu tượng Chiến dịch Đòn Rồng in trên nền vải. Bên ngoài Bảo tàng Lịch sử và Phát triển, bộ phim về các trận đánh và cảnh tàn phá được chiếu lên màn ảnh rộng. Lính bộ binh, phi công và lính thủy, những người đã tham gia chiến đấu, xếp thành từng hàng theo đội hình từng liên đội, tiểu đoàn và hạm tàu diễu hành qua lăng Mao Trạch Đông bày tỏ sự tôn kính của họ đối với người sáng lập nước Trung Hoa hiện đại. Tiếp đó, họ đứng vào vị trí của mình, xếp thành hàng dài bắt đầu từ đầu phía Nam của quảng trường.

     Các xe chở tên lửa đạn đạo xuyên lục địa JL2 và DF32 chạy xuôi Đại lộ Trường An và từ từ dừng lại phía trước Thiên An Môn giống như cuộc diễu hành chưa đầy một tháng trước đó. Toàn bộ quảng trường này phủ đầy tuyết trộn lẫn với đất cát. Từ phía này quảng trường không thể nhìn thấy những bóng người và các khối nhà ở phía bên kia, nhưng không gian mù mịt, mờ ảo càng làm cho tiếng nhạc và các bài diễn văn của các nhà lãnh đạo Cộng sản thêm phần đặc biệt. Những tiếng reo hò rộ lên từ đám sương mù xoáy tròn. Đất nước Trung quốc đang nhận được những tin vui, phần lãnh thổ bị mất ở Bắc Việt Nam sẽ được thu hồi nhờ lòng dũng cảm của các chiến sĩ thuộc các quân khu Côn Minh và Quảng Châu; Đài loan sẽ được tái hợp với lục địa, các thủy thủ thuộc Hạm đội Biển Đông, các phi công thuộc lực lượng không quân quân giải phóng, các chiến sĩ lính thủy đánh bộ và các chiến sĩ bộ binh, pháo binh, xe tăng từ quân khu Nam Kinh sẽ anh dũng dẹp tan các lực lượng theo đường lối dân tộc chủ nghĩa hiện đang chiếm đóng Đài Loan; các chính phủ Nhật bản, Anh, Pháp và Mỹ đã phải xin lỗi Chủ tịch Vương vì những hành động tàn ác mà họ gây ra trong thời kỳ thực dân, khi Trung quốc là một quốc gia đầy tham nhũng, hủ bại và yếu kém; chủ quyền của đất mẹ Trung quốc đối với Biển Nam Trung hoa đã được tất cả các nước công nhận. Chủ tịch Vương Phong là một lãnh tụ vĩ đại và quang vinh đối với cả đất nước Trung Hoa.


     Trong một bài xã luận đăng trên trang nhất, tờ Nhân dân nhật báo viết: “Trung quốc sẽ không bao giờ bị hạ nhục, bị bẽ mặt bởi các cường quốc nước ngoài. Nước mẹ giờ đây là dân tộc mạnh nhất trên trái đất”.
 
Chủ tịch Trung quốc xuất hiện ở phía trên cổng Cấm thành. Đứng cạnh ông là các tướng lĩnh đã chỉ huy Chiến dịch Đòn Rồng. Tướng Triệu và Jamie Tống cũng có mặt ở đó cùng với các ủy viên Ủy ban thường trực Bộ chính trị; trong số các vị khách quốc tế có Tổng thống Iran, Thủ tướng Nga và các nhà lãnh đạo các nước cộng hòa Trung Á như Tatgikixtan, Cưrơgưxtan và Cadắcxtan. Đại sứ Nhật bản không tới, ông ta cảm thấy việc ở lại Tokyo để tiến hành hội đàm là thuận tiện hơn cả. Bằng những hành động phản đối làm người ta nhớ lại cuộc Chiến tranh Lạnh, các nhà ngoại giao phương Tây đã tẩy chay các lễ kỷ niệm.

Eo biển Đài loanGiờ địa phương: 07h15’ thứ Năm 15/03/2005
Giờ GMT: 23h15’ thứ Tư 14/03/2005


     Cuộc tấn công diễn ra vào buổi sáng sớm. Mười hai chiếc Su-27 bay là là dọc bờ biển Đông Bắc Đài Loan; theo sau chúng là 6 chiếc máy bay ném bom hạng nhẹ A-7. Chúng không gặp phải sự kháng cự nào khi lần đầu tiên bay qua Đàm Thủy, một thị trấn ven biển nằm ở cửa sông Đàm Thủy. Những chiếc A-7 được trang bị tên lửa chống tàu chiến C-802. Khi những máy bay này bắt đầu đợt không kích đầu tiên, các thủy thủ trên khinh hạm Bành Châu ( ) lớp Chengkung, và khinh hạm Vũ Trường ( ) lớp La Fayette của Đài Loan bỏ chạy tán loạn tìm chỗ ẩn nấp. Nhưng đã quá muộn. Trong vòng vài giây, tên lửa chống hạm đã bắn trúng tàu này, làm văng ra tứ tung những mảnh đạn cực nóng và làm nổ tung các ụ súng trên tàu. Những mảnh vỡ cháy khắp mặt nước cửa sông Đàm Thủy. Một lớp khói đen và dày cuồn cuộn bốc lên không trung; tiếng gào thét của những người bị thương hoặc sắp chết đuối cùng bị át đi bởi tiếng còi báo động phòng không. Có vẻ như những chiếc A-7 đã quay trở lại tấn công tiếp.

     Mục tiêu của chúng là khinh hạm lớp La Fayette thứ hai có tên Côn Minh. Nhưng Đàm Thủy vẫn còn những giây phút quý giá để giáng trả và tự bảo vệ mình. Từ một dàn tên lửa tám nòng, họ đã bắn một loạt tên lửa đất đối không, tiêu diệt ba máy bay. Cùng lúc, các phi công Trung quốc thấy giăng lên trước mặt họ là một màn đạn dày đặc được bắn lên từ hệ thống vũ khí Phalanx đa hướng do Mỹ sản xuất gắn ở mũi tàu. Với tốc độ bắn mỗi phút tới 4.000 viên đạn làm bằng uraniom nghèo, khẩu Phalanx bắn trúng hai chiếc A-7 và làm nổ tung những quả tên lửa không đối đất gắn trên những chiếc máy bay A-7 trước khi chúng có thể bay tới khinh hạm này.

Tokyo, Dinh Thủ tướng.Giờ địa phương: 08h30’ thứ Năm 15/03/2005
Giờ GMT: 23h30’ thứ Tư 14/02/2005


     Có tiếng gõ cửa rồi viên thư ký riêng của Thủ tướng Hyashi bước vào trong phòng. Hyashi đang ăn sáng, bữa sáng của ông có món tương đỗ ăn cùng với mực sống và cơm, thủ tướng đang vừa ăn vừa đọc báo buổi sáng. Ngẩng đầu lên, ông nói “Có gì không?”.

     - Xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, nhưng bộ trưởng quốc phòng Ishihara nói ngài muốn xem cái này.
Hyashi đọc hết bản tài liệu dài hai trang, nét mặt ông không biểu lộ chút tình cảm nào. Tài liệu này mô tả cách thức một trạm thu tin tức trên đảo Senkaku của Nhật bản đã nghe trộm được những thông tin quân sự của Trung quốc vào lúc 7 giờ sáng hôm đó. Quần đảo Senkaku là quần đảo mà Bắc Kinh gọi bằng cái tên Điếu Ngư Đài và đang đòi chủ quyền. Phía Nhật đã nâng cấp đảo này thành một căn cứ quân sự được bố trí nhân sự kèm đầy đủ trang thiết bị trong vòng hai tuần sau khi nổ ra Chiến dịch Đòn Rồng. Việc cung cấp thực phẩm cho quần đảo này vẫn chưa được hoàn tất.

     Những tín hiệu thu được là những mệnh lệnh được truyền cho các đơn vị không quân và hải quân PLA đang tham gia cuộc xâm lược Đài Loan. Hyashi đọc xong báo cáo và ngồi yên lặng suy nghĩ. Ông quay sang viên thư ký và nói anh này cho triệu tập một cuộc họp Tiểu ban Quốc phòng của Nội các vào lúc 9 giờ. Ông chỉ thị:

     - Mời cả đại sứ Monroe và nói với ông ta rằng tôi muốn nói chuyện với Tổng thống sau cuộc họp Nội các. Tất cả chỉ có vậy.

Bắc KinhGiờ địa phương: 07h30’ thứ Năm 15/03/2005
Giờ GMT: 23h30’ thứ Tư 14/03/2005


     Tân Hoa xã đưa tin về cuộc xâm lược Đài loan và gắn cho nó cái tên “công cuộc giải phóng”. Hãng tin này nói nhân dân Trung quốc có mong ước lịch sử là tái thống nhất Đài loan, đồng thời kêu gọi quân đội Đài Loan đứng về phía những người Cộng sản. Hãng này cho biết những người quay sang với lực lượng PLA sẽ tiếp tục giữ cấp bậc của họ trong quân đội Đài Loan. Hãng tin này nói “Chính phủ Trung quốc không tìm cách báo thù, chỉ tìm cách tái thống nhất. Tất cả những vấn đề còn tồn tại đều có thể được giải quyết. Dân chúng Đài Loan có thể tiếp tục quản lý Đài Loan. Quy chế danh cho của Đài Loan quyền là một thành viên của các tổ chức quốc tế sẽ tiếp tục được duy trì. Chính phủ nhân dân trung ương chỉ tìm kiếm hòa bình trên cơ sở chỉ có một nước Trung quốc”.

     Tân Hoa còn phát đi một tuyên bố của Chủ tịch Vương Phong. Đây là một lời cảnh báo ngầm yêu cầu Mỹ chớ có can thiệp vào các vấn đề nội bộ của Trung quốc. Ông nói: “Nếu ai đó định phô trương sức mạnh ở eo biển Đài Loan, điều đó sẽ không có ích lợi gì mà chỉ làm cho tình hình trở nên phức tạp hơn”( ). Tân Hoa xã sau đó cảnh cáo nước Mỹ về việc Trung quốc sẽ phản ứng như thế nào nếu các tàu chiến của Mỹ đi vào vùng biển giữa Đài Loan và lục địa Trung quốc rộng 200 km. “Nếu có ai đó đe dọa sử dụng sức mạnh chống Trung quốc thì điều này như đã được thể hiện qua kinh nghiệm trong quá khứ – sẽ không báo hiệu bất kỳ kết quả tốt đẹp nào”.

Tokyo, Dinh Thủ tướng Nhật. Giờ địa phương: 09h00’ thứ Năm 15/03/2005
Giờ GMT: 24h00’ thứ Tư 14/03/2005


     Phòng họp mà Hyashi thích tổ chức một số cuộc họp của nội các đầy những khuôn mặt quen thuộc. Bộ trưởng Quốc phòng Ishihara ngồi ở bên phải Thủ tướng; bên trái là Bộ trưởng Ngoại giao Kimura. Bộ trưởng Tài chính Wada và Bộ trưởng Thương mại Naito ngồi kế bên, tiếp theo là tướng Ogawa, Giám đốc Sở chỉ huy tình báo quốc phòng.

     - Tướng Ogawa, ngài đánh giá thế nào về tình hình này? - Thủ tướng khai mạc.

     - Tất cả những gì mà chúng ta có thể phát biểu cho đến thời điểm này - viên tướng bắt đầu – đều dựa trên các tin tức thám sát viễn thông và các thông tin do hệ thống cảnh báo sớm trên không cung cấp, một máy bay AWACS đã được lệnh cất cánh ngay sau khi chúng ta chặn được các tin tức đầu tiên vào lúc 07 giờ, phía Trung quốc đã mở một cuộc tấn công gồm hai gọng kìm đánh vào phía Bắc Đài Loan. Một cánh quân của họ đã đổ bộ lên Đàm Thủy ở mỏm Tây Bắc hòn đảo này, cánh quân còn lại đổ bộ lên Tân Châu, địa điểm này nằm xa hơn về phía Nam và ở dọc bờ biển. Đài Loan được phòng thủ tốt, quân đội của họ có những thiết bị mới nhất hoặc gần như mới nhất của Mỹ và châu Âu.

     Đài Loan có 425.000 quân tại ngũ, gồm 289.000 lính lục quân, 68.000 lính hải quân và 68.000 nữa là lính không quân. Tuy nhiên, nền tảng của hệ thống phòng thủ của Đài Loan là mối quan hệ của nước này với Mỹ. Quan hệ quân sự giữa Mỹ và Đài Loan vẫn mạnh mẽ, bất chấp những nỗ lực của Bắc Kinh nhằm chia rẽ hai nước này. Washington đã bán hoặc cho Đài loan thuê các vũ khí hiện đại bao gồm các khinh hạm, máy bay phản lực F-16, máy bay lên thẳng tiến công, máy bay báo động sớm, tàu đổ bộ chở tăng, tên lửa chống tàu, thiết bị chống tàu ngầm, ngoài ra Mỹ cũng cung cấp cho Đài loan một hệ thống phòng thủ chống tên lửa đạn đạo. Theo một nguồn tin thì “hầu hết những vũ khí này thích hợp cho việc đẩy lui một cuộc tấn công trên biển hay phá vỡ một cuộc phong tỏa của hải quân”( ). Nếu Trung quốc thành công trong việc tiến hành một cuộc đổ bộ bờ biển, họ sẽ gặp phải một sự kháng cự quyết liệt của lực lượng đồn trú trên đảo. Đài Loan có trên 300 xe tăng trong đó ít nhất một nửa được triển khai ở Đông Bắc đảo. Ở ngoài khơi, với 22 tàu khu trục, 11 khinh hạm và 4 tàu ngầm, Đài Loan sẽ có khả năng dựng lên một tuyến phòng thủ vững chắc trước người Trung quốc.

     Thủ tướng lặng lẽ hít không khí qua kẽ răng. Ogawa hiểu đã đến lúc phải dừng lại. Hyashi cảm ơn ông vì bản báo cáo này. Sau khi Ogawa đứng lên rời khỏi phòng họp, Hyashi quay sang ngoại trưởng Kimura:

     - Ngài Kimura, tại sao họ làm việc này? Hải quân của chúng ta đã hoàn thành lần hộ tống đầu tiên các tàu buôn qua Biển Nam Trung hoa. Giờ đây eo biển Đài Loan thực tế đã bị đóng cửa. Tôi đồng ý với ngài đó không phải là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng bằng hành động này Trung quốc có ý gì đối với những hòn đảo trong quần đảo Senkaku của chúng ta?

     - Có hai câu hỏi ở đây, thưa Thủ tướng. Đối với câu hỏi thứ nhất, câu trả lời trung thực là chúng tôi không biết. Tuy nhiên, tôi nghĩ cuộc tấn công này dựa trên một sự nhận thức sai lệch về tình hình chính trị - quân sự ở Đài Loan. Nguyên nhân gần đúng nhất dường như là do có một số tuyên bố của các nhà lãnh đạo Tân Đảng của Đài Loan. Tân Đảng được thành lập năm 1994, là một nhóm tách ra từ Quốc dân đảng. Tân Đảng luôn ủng hộ việc tái thống nhất và đã tỏ ra thất vọng khi Quốc dân đảng đi theo một đường lối độc lập cả về đối nội lẫn đối ngoại. Những người phát ngôn của Tân Đảng tỏ ra đặc biệt hiếu chiến, họ muốn nhân danh Trung quốc trong cuộc xung đột Chiến dịch Đòn Rồng. Một số thậm chí còn gợi ý rằng Đài Loan nên thống nhất với lục địa để thể hiện bộ mặt thống nhất của nước Trung quốc với thế giới bên ngoài. Đặc biệt, tại một cuộc họp tổ chức ở Đài Bắc vào ngày 22 tháng Hai, đúng vào lúc cuộc xung đột ở biển Nam Trung hoa đang ở trong tình trạng gay gắt nhất, một số tướng lĩnh quan trọng, trong đó có tướng Yen Chi-Tsai, tư lệnh lực lượng quân đội đóng xung quanh Tân Châu, đã có mặt trong cuộc gặp gỡ với các quan chức cao cấp của Tân Đảng. Một đại tá dưới quyền chỉ huy của tướng Yen tên là Hung Tzu-Lin, đã đi Bắc Kinh vào ngày hôm sau, ngày 23/02. Chúng tôi không biết ông ta đã làm gì ở Bắc Kinh nhưng tin tức mà chúng tôi thu được là ông ta đã đến thăm Trung Nam Hải và Văn phòng các vấn đề Đài Loan. Phỏng đoán tốt nhất mà chúng ta có thể rút ra từ các động thái này là Bắc kinh, như ngài sẽ được chứng kiến là họ luôn nhận được những thông tin rõ ràng về các diễn biến trên đảo này, đã hành động với sự tin tưởng rằng tướng Yen là một đồng minh và rằng quân đội Đài Loan đang bị chia rẽ sâu sắc. Chúng tôi còn tin chắc rằng số quân đổ bộ lên Tân Châu chỉ là một lực lượng có tính chất tượng trưng và không phải là một lực lượng mũi nhọn cho một cuộc xâm lược lớn. Bằng chứng bổ sung cho điều này là bản tin đầu tiên được Tân Hoa xã Phát đi. Điều đáng lưu ý là bản tin này không có những lời lẽ hùng hồn cứng rắn nhằm vào các nhà cai trị ở Đài Loan.

     Đối với lập trường của chúng ta về quần đảo Senkaku, không có ai trên trường quốc tế nhìn nhận yêu sách của Trung quốc một cách nghiêm túc. Người Trung quốc gọi quần đảo này là Điếu Ngư Đài và đưa chúng vào các bản đồ chính thức của họ. Đã có những vụ đụng độ giao tranh trong quá khứ. Không loại trừ việc Trung quốc sẽ có một chiến dịch mới nhằm giành lại những hòn đảo này, đặc biệt trong bối cảnh cuộc khủng hoảng mới nhất hiện nay, chiến dịch đó sẽ dựa trên một sự kiện được gọi là thống nhất đất nước này. Chúng ta cần cảnh giác. Hải quân của chúng ta nên hộ tống các tàu buôn không chỉ ở vùng Biển Nam Trung hoa mà ở cả các vùng biển Đông Trung quốc, nơi có quần đảo Senkaku.

     Hyashi ngồi yên, sau đó nói:

     - Trong suốt tuần qua, tôi luôn nghĩ về các mối quan hệ của chúng ta với Mỹ. Ngài Kimura, chỉ cách đây hai ngày chúng ta mới vừa nói về vấn đề này. Mỗi lần tôi gặp ngài đại sứ Mỹ Monroe, ông ta đều nài nỉ tôi sang thăm Washington. Có lẽ sự quấy rầy này có thể tỏ ra có ích. Vào những lúc như thế này, một đất nước như Nhật bản cần có bạn bè. Tôi sẽ gọi điện cho Tổng thống Bradlay ngay sau cuộc họp này.

Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 21h00’ thứ Tư 14/03/2005
Giờ GMT: 02h00’ thứ Năm 15/03/2005


     Tổng thống Bradlay vừa trở về từ Washington sau một chuyến thăm Chicago. Tại đó, ông đã tự mình gặp lại thành phố nơi mùa hè năm ngoái chính ông đã giúp ngăn chặn các cuộc bạo loạn khủng khiếp, và thành tích đó đã đem lại cho ông danh tiếng cần thiết trong các cuộc thăm dò dư luận trước khi bầu cử tổng thống. Bradlay đã đi thăm khắp các khu nhà ổ chuột ở phía Nam Chicago, ông cũng đã phát biểu với các nhà lãnh đạo thành phố và đại diện các cộng đồng cư dân. Người phụ trách liên lạc của ông coi bài diễn văn này là tuyên bố quan trọng nhất của Tổng thống bàn về vấn đề cải cách đô thị kể từ khi George Bush đến Los Angeles sau khi xảy ra các cuộc bạo loạn trong vụ Rodney Kinh năm 1992, khi đó Bush đã cam kết rằng liên bang sẽ viện trợ cho các thành phố nằm sâu trong nội địa. Bradlay đang nói chuyện với các cố vấn thì Martin Weinstein, cố vấn an ninh quốc gia của ông, bước vào mang theo những tin tức về cuộc tấn công của Trung quốc vào Đài Loan.

     - Tôi nghĩ lần này họ đã gặp đúng đối thủ -  Weinstein nói khi báo cáo tóm tắt với Bradlay về tình hình. Ông còn dặn Tổng thống hãy chờ cú điện thoại từ Thủ tướng Hyashi - Ông ta đã sẵn sàng quay trở lại hàng ngũ với chúng ta - Weinstein nói.

     - Chúng ta nên chơi ván bài này như thế nào, Martin? Ý tôi muốn nói thằng cha Vương định làm cái gì vậy? Ba tuần trước, hắn nói với tôi qua điện thoại rằng hắn sẽ trao trả cho Đài Loan những hòn đảo mà Trung quốc chiếm giữ, thế mà giờ đây hắn lại lao vào một cuộc phiêu lưu ngông cuồng chống lại Đài Loan. Chẳng lẽ hắn không biết Đài Loan có một trong những kho vũ khí tinh vi nhất ở châu Á ư? Hắn muốn chờ đợi ở ta điều gì? Tôi đã tuyên bố với toàn thể nhân dân Mỹ rằng chúng ta đã rút khỏi chiến trường trong danh dự. Hắn muốn biến tôi thành một thằng ngốc à!

     - Thưa Tổng thống, cách phân tích của ngài, như lệ thường là sâu sắc - Weinstein nói - Nhưng xin ngài hãy cân nhắc điều này. Chúng ta đã suy nghĩ, và những người bạn Nhật bản của chúng ta cũng nhất trí với suy nghĩ của chúng ta, rằng Vương mở cuộc tấn công này với một niềm tin tưởng rằng quân đội Đài Loan sẽ không đánh lại. Ông ta đã sai lầm. Hoàn toàn không chắc là Trung Hoa lục địa sẽ thắng. Người Đài Loan được vũ trang tốt, và họ căm thù những người Cộng sản. Đúng, Vương đã không giữ lời hứa với ngài, nhưng lời khuyên của tôi là chúng ta nên đứng tránh ra – chúng ta không muốn dính líu trực tiếp – nhưng chúng ta sẽ ủng hộ người Đài Loan với tất cả những vũ khí và lời khuyên mà họ cần.
Đúng lúc Weinstein báo cáo xong, thư ký của Tổng thống bước vào phòng báo cho ông biết rằng Thủ tướng Nhật bản đang chờ trên điện thoại.

     - Nobby, ngài có khỏe không? Bradlay lên tiếng với thái độ thân mật thường lệ của ông - Tôi luôn vui mừng được nghe điện thoại từ những người bạn của chúng tôi ở Nhật bản, bất kể là vào giờ nào.

     - Ngài thật tốt bụng, thưa Tổng thống - Hyashi đáp lại - Như ngài biết đấy, tôi gọi điện nói về tình hình ở Đài Loan…

     - Vâng, vâng… Tôi biết rồi. Ngài lý giải điều đó như thế nào? Trung quốc có thắng được không?

     - Không chắc. Jim à, đánh giá lạc quan nhất của chúng tôi là người Trung quốc không thể kéo dài thêm 24 giờ nữa. Chúng tôi cho rằng họ đã dựa trên tin tức tình báo sai lầm và họ đã quá bạo tay.

     - Đó cũng là đánh giá của chúng tôi, Nobby. Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta có thể lợi dụng lúc Bắc Kinh đang bị rối lên như thế này. Tôi biết rằng Monroe ở Tokyo đã năn nỉ mời ngài sang thăm Washington. Chúng tôi rất muốn ngài có mặt ở đây.

     - Tôi cũng có vài suy nghĩ về các quan hệ của chúng ta. Tất nhiên không thể có chuyện Nhật bản lại giữ một vai trò phụ thuộc; tuy nhiên, tôi cho rằng sự ổn định ở Đông Á chỉ có thể được đảm bảo nếu Mỹ và Nhật bản cùng làm việc với nhau. Ngài hoàn toàn đúng khi ngài nói các mối quan hệ được phép tự nó vận động. Tôi sẽ hài lòng khi được tới thăm Washington. Việc này sẽ phát ra một tín hiệu mạnh mẽ cho khu vực này của thế giới, và một tín hiệu mà tôi biết sẽ được hoan nghênh rộng rãi ở Đông Nam Á… mặc dù, tất nhiên, là trừ Bắc Kinh.

     Bradlay cười:

     - Đúng thế, Nobby, đúng thế. Tại sao chúng ta không bắt đầu mối quan hệ mới này giữa chúng ta bằng một tuyên bố chung lên án hành động xâm lược Đài Loan của Trung quốc và đưa nó vào chuyến viếng thăm Washington sắp tới của ngài?

     - Một ý kiến tuyệt vời, Jim.

Eo biển Đài loanGiờ địa phương: 13h00’ thứ Sáu 16/03/2005
Giờ GMT: 05h00’ thứ Sáu 16/03/2005


     Những tiếng còi báo động rền rĩ trên khắp các đường phố vắng của Đài Bắc, thủ đô Đài Loan. Phía trên cao, bầu trời dường như đông nghịt những chiếc máy bay chiến đấu đang tham gia một trò chơi nhào lộn chết người. Trung Hoa lục địa sử dụng máy bay Su-27 gắn tên lửa không đối không tìm mục tiêu bằng tia hồng ngoại và rađa; người Đài Loan sử dụng những chiếc F-16 trang bị không chỉ loại tên lửa không đối không AIM-9 Siedewnder mà, ngoài việc lắp một loại rađa mới, còn có cả tên lửa điều khiển bằng rađa AIM-7 Sparrow. Phi công Đài Loan được huấn luyện nhiều giờ hơn phi công lục địa, nhưng nhờ Chiến dịch Đòn Rồng, phi công lục địa dày dạn trận mạc hơn. Những thắng lợi ban đầu thuộc những chiếc Su-27. Trong một nỗ lực thoát khỏi đối phương, viên phi công lái chiếc F-16 đã cho máy bay bay vọt thẳng đứng và, đồng thời với việc thả hai dải kim loại với hy vọng gây nhiễu cho quả tên lửa điều khiển bằng rađa đang lao theo, đã cho máy bay nghiêng hẳn về bên phải. Thật không may, máy bay của anh ta mất động năng trong khi thực hiện việc gây nhiễu quá sớm. Quả tên lửa không bị hút theo nhiễu mà lao thẳng vào chiếc F-16. Những mảnh máy bay vỡ văng khắp ngọn núi có tác dụng như một pháo đài che chở cho Viện bảo tàng Cung điện Quốc gia ở ngoại ô phía đông bắc Đài Bắc.

     Nhưng hôm nay là ngày của những chiếc F16. Trong một cuộc không chiến được truyền hình trực tiếp trên các kênh TV khắp thế giới, viên phi công lái một chiếc F-16 đã bắn rơi một chiếc Su-27. Đó là một cuộc đọ sức một chọi một cổ điển và chiếc Su-27, với số lượng tên lửa nhiều hơn, lẽ ra phải nắm phần thắng. Nhưng viên phi công Đài Loan cũng hiểu rất rõ tính năng chiếc máy bay của mình. Cuộc không chiến bắt đầu phía trên dinh Tổng thống ở phần đông nam thành phố Đài Bắc. Cả hai tên lửa điều khiển bằng rađa của chiếc máy bay đã được bắn đi khi những thiết bị tìm mục tiêu bằng tia hồng ngoại trở nên vô ích. Vấn đề của chiếc F-16 là làm cách nào tránh được chiếc Su-27 và kho vũ khí chết người của nó. Trong cơn rượt đuổi quay tròn, cả hai chiếc đều tăng hết tốc lực và tìm cách đưa máy bay của đối phương vào vòng ngắm. Yếu tố con người tỏ ra có tính chất quyết định. Viên phi công Đài Loan được trang bị không chỉ bộ quần áo chống trọng lực do gia tốc mà còn được trang bị thiết bị giúp thở dễ dàng hơn trong tình trạng phải chịu sức ép lớn của lực gia tốc. Thiết bị này đảo ngược quá trình thở của anh ta, giúp anh ta sử dụng nỗ lực có ý thức của mình để đẩy ôxy vào phổi, việc hít vào rất đơn giản, chỉ việc há to mồm, sức ép sẽ tự động tràn vào hai lá phổi của phi công.

     Viên phi công F-16 phải luyện tập động tác này thường xuyên vì việc này làm anh ta có thể duy trì được thời gian thực hiện động tác chịu gia tốc cao lâu hơn kẻ thù của mình, và nhờ vậy đến lượt anh ta bám đuôi đối phương. Viên phi công phóng một quả tên lửa hồng ngoại khi máy bay đối phương nằm gọn trong tầm bắn, tín hiệu bắt được mục tiêu vang lên trong ống nghe. Quả tên lửa này bị đánh lừa bởi những pháo sáng giả làm mục tiêu do chiếc Su-27 bắn ra, nhưng ngay lúc đó viên phi công lái chiếc Su-27 đã phạm một sai lầm là đã giảm tốc độ khi đổi hướng trong một cố gắng thoát thân. Điều này tạo cơ hội cho chiếc F-16 bắn thêm một loạt hai quả tên lửa nữa đúng vào lúc nó ở vị trí bắn thuận lợi nhất. Quả thứ nhất lao trúng một động cơ, làm nổ tung cả động cơ thứ hai. Quả thứ hai lao ngay theo đằng sau và nổ tung thành một quả cầu lửa.

     Giới quân sự Đài Loan có thể đã bị bất ngờ vào lúc bắt đầu cuộc tấn công của Trung Hoa lục địa, nhưng đến trưa ngày đầu tiên, điều rõ ràng là các biểu đồ chiến đấu đã quay hẳn sang phía có lợi cho Đài Bắc. Cách đó 50 km về phía Tây Nam, lực lượng viễn chinh Trung quốc gồm 5.000 quân đã đổ bộ lên bờ biển gần Tân Châu, khu vực sản xuất bán dẫn và máy tính hàng đầu của đất nước này, lực lượng đổ bộ đã hy vọng được đơn vị đồn trú ở đây đón tiếp như những người giải phóng bởi viên tướng chỉ huy ở đây được cho là người ủng hộ Bắc Kinh.

     Nhưng ngay lập tức, họ đã nhận ra tình báo Trung quốc sai lầm đến mức nào. Quân đổ bộ đã gặp phải sự kháng cự quyết liệt từ phía đơn vị đồn trú của Đài Loan. Hai bên buộc phải đánh giáp lá cà và quân Đài Loan đã chiến đấu áp đảo, ghìm chân những binh lính lục địa ở ngoại ô thành phố. Người Trung quốc đã tính toán sai một cách tồi tệ. Không thể điều động bất kỳ xe tăng hoặc loại xe cộ nào khác để yểm trợ, quân lục địa phải tự bảo vệ mình bằng những gì họ có trong tay. Vào cuối buổi sáng, con số 5.000 quân đó giảm xuống còn hơn một nữa. Nói một cách khác thì đây là một cuộc tàn sát. Phần lớn lính đổ bộ bị lạc đường, nhiều người lạc là do họ không thể đọc được những biển chỉ dẫn trên đường vốn được viết bằng kiểu chữ Trung quốc cổ điển chứ không phải kiểu chữ tinh giản mà họ được dạy ở lục địa. Khoảng 2.000 quân còn lại không còn người tổ chức đã bỏ chạy tán loạn để hòng tìm được một nơi ẩn náu ở bất kỳ chỗ nào có thể được, trường học, bệnh viện, thậm chí cả trong một ngôi chùa. Có tin một số nhóm nhỏ binh lính đã đầu hàng, nhưng những tin này đã bị Tân Hoa xã lớn tiếng bác bỏ trong một tin được phát vào buổi trưa.

     Những tin tức đầu hàng là “những lừa dối hèn hạ” do Mỹ và những kẻ ủng hộ “theo đuôi” Mỹ ở Đài Loan tuyên truyền. Bất chấp tất cả những lời lẽ ầm ĩ,  Tân Hoa xã vẫn không thể che đậy được một thực tế là chiến dịch này đã diễn ra không đúng kế hoạch. Trong cái được coi là một sự mở đầu cho cuộc rút lui toàn diện, Tân Hoa xã nói Trung quốc đã “dạy cho những kẻ ly khai Đài Loan một bài học”. Tân Hoa xã cảnh cáo sẽ có “những biện pháp nghiêm khắc hơn”, nếu các nhà lãnh đạo quốc đảo này không đáp lại một cách tích cực với mong muốn tái thống nhất của nhân dân Trung quốc.

Bãi cỏ tại Nhà Trắng, Washington, DC.Giờ địa phương: 11h30’ thứ Hai 30/04/2005
Giờ GMT: 16h30’ thứ Hai 30/04/2005


     Đó là một buổi sáng mùa xuân sáng sủa đầy nắng ấm của Washington. Những cây anh đào dọc bờ sông Potomac nở rộ. Thủ tướng Nhật bản Noburo Hyashi tham gia một cuộc hanami, tức là cuộc ngắm hoa ngoài trời đầy ngẫu hứng cùng với Đại sứ Katayama trước khi hai ông gặp Tổng thống Bradlay. Mọi việc có vẻ ổn thỏa trên vô tuyến truyền hình và Hyashi, trong những tuần lễ trước khi diễn ra cuộc gặp gỡ cấp cao ở Washington giữa ông và Bradlay đã có được một số hiểu biết về việc lợi dụng các phương tiện thông tin đại chúng, đã sử dụng công cụ truyền hình để nhấn mạnh sự nồng ấm trong các quan hệ giữa Nhật bản và Mỹ. Khi phóng viên kêu to: “Còn quả bom thì sao?” Hyashi không hề chớp mắt, quay về phía anh này và đáp: “Tình hình khẩn trương đòi hỏi phải có những biện pháp khẩn trương; đất nước tôi tìm cách thể hiện khả năng chứ không phải ý định triển khai các vũ khí hạt nhân. Chúng tôi vẫn phản đối việc triển khai vũ khí hạt nhân”.

     Những chiếc bục phát biểu được xếp sát nhau trên một sân khấu nhỏ nhưng đủ chỗ. Tổng thống Bradlay đang trong tâm trạng cởi mở, đùa tếu với các phóng viên khi ông ta và Thủ tướng Hyashi bước về phía diễn đàn.

     “Bảo vệ thế giới tự do là trách nhiệm mà Mỹ đã gánh vác kể từ khi chấm dứt cuộc Chiến tranh Thế giới thứ Hai. Và Mỹ cùng với các đồng minh của mình chưa bao giờ coi nhẹ trách nhiệm này. Những sự kiện mới đây ở Đông Á đã khiến chúng ta cùng tập trung trí tuệ vào những nhiệm vụ trước mắt, chúng ta phải duy trì cho được tự do ở khu vực này, với tư cách là một khu vực rộng lớn và đầy sôi nổi trong kinh doanh của thế giới. Thủ tướng Hyashi là khách của chúng ta trong ba ngày qua. Chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần và đã đi đến một quan điểm chung về con đường đi phía trước. Tôi rất hài lòng thông báo rằng sáng nay, ngài Hyashi và tôi đã ký một hiệp ước mới cùng bảo vệ các lãnh thổ của chúng ta. Tôi hy vọng Hiệp ước này sẽ được Thượng viện thông qua một cách nhanh chóng, bản hiệp ước đã phản ánh những mối lo ngại của cả hai chính phủ về thái độ ngày càng tỏ ra hiếu chiến của Trung quốc.

      Hiệp ước này là một lời cảnh báo rõ ràng đối với bất cứ ai ở Đông Á, rằng Mỹ và Nhật bản sẽ hành động một cách nhanh chóng và kiên quyết để bảo vệ những lợi ích chung của chúng ta khi những lợi ích đó bị đe dọa. Không chỉ riêng chúng ta có những điều lo ngại này. Gần đây, tôi đã nhận được những cú điện thoại từ các nhà lãnh đạo của nhiều nước tại Đông Nam Á bày tỏ mối lo ngại của họ về hành động xâm lược của Trung quốc. Chúng ta chiến đấu không phải với nhân dân Trung quốc mà với những người tìm cách đàn áp họ. Hôm nay, tôi nói với các vị rằng chúng ta sẽ không tiếc bất cứ cái gì trong quyết tâm giành chiến thắng của chúng ta. Xin cảm ơn.

Biển Đông Trung quốcGiờ địa phương: 08h00’ thứ Ba 01/05/2005
Giờ GMT: 24h00’ thứ Hai 30/04/2005


     Tàu khu trục Kirishima của Nhật bản đang trong chuyến tuần tra thường lệ, nó đang hộ tống một tàu chở dầu cỡ lớn và các tàu côngtennơ trên đường đi đến Yokohama qua quần đảo Senkaku. Sự yên tĩnh của buổi sáng sớm đã bị phá vỡ tiếng còi vang lên từ các cụm chiến đấu. Trong phòng tác chiến, thủy thủ điều khiển rađa định vị bằng sóng âm của con tàu này đã phát hiện ra âm thanh không thể nhầm lẫn được của một chiếc tàu ngầm lớp Kilo của Trung quốc. Thuyền trưởng ra lệnh cho con tàu chuyển hướng và chuẩn bị phóng ngư lôi chống tàu ngầm. Chiếc tàu ngầm lớp Kilo đã mở các khoang cửa ở mũi tàu và có vẻ đang chuẩn bị phóng ngư lôi của nó...

PHẦN KẾT

     Trung quốc và Nhật bản tránh được việc tiếp tục đổ máu ở Đông Á bằng một cuộc nói chuyện trực tiếp qua điện thoại giữa Jamie Tống và ngoại trưởng Nhật bản. Một lực lượng hỗn hợp Trung – Nhật đã chiếm các khu vực khác nhau ở quần đảo Điếu Ngư – nhưng tình hình vẫn dễ thay đổi. Những đề nghị của quan sát viên Liên Hiệp Quốc đóng ở đó bị cả hai bên chính phủ từ chối. Mỹ và Trung quốc đã có những bước đi đầu tiên để hàn gắn các quan hệ bằng một đơn đặt hàng lớn của Trung quốc mua máy bay Boeing Mỹ. Một tàu chiến của Mỹ đã ghé thăm Thượng Hải. Nhưng hai chính phủ đã ký kết một hiệp định Đảm bảo Tàn phá Lẫn nhau bằng Vũ khí Hạt nhân Chiến lược, hiệp định làm người ta nhớ lại chính sách Chiến tranh Lạnh với Liên Xô. Chủ tịch Vương được ca ngợi là Người cầm lái Mới và được tán dương là người xứng đáng kế tục Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình. Ông này đã dành những lợi nhuận thu được từ việc thao túng các thị trường quốc tế cho việc xây dựng lại và hợp lý hóa các lực lượng vũ trang của Trung quốc thành một lực lượng chiến đấu hiện đại công nghệ cao tập trung vào sự phát triển tên lửa và triển khai sức mạnh hải quân. Jamie Tống đã rút khỏi các hoạt động chính trị và quay trở lại công việc kinh doanh. Ông khai trương công ty New China Computer Inc. của ông trên thị trường chứng khoán Thượng Hải. Tống là vị khách thường xuyên sang Mỹ, thường là để thăm ông bạn Overhalt tại hãng Boeing, và đôi khi thăm Tổng thống Bradlay. Tổng thống Bradlay được bầu thêm nhiệm kỳ thứ hai vào năm 2008. Ông được ca ngợi trong nhiều cuộc thăm dò dư luận là một trong những Tổng thống vĩ đại nhất nước Mỹ. Ông đã đảo ngược chiều hướng giảm quy mô các lực lượng vũ trang của Mỹ và đã giành được ngân quĩ để đảm bảo vị trí Mỹ là nước hùng mạnh nhất thế giới. Đảng Cộng sản Mới bị các lực lượng an ninh Trung quốc truy lùng. Mười một nhân vật cầm đầu đã bị tống giam từ 13 đến 20 năm. Hai người, bị buộc tội mang vũ khí, đã bị hành quyết bằng một viên đạn duy nhất bắn vào gáy. Năm thành viên khác, bị bắt ở Hồng Kông, đã được đưa thẳng qua biên giới sang Trung quốc, và họ có thể nhận được những bản án và những điều kiện trong tù khắc nghiệt hơn. Không có sự phản đối nào từ phía Hội đồng lập pháp của Hồng Kông hay phương tiện thông tin đại chúng cho đến nay vẫn do các nhóm người Hoa kiểm soát. Tương tự như vậy, chính phủ ở Đài Loan đã loại trừ một cách tàn bạo mọi phần tử thân cộng trong các lực lượng vũ trang và đời sống chính trị. Đảng Mới đã bị xóa sổ. Việt Nam tuyên bố đã giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh với Trung quốc. Trong các tuyên bố chính thức không thấy đề cập đến sự giúp đỡ của Pháp. Các công ty của Pháp đã giành được những hợp đồng trong việc hiện đại hóa đường sá, đường sắt, và bến cảng. Lễ kỷ niệm trận đánh thứ hai ở Lạng Sơn được tổ chức như một ngày hội dân tộc. Nam Triều Tiên cai trị miền Bắc như một thuộc địa cho đến năm 2007, khi việc thống nhất chính thức được tuyên bố. Trong thời gian đó, các công ty Nam Triều tiên đã đầu tư mạnh mẽ vào Bắc Triều Tiên và xây dựng các cơ sở hạ tầng. Lực lượng lao động là có kỷ luật và rẻ mạt. Tháng 11/2001, toàn bộ quân đội Mỹ rút khỏi bán đảo này.

Viễn Đông vẫn là một điểm dễ bùng nổ cho cuộc chiến tranh Thái Bình Dương. Từng nước trong khu vực này đều tin chắc rằng lần tới họ sẽ được chuẩn bị tốt hơn.

HẾT

Vậy là cuốn Đòn Rồng đã được Excocet gửi hết, sau khi đọc lại toàn bộ phần đã đăng, chúng tôi thấy cuốn sách này vẫn cần được tu chỉnh thêm để việt hóa cho thật nhuyễn. Các bạn quan tâm có thể chờ thêm một thời gian để chúng tôi hoàn thành việc này. Chúng tôi hy vọng sau khi biên tập lại lần nữa, cuốn sách này có thể sẽ được in và tặng cho các bạn có quan tâm làm tài liệu tham khảo ... Hẹn gặp lại ở bản Đòn Rồng được biên tập chỉnh lý lần 2 sẽ ra mắt các bạn trong thời gian tới.