Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Mật khu 88: Vụ án xác chết không đầu và lời nguyền bí ẩn

 I - GIỚI THIỆU

Chắc có nhiều ngườ đã từng theo dõi những câu truyện trinh thám Sherlock Holmes của nhà văn Arthur Conan Doyle. Nhưng có những việc chắc các bạn không biết là thể loại suy luận logic đấy được áp dụng khá nhiều ở Việt Nam. Nhất là những vụ án khó có lời giải. Thậm trí có những sự việc, vụ án mà việc tìm kiếm lời giải gần như không thể. Trong thế giới thực tại, các bạn cũng đã từng nghe nói về vùng bí mật như Vùng 51 ở sa mạc Nevarda của Mỹ, hay những khu căn cứ bí mật ở Trung Quốc ở sa mạc Nội Mông. Ở đấy có nhiều những sự việc mà mang tính tuyệt mật cho một quốc gia. Những chi tiết, những tài liệu mà không phải ai cũng được tiếp xúc. Còn ở Việt Nam có không thì tôi không biết. Ngay như các bạn đã từng theo dõi bộ phim truyền hình X-File của điện ảnh Mỹ thì các bạn cũng hiểu, có những sự việc mà khoa học không thể giải tích được. Để kết hợp hai nguồn thông tin này + hư cấu, tôi biên soạn thành một sery những câu chuyện mang thể loại suy luận như thế này. Trong nội dung câu truyện, tôi cài giữa cái thực cái hư để cho ly kỳ và tôi cũng mạn phép sử dụng một số tên địa danh, cơ quan của Việt Nam để cho nó có tính thực tế một chút. Mọi tình tiết, con người chủ yếu là hư cấu chứ không phải sự thật đâu nhé. Mong các bạn đọc fun thôi. Câu truyện trinh thám: MẬT KHU 88. 

TÁC GIẢ: CÚC CÙ CU

HỒI 01
Hôm nay, Dương xin nghỉ ở nhà, không tới cơ quan, mặc dù vẫn là ngày làm việc. Cũng vì do là anh vừa đi công tác Quảng Trị gần một tuần về. Cái nắng vùng đất Quảng vào tháng 6 làm anh mệt mỏi hơn. Long đong chủ yếu trên ô tô nên anh cảm thấy vẫn còn cảm giác đang đi xe vậy. Mệt, căng thẳng, xương cốt dã dời là cái mà anh bây giờ đang thấy ở trong người. Một phần cũng vì công việc cơ quan nên anh không thể không đi. Vì vậy, khi về đến Hà Nội, anh xin nghỉ hai ngày để cho thoải mái tinh thần và cũng có thời gian cho riêng mình. Tính chất công việc của anh hơi đặc thù nên việc anh xin nghỉ sau mỗi lần công tác dài ngày đã thành thông lệ. Ông thủ trưởng của anh cũng hiểu điều đó nên không nói gì.

Đang ngủ, bỗng nhiên có tiếng điện thoại di động của anh vang lên. Anh nhăn nhó, bực mình. Anh vừa cầm điện thoại vừa làu bàu:
- Bây giờ đang nghỉ trưa mà cũng có điện thoại. Ai gọi giờ này mà vô duyên thế! Biết thế tắt đi cho nhẹ nợ!
Anh nhìn vào điện thoại thấy số điện thoại từ phòng của ông thủ trưởng chỗ anh hiện lên. Anh không còn cách nào là phải nghe. Chắc có chuyện gấp gì đây mà ông này lại gọi đúng lúc ngủ trưa. Hiếm khi ông này gọi anh lúc này lắm.
- Dương: Alo! Em nghe đây! Có chuyện gì vậy anh?
- Ông thủ trưởng: Anh đang ở đâu đấy?
- Dương: Em đang ở nhà mà anh. Vừa mới đi công tác về nên em hơi mệt. Mà có chuyện gì quan trọng thế mà anh gọi cho em giờ này?
- Ông thủ trưởng: Chiều nay đến cơ quan nhé! Có một người muốn gặp em đấy! Người của Văn phòng Chủ tịch nước. Không phải đơn giản đâu. Họ liên hệ với anh từ sáng và đặt lịch làm việc vào lúc 2h chiều. Tại phòng làm việc của anh luôn. Lúc đấy họ sẽ đến thẳng cơ quan mình để trao đổi công việc. Anh không còn cách nào khác phải điện thoại cho em lúc này để thông báo. Nhớ đấy! Đúng 14h chiều nhé! Chắc có chuyện quan trọng nên họ đến tận chỗ mình. Mà em có gì dính dáng đến Văn phòng Chủ tịch nước mà sao lại họ biết em? Hay em giấu anh việc gì?
- Dương: Không! Em có bao giờ và chả có ai liên quan đến công việc với Văn phòng Chủ tịch nước cả. Nó xa vời với em quá. Em chỉ suốt ngày quanh quẩnh với mấy cái xác chết khô héo, với mấy cái đồ cổ lỗ thì còn thời gian đâu mà nghĩ đến việc khác nữa. Còn người nhà em thì chả có ai. Anh cũng biết rồi mà. Thôi được! Em sẽ đến đúng giờ! Anh yên tâm!
- Ông thủ trưởng: Uh! Nhớ đấy. Lãnh đạo TW xuống chỗ mình mà. Anh chỉ thấy lạ là lúc anh bảo họ là cần chuẩn bị gì không để tiếp đón thì họ không nói gì và bảo đây là công việc tối mật. Chỉ có anh được biết việc họ xuống làm việc với em. Không thông báo cho văn phòng hoặc bất kỳ ai trong cơ quan được biết cuộc làm việc này. Anh thấy cũng hơi lạ. Nhưng họ ở TW nên mình phải thực thi thôi. Chắc có chuyện gì quan trọng đấy. Thôi! Anh đợi em ở phòng. Chuẩn bị đi. Cũng sắp đến giờ rồi đấy! Nhớ ăn mặc cho nghiêm chỉnh nhé.
- Dương: Vâng! Em chuẩn bị đến ngay đây!

Nhìn đồng hồ thì kim đồng hồ đã chỉ sang 13h30, anh vội vàng mặc quần áo đến luôn cơ quan. Vội vàng nên anh cũng chỉ vội khoác luôn cái bộ quần áo mà anh vừa đi công tác về chưa kịp thay cho nhanh. Anh nghĩ: Cần quái gì phải lịch sự. Dân khảo cổ mà đóng bộ nó cứ như họp Đ.ảng bộ vậy. Phong cách đấy không hợp với anh tý nào. Anh thích tự do thoải mái hơn là gò bó trong một khuôn khổ. Đàn ông chưa chưa vợ con gì nên anh cũng nhiều lúc chẳng để ý đến ngoại hình. Vừa thay quần áo anh vừa suy nghĩ:
- Chắc có chuyện gì quan trọng nên ông ta mới gọi mình lúc này! Chứ bình thường ông ấy không bao giờ gọi khi mình xin nghỉ cả. Biết tính mình rồi. Hơn 10 năm công tác với nhau, mình và ông ấy không lạ gì tính nhau cả. Mà mình có quen ai ở Văn phòng Chủ tịch nước đâu nhỉ? Sao lạ thế? Mà sao họ lại yêu cầu gặp đích danh mình? Đúng là có vấn đề gì rồi! Thôi! Nhanh nhanh cho hắn ta đỡ lo. Ông này chỉ được cái tính hay sốt ruột. Cái gì cứ động đến TW cũng cuống cả lên. Họ cũng là cơ quan Nhà nước chứ có là gì đâu mà phải sốt sắng thế.

Anh nghĩ vậy nên vội vàng dắt cái xe máy cà tàng của mình để đi đến cơ quan. Nó tuy cũ nhưng gắn bó với anh gần trọn 20 công tác trong ngành khảo cổ. Cái xe Mink của Liên Xô này phù hợp hơn với những công việc ở rừng rú, nơi mà anh luôn có mặt. Mà nghề này, anh toàn làm việc ở rừng chủ yếu hoặc ở những nơi mà các loại xe thông thường khác không thể đi được. Nó là người bạn thân nhất của anh lúc này. Còn với ông thủ trưởng chỗ anh thì khỏi phải nói rồi. Anh và ông ấy đã quá hiểu nhau trong công việc. Chính vì vậy mà nhiều lúc anh và ông ấy không có khoảng cách về quan hệ xã hội. Lúc bỗ bã, anh và ông ấy coi nhau như bạn vậy. Còn khi vào công việc thì có thể cãi nhau như mổ bò, cãi bằng khi nào ra vấn đề thì thôi. Cũng chả sao. Anh thẳng tính nên nhiều lúc cãi nhau với ông ấy, nếu người ngoài không hiểu sẽ tưởng anh và ông ấy căng thẳng lắm. Nhưng cơ quan biết hết mà. Cả hai đều như vậy. Mọi người luôn cười và trêu anh vì thế. Anh thích tính ông ấy ở điểm đấy. Công việc là công việc, còn ngoài giờ là bạn bè. Không đánh đồng cả hai trong một được.

Ngày trước, anh từng tốt nghiệp trường Đại học tổng hợp Hà Nội - Khoa Sử. Bản chất của anh là thích nghề khảo cổ và nghiên cứu lịch sử. Khi bảo vệ luận án tốt nghiệp, anh bảo vệ luận án xuất sắc về đề tài nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên đã từng xảy ra trong lịch sử Việt Nam qua các triều đại. Nói thật, cho đến bây giờ những gì còn lại để lại từ lịch sử Việt Nam vẫn còn là những điều bí ẩn, khó có thể giải thích bằng khoa học. Anh từ nhỏ đã ham mê điều này. Nó ngấm vào máu anh rồi. Chả thế mà đến nay đã ngoài 40 tuổi anh vẫn chưa lập gia đình. Nhiều người bảo anh hâm. Anh chỉ cười và tự nhủ: Ừ! Cuộc sống của mỗi người đều có một đam mê riêng cho mình. Hãy sống với cho chính mình đã. Chứ cứ nghe người ngoài nói thì còn gì làm ham mê nữa.

Sau khi tốt nghiệp, anh xin việc và được phân công công tác về Viện Hán Nôm ở Hà Nội. Ở đây, anh có dịp tiếp cận nhiều tài liệu về lịch sử Việt Nam. Đúng cái anh thích và ham mê. Thế mà đến bây giờ đã gần 20 năm công tác ở Viện Hán Nôm, anh luôn mải miết tìm kiếm những thứ mà anh thích. Mải công việc đến nỗi anh còn không có thời gian để dành cho chính mình nữa. Và điều quan trọng nhất là anh vẫn muốn tìm kiếm những thứ mà chính chúng ta nghĩ là không thể còn tồn tại. Gần 40 tuổi mà anh vẫn không chịu lấy vợ. Bố mẹ anh nhiều lúc nhắc khéo. Nhưng tính anh gàn dở, đã làm cái gì thì khó ai ngăn được. Nó đúng như cái nghề của anh mà anh đã lựa chọn.

HỒI 02

Đúng 14h chiều, anh có mặt ở cơ quan. Anh vội vàng lên phòng ông thủ trưởng ngay. Từ ngoài cửa phòng có một người lạ mặt đứng ngay cạnh cửa ra vào. Anh lấy làm lạ nhưng cũng không để ý đến nhiều. Người đàn ông ấy chủ động mở cử cho anh vào như là đã biết anh trước rồi vậy. Bước vào phòng, anh nhìn thấy một người đàn ông trạc 40 tuổi, cũng sấp xỉ tuổi ông thủ trưởng chỗ anh.
- Ông thủ trưởng: Đây rồi! Ngồi đi Dương! Đến đúng giờ quá!
- Dương: Vâng! Cứ để em tự nhiên!
Sau đó, ông thủ trưởng mời và quay sang nói với người đàn ông kia:
- Giới thiệu với anh đây là đồng chí Dương, người mà tôi đã trao đổi với anh trong công việc vừa rồi. Một cán bộ mà quan trọng nhất của cơ quan chúng tôi đấy. Hiện tại anh Dương vẫn chưa lập gia đình. Cơ quan tôi không thể thiếu đồng chí ấy một ngày nào cả. Quan trọng bậc nhất đấy đồng chí ạ! Nhiều lúc còn hơn lãnh đạo! Vì gặp được Dương còn khó hơn gặp thủ trưởng ở đây.

Ông này vừa giới thiệu vừa cười. Sao lúc này anh ghét cái mặt phèn phẹt của ông này thế. Chắc vì ông thấy anh đến giờ này vẫn chưa muốn lấy vợ nên luôn tìm cách trêu anh. Sau đó ông quay sang với anh và nói:
- Giới thiệu với Dương đây là đồng chí Hùng. Hiện đồng chí ấy đang công tác tại Văn phòng Chủ tịch nước. Sáng nay tôi nhận được điện thoại hẹn lịch làm việc của đồng chí ấy. Đồng chí thông báo là có việc quan trọng cần làm việc đích danh với Dương.

Anh vội vàng bắt tay chào người khách được ông thủ trưởng giới thiệu. Quan sát anh thấy người đàn ông tên Hùng có vẻ kín đáo, khuôn mặt lạnh gần như không có nụ cười, dong dỏng cao, nhưng toát lên là vẻ bí ẩn. Nó không hợp với tính sởi lởi của anh. Nhiều khi anh chưa nói mọi người đã biết bụng dạ anh rồi. Nên có vẻ gì đó không ổn ở câu chuyện sắp tới. Tự dưng anh đâm ra lo lắng. Chuyện gì nhỉ? Nghiêm trọng chăng? Thôi cứ đợi xem như thế nào đã. Anh nghĩ vậy nên vui vẻ hỏi chuyện với ông thủ trưởng và người đàn ông kia,

Lúc này, người đàn ông tên là Hùng bắt đầu câu chuyện. Nhưng trước khi trao đổi với anh, Hùng có yêu cầu ông thủ trưởng của anh ra ngoài để phù hợp với tính chất công việc giữa hai người. Câu chuyện chỉ để Hùng và anh được biết. Đấy là nguyên tắc của công việc mà Hùng đang thực hiện. Ông thủ trưởng thì hơi giật mình vì không hiểu lý do gì. Nhưng do yêu cầu công việc như vậy nên ông ấy vui vẻ ra khỏi phòng và để hai người làm việc. Khi ông thủ trưởng ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn hai người thì Hùng bắt đầu nói chuyện với anh.

- Hùng nói: Chào anh Dương! Tôi là Hùng như anh được nghe giới thiệu. Hiện tôi đang công tác tại Văn phòng Chủ tịch nước. Còn ngoài cửa là một đồng chí cũng cùng công tác tại Văn phòng Chủ tịch nước với tôi. Chắc sau cuộc nói chuyện này, đồng chí sẽ biết đây là ai. Thôi! Để tôi tự giới thiệu qua về tôi đã cho anh biết. Tôi được biệt phái sang công tác ở Văn phòng Chủ tịch nước do phân công công việc. Trước đó tôi thuộc quân số bên TC5 của BCA. Từ lâu, tôi đã nghe nói về anh nhiều. Đến nay tôi mới gặp mặt. Để khỏi mất công và thời gian, tôi xin vào luôn câu chuyện nhé. Phiền anh ngày nghỉ mà cũng mời anh đến làm việc. Nhưng công việc mang tính cấp thiết và bí mật nên không còn cách nào khác cả. Để cho anh hiểu về cuộc gặp hôm nay của tôi, tôi phải nói qua một số vấn đề sau cho anh được biết trước khi đi vào công việc chính.

Người đàn ông tên Hùng bắt đầu nói với anh về một việc. Có lẽ nó có gì đó bí ẩn mà anh linh cảm thấy. Anh vẫn thường linh cảm như vậy khi cảm nhận một sự thay đổi nào đó trong anh. Nhất là trong công việc khảo cổ của anh. Sự linh cảm từ bản thân là yếu tố thành bại trong công việc. Anh bắt đầu lắng nghe và không bỏ qua chi tiết nào cả. Rồi anh lo lắng. Vẻ mặt lo lắng của anh thể hiện rõ trên từng nét mặt khi nghe Hùng nói.

Hùng bắt đầu nói vào công việc với Dương:
-Từ lâu ở Việt Nam mình có rất nhiều những vụ án mạng nghiêm trọng xảy ra. Nhưng có những vụ án liên quan đến nhiều yếu tố huyền bí, mà thú thực với đồng chí là đến tận bây giờ không có khả năng phá án. Thực chất những công việc này ở chỗ chúng tôi cũng đã tiếp xúc thường xuyên để giúp đỡ các đồng chí điều tra viên trong những vụ án khó. Nhưng những sự giúp đỡ của chúng tôi cũng chỉ là mang tính tham khảo và củng cố thêm những chứng cớ để phá án chứ không thể coi đấy là bằng chứng được. Nhất là bây giờ ngành công an do không có khoa nào đào tạo về lĩnh vực nghiên cứu này. Nên chính vì lẽ đó đã tồn tại rất nhiều những vụ án mà phía điều tra phải bó tay. Vấn đề thứ hai nữa là có nhiều sự việc và những vụ án của các tổ chức tội phạm quốc tế đã thực hiện ở Việt Nam. Đặc biệt nó xuất hiện nhiều hiện tượng liên quan đến những yếu tố siêu nhiên, huyền bí. Mà lĩnh vực đấy khá mới mẻ với chúng tôi. Để công việc hiệu quả, chúng tôi rất cần những người có kinh nghiệm như đồng chí để cùng phối hợp. Hiện tại ở BCA cũng có một đơn vị đang nghiên cứu lĩnh vực này. Và BQP cũng vậy. Nhưng để hiệu quả hơn và chuyên sâu hơn, cùng với sự thống nhất phối hợp giữa BCA và BQP, chúng tôi đã kiến nghị Chủ Tịch nước thành lập một đơn vị chức năng đặc biệt mang tên: Khu 88.

- Khu 88 có chức năng nghiên cứu tìm hiểu và tham gia công tác điều tra các vụ án, hiện tượng kỳ bí. Nói thật với đồng chí là từ trước đến nay, những sự việc này thường bị cho là mê tín và không được công nhận về mặt khoa học. Tuy nhiên, sau nhiều sự việc xảy ra, chúng tôi cũng đã tổng hợp khá kỹ và trong tay chúng tôi có rất nhiều những tài liệu có liên quan đến những hiện tượng siêu nhiên và kỳ bí đã xảy ra ở Việt Nam. Nhà nước mình đã thành lập một kho lưu trữ những tài liệu đó để tiện việc nghiên cứu và tìm kiếm. Sự việc này đã được sơ khai từ những năm đầu thập kỷ 50. Khi ấy, nước mình đã bắt đầu chú ý đến những tài liệu từ lịch sử để lại, những giai thoại huyền bí trong dân gian để tổng hợp và giúp nhà nước mình tìm lại những giá trị văn hóa lịch sử như những cổ vật, kho tàng từ các triều đại trước của Việt Nam mà những bọn tội phạm trong và ngoài nước cũng đã đến Việt Nam để tìm kiếm và đánh cắp. Nhưng từ hồi đấy, việc đấy không được quan tâm lắm. Còn bây giờ thì khác. Nó là những thông tin quan trọng để phục vụ quốc gia. Vị trí khu vực bí mật đấy được xây dựng tại một nơi hoàn toàn tách biệt và độc lập với bên ngoài. Nó rộng khoảng 10ha, nằm biệt lập tại một khu vực ven TP. Hà Nội, thuộc tỉnh Vĩnh Phúc và được canh gác cẩn mật. Địa danh trên không tồn tại bất kỳ trên một tài liệu nào của Việt Nam. Nó vô hình để đảm bảo tính bí mật của công việc. Ở nơi này là đại bản doanh và là nơi làm việc của các thành viên trong Khu 88. Theo chức năng nhiệm vụ hiện tại thì chỉ có những thành viên thuộc Khu 88 mới được vào nơi này để nghiên cứu và làm việc. Ngoài ra không một ai được phép ra vào nếu không có giấy thông hành đặc biệt từ Văn phòng Chủ tịch nước.

- Những người mà được biên chế trong Khu 88 đều được chúng tôi lựa chọn cụ thể và kỹ càng. Chủ yếu nhân sự được lấy từ hai Bộ có liên quan vì do tính chất đặc thù của công việc. Ngoài ra, chúng tôi rất cần những người có kinh nghiệm về chuyên môn trong công việc đấy, những người có khả năng hiểu công việc này như đồng chí để giúp đỡ và cộng tác. Tất nhiên, chức danh và nhiệm vụ đều được bí mật và không được phép bất kỳ một ai được biết cả. Ngay cả những người trong BCA, BQP cũng không hề được biết danh phận các đồng chí ngoài những người có liên quan đến sự tồn tại của Khu 88. Công việc sau khi nghiên cứu tổng hợp thì chỉ báo cáo thông qua Văn phòng Chủ tịch nước. Ngoài ra không được phép tiết lộ bất kỳ một đơn vị nào. Mà ở đây chỉ báo cáo tổng hợp duy nhất cho đồng chí Chánh Văn phòng. Những thành viên thuộc Khu 88 đều được tiếp cận tất cả các hồ sơ mật của bất kỳ một cơ quan nào thuộc Nhà nước Việt Nam. Đồng thời khi các đơn vị nghiên cứu, điều tra hay đang thực hiện công việc gì nếu nhận được lệnh từ Khu 88 thông qua Văn phòng Chủ tịch nước đều phải dừng theo chế độ ưu tiên cấp đặc biệt và bàn giao công việc cho thành viên của Khu 88 thực hiện. Điều này đã được Chủ tịch nước ký sắc lệnh thực hiện với nội dung tối mật.

HỒI 03

Sau đó, Dương ngồi nghe ông Hùng nói về những thông tin, lý lịch của mình. Anh ngạc nhiên vì những thông tin đó. Chắc họ đã để ý đến anh từ lâu nên nắm khá rõ về anh. Từng chi tiết một, từ công việc thường ngày, đời tư, gia đình, bản thân, sở thích… Ngay cả những nơi anh hay đến họ đều biết, những quán cà phê mà anh hay la cà. Có thể công việc này mang tính chất quan trọng nên họ phải tìm hiểu trước là đúng. Lúc này, anh đang thắc mắc với Hùng là có được làm ở Viện Hán Nôm nữa không thì Hùng trả lời là sẽ chuyển công tác bí mật sang Khu 88. Tuy nhiên, mọi hình thức sẽ được giữ bí mật tuyệt đối. Công việc ngụy trang của anh được nằm dưới một hình thức là anh được biệt phái cử sang Văn phòng Chủ tịch nước để phối hợp trong các công việc có liên quan đến khoa học hình sự. Tuyệt nhiên không một ai được biết anh sẽ làm ở Khu 88 cả. Ngay cả gia đình anh và những người thân trong gia đình anh cũng không được biết chuyện này. Khi nhận ra những điều Hùng nói, anh không thể làm khác được ngoài sự đồng ý. Nó đến quá bất ngờ với anh. Mọi việc gần như sắp đặt như một định mệnh vậy. Đến bây giờ anh cũng không hiểu tại sao mình được lựa chọn cho công việc này.

Theo những gì Hùng nói, anh chỉ có hai ngày để bàn giao công việc cho người khác làm thay việc của anh. Sau khi trao đổi xong công việc với anh thì ông thủ trưởng mới được mời vào. Ông ta khá bất ngờ. Cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì anh là người mà ông ấy hiểu nhất sau bao năm công tác. Thế mà đột nhiên có việc này xảy ra thì ông ấy ngạc nhiên cũng là bình thường. Tuy nhiên, khi ông ta nhận được công văn của Văn phòng Chủ tịch nước về việc điều động anh về phối hợp công việc mà được Hùng đưa cho, ông ấy có vẻ buồn. Cái cảm giác đấy cũng đang hình thành trong anh. Hai người lúc này không nói được câu nào. Anh cảm thấy lâng lâng khi phải chia tay với nơi mà đã từng gắn bó với anh bao năm công tác. Từng con người, từng kỷ niệm như đang hiện về trong anh. Ông ấy tiến đến gần anh và ôm chầm lấy anh và chúc mừng anh. Nhưng trong thâm tâm anh biết ông ấy đang nghẹn ở cổ. Chả bao giờ ông ấy khóc cả. Với anh và ông ấy toàn là cãi nhau vì công việc. Nhưng lúc này anh cảm thấy...... Nhưng thôi, công việc là công việc. Ông ấy cũng bắt tay và chúc anh hoàn thành công việc ở một nơi công tác mới. Giọng ông ấy nghẹn ngào. Anh cũng vậy. Cảm giác chia tay một người bạn thân nó khó tả hơn bao giờ hết.

Khi Dương ra về để chuẩn bị cho công việc mới, trên đường về nhà anh cứ suy nghĩ mãi. Mọi việc đến với anh quá bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi mà anh không thể hiểu được tại sao như vậy nữa. Có thể đây là một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời của anh? Sau này anh mới hiểu rằng, ngày hôm đấy chính là ngày đã làm thay đổi vận mệnh của anh và nó là một định mệnh của số phận cho anh. Và anh sẽ phải tiếp xúc với những vụ án khó hiểu, những khám phá bất ngờ trong thời gian anh làm ở Khu 88.

Hai hôm sau, ngay sau khi bàn giao công việc ở đơn vị cũ, anh được một xe ôtô Land Cuire đón anh ở nhà anh và đưa anh lên thẳng Vĩnh Phúc. Ngồi trên xe anh vui vẻ hỏi chuyện người lái xe thì được biết xe ô tô đón anh cũng đặc biệt như chính nhiệm vụ của anh vậy. Không biển số, lưu hành bằng một giấy thông hành đặc biệt để đảm bảo tính bí mật công việc. Toàn bộ vỏ xe được sơn phủ một lớp sơn đặc biệt chống phát hiện từ các máy theo dõi. Trên xe được trang bị đầy đủ những thiết bị tối tân, cần thiết cho công việc. Vừa đi anh vừa nói chuyện với người lái xe để biết thêm công việc sắp tới của anh. Anh ta tên là Huy, cũng là một thành viên của Khu 88, người sẽ cùng là cộng sự của anh trong những công việc sắp tới. Huy cho anh biết: Để là thành viên của Khu 88 thì hầu hết là những người làm trong ngành tình báo Việt Nam, chứ người ngoài nhiều khi phức tạp hơn và khó khăn hơn trong công tác bảo mật. Trường hợp như anh là khá đặc biệt. Có thể anh đã được chú ý từ rất lâu nên để anh làm ở đây chắc cũng có người đã thẩm duyệt và bảo lãnh cho anh rồi. Về sau những thành viên ở Khu 88 đều có một xe riêng như thế này. Vào đây anh phải học bắn súng và nhiều nghiệp vụ khác để phục vụ công việc. Huy nhìn anh cười và nói:
- Và anh sẽ có một cộng sự khá đặc biệt đấy. Chắc lát nữa anh sẽ biết!

Anh không hiểu câu nói đùa đấy của Huy, anh chỉ im lặng và đợi xe đến Khu 88. Ô tô bắt đầu rẽ vào khu rừng mà anh nhìn bên ngoài chỉ thấy có biển: Khu vực cấm. Xung quanh là hàng rào dây thép gai khá kiên cố, cao quá đầu người, chắc chắn. Bốt gác chặn lối vào được có một số người mặc sắc phục rằn ri tối màu để kiểm tra và bảo vệ an ninh. Họ không có khuân hàm, huy hiệu của tổ chức nào cả. Sau khi nhìn thấy Huy và họ dùng một máy soi chiếu vào cánh tay phải của Huy làm cái gì đấy, thấy ổn rồi họ mới cho xe đi qua. Con đường bên trong hơi lòng vòng và nhỏ đi dưới những tán cây rậm rạp. Ô tô đi được 10 phút thì đến một khu vực thoáng, đẹp và rộng rãi. Nếu nhìn bình thường ai cũng nghĩ đấy là một khu nghỉ dưỡng cao cấp chứ không phải là một khu vực tối mật như Khu 88 này. Ở đấy anh nhìn thấy có 5 toàn nhà biệt thự, hướng nhìn ra phía trước là một hồ nước rộng. Một khu vực tuyệt mật lại được bố trí đơn giản đến mức không ngờ thế này. Những biệt thự trên được núp bóng dưới những tán cây ở đấy. Tất cả nằm rải rác trên một quả đồi. Anh xuống xe và cùng Huy bắt đầu bước vào Khu vực 88. Một khu vực tuyệt mật mà không phải ai cũng có cơ hội được bước chân vào. Trong anh bắt đầu xuất hiện cái cảm giác bồn chồn và lo lắng. Cũng nửa vui, nửa sợ. Vì trong suốt quá trình công tác của anh, chưa bao giờ anh được bước chân vào những khu vực quan trọng như thế này. Cảm giác đấy làm anh khó diễn tả.

Cả hai vào ngôi biệt thự ở nằm giữa. Anh đoán đấy là nơi điều hành chính của Khu 88. Anh đi theo Huy và nhìn xung quanh: Cảnh vật thật đẹp! Chắc sẽ chẳng có ai nghĩ rằng ở đây lại là một khu vực quan trọng như vậy. Đúng là cách ngụy trang của mình tuyệt thật. Anh nghĩ vậy và luôn quan sát các sự vật quanh mình. Huy đưa anh xuống một lối hầm ở trong biệt thự đấy. Và một điều bất ngờ đến với Dương. Một căn hầm rộng và đầy ánh sáng hiện ra ở phía cuối đường hầm. Mọi người đều vỗ tay và chào mừng Dương đến. Tất cả đều mặc một bộ đồng phục màu đen, tóc cắt gọn gàng. Dương hơi choáng ngợp và nhận ra một người quen mà anh đã từng gặp. Đấy là Hùng. Người mà đã gặp anh ở Viện Hán Nôm và đã trao đổi anh công việc này. Hùng cười và đến bắt tay anh. Hùng vui vẻ nói chuyện với anh và giới thiệu Dương với mọi người. Sau đó, Hùng đưa anh đến bàn làm việc được bố trí cho anh trong một căn phòng riêng. Một phòng làm việc khá đẹp. Hình như mỗi người đều làm việc riêng ở một phòng riêng, chứ không chung nhau một không gian làm việc. Lúc này, anh mới thấy Hùng nói:

- Đây là nơi mà anh sẽ làm việc. Nó chính là một phần của Khu 88. Anh nhìn thấy đấy, tất cả có 30 thành viên, được chia làm 5 tổ điều tra và được ký hiệu tên gọi từ K1 đến K5 theo từng nhiệm vụ nghiên cứu riêng biệt. Mỗi tổ điều tra có 6 người. Trong 6 người đấy có một người nhóm trưởng. Dần dần, anh sẽ được biết từng người ngay. Còn chỉ huy chính ở đây là tôi, người thứ 31. Chắc anh cũng biết rồi khi chúng ta trao đổi với nhau về công việc ở Viện Hán Nôm. Những người là thành viên trong Khu 88 được chọn lọc từ các đơn vị khác nhau, chủ yếu là từ BCA và BQP.
- Phía BQP gồm: 5 đồng chí lấy từ Cục kỹ thuật, 5 người lấy từ Viện nghiên cứu chiến lược thông tin V34, 4 đồng chí thuộc Đoàn đặc nhiệm K-3D, 4 đồng chí thuộc Cục 12-C1. Tất cả đều thuộc Tổng cục 2.
- Phía BCA gồm: 4 đồng chí lấy từ Cục An ninh điều tra A92 – Tổng cục An ninh II, 4 đồng chí ở Cục Tham mưu tình báo B82 – Tổng cục 5, 2 đồng chí thuộc Viện chiến lược khoa học V21. Tất cả đều là các thành phần ưu tú, đã được tuyển lựa kỹ càng về chuyên môn, nghiệp vụ cũng như lý lịch và lòng trung thành với Nhà nước Việt Nam. Cuối cùng là hai người lấy từ bên ngoài gồm anh và một người nữa. Người đó sẽ là cộng sự của anh thường xuyên trong những công việc nghiên cứu của đội anh. Chắc anh sẽ hơi bất ngờ về người cộng sự của anh cho mà xem.

HỒI 04

Nói đến đây, Hùng tủm tỉm cười và dẫn Dương đi đến một phòng làm việc khác. Bước vào phòng anh nhìn thấy một người phụ nữ trạc 25 tuổi, khá xinh đẹp và dễ nhìn. Hùng cười và giới thiệu với anh:

- Đây là đồng chí Xuân. Trước khi về đây, Xuân là cán bộ của Viện Vật Lý - Phòng nghiên cứu Cận Tâm lý. Cô ấy sẽ được biên chế cùng đội của anh. Mà bây giờ tôi mới nói cho anh biết nhé, anh là nhóm trưởng ở đấy. Tổ điều tra K5. Gồm anh, Xuân và 4 đồng chí ở V21 – BCA. Dần dần, anh và Xuân sẽ biết hết từng người trong tổ điều tra. Tổ của anh chịu trách nhiệm mảng công việc nghiên cứu về đúng lĩnh vực mà anh ham mê. Nhưng nhớ là anh không được bắt nạt Xuân đâu đấy. Cô ấy còn trẻ mà chưa có người yêu. Kiểu này chắc anh phải giúp đỡ nhiều nhiều.

Sau khi được Hùng giới thiệu anh với mọi người, anh vui vẻ làm quen từng người trong đội. Mọi người đều sàng sàng tuổi nhau nên dễ nói chuyện. Còn đối với Xuân, anh được biết Xuân từng tốt nghiệp xuất sắc bộ môn nghiên cứu Tâm lý của trường Đại học tổng hợp Hà Nội. Anh để ý nhiều đến Xuân với ánh mắt tò mò. Cô là người Hà Nội chính gốc, người phố Hàng Than. Nhã nhặn, xinh đẹp và có nét gì đó đài các và huyền bí. Đúng như cái ngành nghề cô ta học vậy. Thế mà Xuân được tuyển lựa vào đây quả thật là cả một kỳ công và sự nghị lực. Do tính chất công việc khó khăn nên đối với đàn ông còn đỡ, chứ với phụ nữ, nhất là phụ nữ chưa chồng thì khó khăn hơn nhiều khi tham gia cho công việc này. Anh thắc mắc và chưa hình dung ra Xuân sẽ làm gì trong những công việc sắp tới. Khả năng của Xuân là gì và sẽ phối hợp với anh như thế nào? Ngay cả cái công việc mà anh sẽ làm ở Khu 88 là gì? Anh vẫn còn đang mung lung chưa định hình được? Còn sinh hoạt hàng ngày nữa! Rồi anh sẽ phải tìm hiểu nhiều. Dù sao, anh cũng đã ở đây rồi. Công việc mới chỉ sơ khai bắt đầu.

Được Hùng giới thiệu sơ bộ anh mới được biết:
- Tại căn hầm này là nơi làm việc của toàn bộ thành viên của Khu 88. Khu 88 được bố trí ngầm trong lòng một quả đồi, bảo vệ bằng một lớp bê tông kiên cố dày 2m. Trên là được ngụy trang bởi 5 ngôi biệt thự nghỉ dưỡng. Ở đây có cả bể bơi, sân thể thao, nhà hàng..... đầy đủ như một khu nghỉ dưỡng thực sự. Đặc biệt có một sân bay trực thăng trong khuôn viên. Còn trong hệ thống hầm ngầm ở đây được phân chia làm hai khu tách biệt. Một khu làm việc là nơi mà anh cùng các thành viên Khu 88 đang làm việc và nghiên cứu, ký hiệu mã hóa là Phòng A. Khu thứ hai được ký hiệu mã hóa là Phòng X. Khu này là nơi lưu trữ những tài liệu tối mật, những hiện vật đặc biệt mà dần dần anh sẽ được biết và tìm hiểu chúng. Nó bí ẩn như chính tên của khu này vậy. Phòng X là nơi quan trọng nhất và là trái tim của Khu 88. Nó là nơi tập hợp, lưu trữ những tài liệu quan trọng mang tính tối mật, được nhà nước Việt Nam xác nhận. Nhiều đồ vật, hiện vật được sưu tầm từ khắp nơi trên Việt Nam mang về. Có cả các hiện vật ở nước ngoài.Tất cả điều được mã hóa thành cụm tài liệu và được phân chia rõ ràng theo các ký tự. Anh giật mình khi đọc những danh sách hiện vật được lưu trữ. Có những hiện vật và tài liệu mà anh không thể ngờ tới là chúng được tồn tại vô hình ở đây. Quả thật, anh bắt đầu ham mê công việc mà anh đang chuẩn bị đối diện. Đúng sở trường của anh rồi.

Phòng X rộng khoảng gần 2 ha được chia ra nhiều khu lưu trữ khác nhau trong đấy và chỉ có một lối ra vào duy nhất. Ở cửa hầm Phòng X được canh giữ cẩn mật. Lực lượng canh giữ và đảm bảo anh ninh là một đơn vị đặc biệt khác nằm trong công tác bảo vệ anh ninh cho Khu 88, số lượng người cấp tiểu đoàn, được mã hóa ký hiệu là A1. Lực lượng trong A1 được chọn lọc và phân loại từ BTL Đặc công - BQP. Họ không mang sắc phục nào, không huy hiệu, hàm nào để thể hiện công việc và nơi quản lý của họ. Tất cả đề có một mã riêng được gắn liền trước ngực. Mã và ký tự đó được mã hóa trong các CODE ra vào Khu 88. Chỉ huy lực lượng đấy chỉ tuân thủ một mệnh lệnh duy nhất từ Văn phòng Chủ tịch nước. Các thành viên trong Khu 88 không thể ra lệnh cho lực lượng bảo vệ được trừ những trường hợp đặc biệt liên quan đến xâm phạm anh ninh khu vực, tăng cường lực lượng tham gia phá án khi ở nơi xa. Lúc đấy Hùng là người chỉ huy ở Khu 88 sẽ phải đọc CODE của mình với Văn phòng Chủ tịch nước để xác nhận bàn giao sự chỉ huy tạm thời. Khi xác nhận được mật lệnh này thì Hùng thì A1 mới chấp thuận sự chỉ huy của Hùng. Họ chỉ thực hiện công việc bảo vệ anh ninh trong khuôn viên Khu 88 mà thôi. Đấy là một phân cấp trách nhiệm bảo vệ mà chúng ta thường gặp trong các khu vực tối mật cần bảo vệ. Tất cả các lối ra vào, cửa ra vào ở đây đều được hoạt động dưới dạng thẻ cá nhân. Thẻ cá nhân của mọi người được mã hóa ngay trên cánh tay phải của mỗi người bằng một chíp điện tử được ẩn khéo dưới lớp da tay của mỗi người. Khi bắt đầu vào khu vực các lực lượng sẽ kiểm tra thông qua một máy soi đặc biệt. Lúc đấy khi chiếu vào cánh tay phải thì mã CODE của từng người được xác nhận. Còn bình thường thì không thể thấy được. Mã CODE đấy ai cũng phải thuộc như chính bản thân mình vậy. Anh cũng được in một mã CODE trên tay và phải học thuộc nó. Cái CODE cá nhân đấy sẽ giúp anh vào tất cả các nơi trong Phòng X. Nó được xử lý ở từng cấp độ thông tin khác nhau. Với anh, anh được toàn quyền tiếp cận. Về sau, anh hiểu hơn là các nhóm trưởng được toàn quyền tiếp cận các thông tin ở Khu 88. Còn lại các thành viên khác được tiếp cận ở mức thấp hơn. Trong Khu 88, những trang thiết bị tối tân nhất để thực hiện công việc đều có. Đúng là một căn hầm đặc biệt thật. Anh thầm nghĩ.

Những sự việc trên Dương chỉ có thể hình dung trong các phim ảnh. Anh không ngờ đến một ngày anh được chứng kiến nó thực tại như vậy. Hoàn toàn có thật. Anh khá lạ lẫm với những gì đang diễn ra ở Khu 88 này. Nhưng anh không hiểu rằng. Từ bây giờ, anh bắt đầu thực hiện một công việc quan trọng và tối mật. Nó chính là ngã rẽ quan trọng của cuộc đời anh. Một định mệnh được gắn liền với anh, với những vụ án, những khám phá ly kỳ ở Khu 88 mà anh và đồng đội anh thực hiện. Và điều quan trọng nhất là anh dần hiểu ra rằng Khu 88 là một nơi chứa đựng những điều mà anh luôn cho rằng nó không tồn tại. Đấy là những bí ẩn của lịch sử.



VỤ ÁN XÁC CHẾT KHÔNG ĐẦU VÀ LỜI NGUYỀN BÍ ẨN


HỒI 01

Đã gần hai tháng Dương làm việc và nghiên cứu ở Mật khu 88. Những gì anh được biết và nghiên cứu là những thứ mà trong mơ anh cũng không thể có. Những tài liệu tuyệt mật về những sự vật, hiện tượng kỳ bí cần có lời giải. Những điều đó càng làm anh tò mò khám phá. Anh luôn vùi đầu vào những tài liệu, hiện vật ở Phòng X để phân tích chúng. Và người cùng anh hợp tác là Xuân. Qua tiếp xúc anh cảm thấy Xuân dễ gần, dễ nói chuyện và thoải mái trong cách làm việc chứ không khô cứng như cái ngành nghề mà Xuân đã lựa chọn. Nhiều lúc anh tự nhủ, sao lại thế nhỉ? Xinh đẹp, kiêu xa, gia đình khá giả. Đấy cũng là mơ ước của nhiều cánh đàn ông, thế mà Xuân lại lựa chọn công việc ở đây. Buồn cười thật. Anh đoán là Xuân cũng có những ham mê như anh. Anh cũng đã bỏ ngoài tai những lời khuyên của gia đình để lao vào những ham mê của chính mình. Có thể ai đó sẽ nghĩ là anh điên, hoặc đại loại gần giống như vậy. Nhưng đối với anh, được làm theo những ham mê của mình thì là hạnh phúc nhất rồi, chứ chả cần những thứ phù phiếm khác. Thôi thì cứ tạm gọi mình là điên cho hợp thời. Anh tự an ủi mình như vậy. Còn Xuân nữa. Xuân có một khả năng khá đặc biệt. Ngành học của cô giúp cô rất nhiều. Những cảm nhận về công việc cũng như các phán đoán của cô về một sự vật, hiện tượng nào đấy gần như cô là người chứng kiến vậy. Một nhận xét về một tính cách con người, một sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, tất cả đều được cô phán đoán và ghi chép lại rất cụ thể. Anh rất cảm phục Xuân. Có lẽ vì thế mà cả hai làm việc rất hợp ý.

Còn những thành viên khác trong tổ điều tra K5 của anh đều trong ngành nghiên cứu khoa học hình sự. Họ thực sự xuất sắc trong các công việc phân tích tìm hiểu sự việc. K5 của anh có nhiệm vụ chính là phân tích, tổng hợp, đưa ra các bản báo cáo về một sự kiện, sự vật nhất định đã xảy ra. Cho dù đấy chỉ là truyền thuyết hay giả thiết nào đó mà lịch sử để lại. Hôm nay, anh và Xuân nhận được thông báo là cả hai sẽ đến một nơi có một vụ án mạng bí ẩn vừa xảy ra. Lúc này là gần 23h đêm. Anh nhìn đồng hồ và ngạc nhiên và thầm nghĩ: Oái ăm thật! Lại đi vào lúc này à? Đúng là buồn cười. Nhưng công việc thì đành chịu vậy.
Có lẽ anh chưa quen hẳn với công tác này. Điều đấy bình thường cho những sự vụ án mạng nếu có yếu tố tính chất quan trọng. Đấy là một vụ án xảy ra khá nghiêm trọng. Nhưng tại một nơi mà không ai có thể nghĩ là có án mạng. Nó xảy ra ở khu vực nằm trong khuôn viên của đình Bái Ân ở phường Nghĩa Đô, Cầu Giấy, Hà Nội. Một xác chết không đầu của một người đàn ông. Nhưng nó liên quan đến những điều kỳ lạ mà đơn vị thực hiện chuyên án của Công an Thành phố Hà Nội báo lên là khó giải thích. Họ cần sự giúp đỡ của Viện KHHS của Bộ Công An. Anh và Xuân được cử đến để xem xét trước do có nhiều yếu tố huyền bí ở cái xác chết này. Sự việc được diễn ra sau khi có một người dân ở đấy phát hiện ra xác chết ở ngay gần cái giếng đình. Toàn bộ hiện trường sau đó đã được CAHN phong tỏa. Anh và Xuân cùng lên một chiếc xe Land Cuire đi thẳng đến Đình Bái Ân. Nhìn Xuân, anh cũng thấy ái ngại vì lúc này đã gần nửa đêm. Anh hỏi Xuân:

Dương: Em có thấy ngại không? Chắc đây là vụ án đầu tiên anh và em được làm việc. Hai tháng làm việc mà anh không được nghiên cứu gì, thấy cũng ngứa ngáy. Tại anh quen công việc cũ rồi nên mới vào nên thấy khó chịu. Thôi thì cũng bắt đầu cái đầu tay. Không biết nó như thế nào!
Xuân: Vâng. Cũng phải quan dần chứ anh. Mà làm việc như thế này, chắc anh chả bao giờ lấy vợ được mất.

Vừa nói anh vừa cười vui vẻ cười với Xuân. Cũng muốn cho Xuân quên đi cái giấc ngủ đang còn dang dở. Xuân vui vẻ nở nụ cười với anh như xóa đi cái cảm giác đêm lúc này. Gần 40 phút sau, cả hai cùng đến hiện trường. Lúc này đã gần 24h. Xung quanh cảnh vật vắng lặng, âm u. Cái cảm giác rờn rợn trong Dương bắt đầu. Anh cũng đã từng lần mò vào những nơi còn âm u và kinh khủng hơn nơi này rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay Dương lại có cái cảm giác sợ như vậy. Khi bước vào sân đình, có một đồng chí công an thuộc đội trọng án CAHN đang ở đấy đợi anh và Xuân. Hai đồng chí nữa đang kiểm tra và niêm phong hiện trường. Nhìn thấy anh và Xuân đang bước vào đình, nơi xảy ra vụ án thì có một đồng chí nhận ra hai người và tiến đến gần anh.

Dũng - Điều tra viên CAHN: Chào đồng chí! Tôi là cán bộ điều tra ở đội trọng án Công an Hà Nội. Hai đồng chí ở Bộ Công an xuống phải không?

Dương: Vâng! Chào đồng chí! Chúng tôi từ Viện Khoa học hình sự xuống theo yêu cầu của Công an Hà Nội. Sự việc ở đây có gì vậy? Có thể đồng chí nói qua cho chúng tôi biết sơ bộ những gì đã xảy ra được không?

Dũng: Tôi cũng đang muốn trao đổi với hai đồng chí những khó khăn của chúng tôi. Nhưng trước hết để cho các đồng chí rõ, tôi mời hai đồng chí xuống nơi xảy ra vụ án đã để có thể nói rõ hơn. Nhưng tôi phải nói trước là hiện trường khá rùng rợn đấy! Vì ở đấy có một xác chết không đầu.

Anh và Xuân đồng ý. Anh cũng muốn xem sự việc như thế nào rồi mới bắt đầu tìm hiểu được. Xuân cũng vậy. Chắc đây là lần đầu tiên Xuân đi ra ngoài lúc nửa đêm. Đến một nơi có án mạng xảy ra. Cô có vẻ hồi hộp và tò mò. Đôi mắt của cô đã nói lên điều đấy. Xuân quan sát các sự vật xung quanh và ghi lại trong trí nhớ của cô. Cô có biệt tài nhớ những sự việc rất rõ. Có lẽ thế nên những sự vật nào mà cô đã nhìn thấy thì ít khi cô quên được. Ngoài ra, còn những suy luận và phán đoán của cô nữa. Hoàn toàn dựa trên những cảm nhận của cô là chính. Tất cả những điều đó giúp cô rất nhiều trong công việc. Một công việc dựa trên trí nhớ và sự suy luận, cảm nhận qua những sự việc đã xảy ra.

Đồng chí điều tra viên đang đưa anh và Xuân xuống nơi xảy ra án mạng. Lúc này, đêm đang gần qua. Đồng hồ đã chỉ sang 1h sáng. Quang cảnh xung quan lạnh lẽo khiến anh nổi gai người. Bóng tối bao trùm toàn bộ khu Đình Bái Ân. Chỉ có chút đèn le lói ở nhà tổ đình, nơi có cụ Từ đang ở trong đấy. Tiếng gió thổi nghe như tiếng người bước sau lưng vậy. Dương giật mình. Thỉnh thoảng anh quay lại nhìn phía sau. Gần như trong anh lúc nào cũng có cảm giác có người đi phía sau anh vậy. Cứ thình thịch, thình thịch. Trong đầu anh luôn văng vẳng tiếng kêu của một người phụ nữ. Xuân cũng có cảm nhận như vậy. Bóng đen đấy cứ theo anh và Xuân như một cái cảm giác khó tả. Xuân vội đi nép vào cùng anh. Anh đã nhiều lần xuống nhưng nơi khảo cổ còn hoang vắng hơn ở đây nhưng chưa có cảm giác như thế nào bao giờ.

Vụt! Có tiếng mèo kêu. Cái cảm giác đấy như tiếng phụ nữ kêu: Hãy trả lại đầu cho tôi! Hãy trả lại đầu cho tôi! Rõ ràng anh và Xuân đều cảm nhận như vậy. Anh cẩn thận quay sang Xuân hỏi nhỏ xem cô ta có nghe được tiếng gì không. Xuân cũng nói đúng như anh nghĩ. Anh bắt đầu để ý cái bong đen cứ bám theo anh. Bất giác, anh quay lại nhưng gần như nó lại lẩn mất trong bong đêm. Còn người cán bộ điều tra kia không để ý hay không hề biết những gì đã xảy ra với anh và Xuân.

Đến đúng chỗ mà xác chết được phát hiện, anh nhìn thấy một cái chiếu phủ tạm che xác chết đấy. Anh chủ động đến bên xác chết và mở tấm vải che tạm đấy ra và nhìn thấy một xác chết không đầu của một người đàn ông. Chắc có lẽ mớt chết. Điều lạ lùng là xác chết này mất đầu, nhưng có vẻ như bị một vật gì đó khá sắc cắt ngọt. Xuân nhìn thấy vậy cũng vội quay đi. Chắc cô ta chưa chứng kiến nhiều như anh. Anh đã từng mò vào những ngôi mộ cổ, bới những xác chết để tìm những cổ vật ở những ngôi mộ cổ nên anh cũng quen với những cảnh tượng vừa rồi. Nhìn thấy xác chết có quần áo vẫn nguyên. Chắc đây là một người lao động bình thường. Nhìn quần áo nạn nhân mặc nên anh đoán vậy. Chỉ có điều lạ là xác chết không đầu này đang nằm ở hiện trường, còn đầu của nạn nhân thì không phát hiện ở đấy.

Dương suy nghĩ: Có điều gì đó không ổn chăng? Điều đặc biệt là nạn nhân gần như có tư thế rất thoải khi chết. Cách thức nằm chết, tư thế không chứng minh được sự việc gì. Riêng tại phần cổ bị mất anh để ý không có vết máu. Tại sao vậy nhỉ? Điều này hoàn toàn khác lạ. Nhìn xung quanh nơi xác chết này nằm không hề có vết máu. Anh nghĩ vậy và lấy làm ngạc nhiên. Đang quan sát xung quanh, bỗng nhiên tự dựng anh lại có cảm giác như có một bóng đen phía sau anh đang kêu thất thanh:
- Hãy trả lại đầu cho tôi đây!
Tiếng kêu nghe rất ro và cứ to dần, to dần. Nhưng người điều tra viên đi cùng anh và Xuân không hề nghe thấy gì và cũng không có phản ứng hay thái độ gì cả. Còn anh và Xuân thì nghe rất rõ. Cẩn thận anh quay sang hỏi lại Xuân:

Dương: Em có nghe thấy tiếng gì không? Rõ ràng anh vừa nghe thấy có tiếng người phụ nữ văng vẳng kêu là trả lại đầu cho tôi. Hay anh sợ đấy chỉ là ảo giác?

Xuân: Em cũng nghe thấy văng vẳng thế anh ạ! Không rõ tại sao? Nhưng có lẽ chỉ có anh và em nghe thấy. Còn đồng chí kia không nghe thấy gì thì phải vì không thấy phản ứng gì. Lạ thật anh ạ. Em bắt đầu thấy sợ rồi. Không rõ có chuyện gì? Xung quanh âm u và tĩnh mịch quá. Hay là....

Dương: Ừ! Hy vọng là ảo giác. Nhưng nếu là ảo giác thì tại sao em cũng giống anh khi nghe thấy?

Xuân: Em cũng không rõ nữa. Cứ đến đấy xem như thế nào anh ạ. Nhưng em có một cảm giác rất lạ khi bước vào ngôi đình này. Hình như luôn có một cảnh tượng nào đấy đang hiện ra trong suy nghĩ của em. Nếu ngày trước em gọi là tiềm thức được lưu lại. Hình như ngay khi bước chân vào em đã hình dung ra những cảnh tượng xung quanh theo cách suy diễn nội tâm. Có lẽ em có khả năng đấy từ khi ở trường đại học anh ạ.

Dương đồng ý với Xuân nhưng vẫn có gì đó là anh thấy lạ. Anh nhìn xung quanh. Mọi cảnh vật vẫn bình thường. Không một bóng người. Dương quan sát cẩn thận thì bỗng nhiên tay xác chết cử động. Anh vội giật mình nhìn xuống. Không phải xác chết cử động mà từ chỗ bàn tay bên cánh tay phải của xác chết như bị ai đó lắc giật. Có thể do bị người điều tra viên động vào. Dương nghĩ thế và anh nhìn thấy trong tay xác chết nắm chặt lại như giữ một vật gì đấy. Tiến đến gần xác chết, anh từ từ mở lòng bày tay ra và nhìn thấy....

HỒI 02

Dương từ từ mở bàn tay của xác chết và nhìn thấy một đoạn bút chì bị gãy. Quả thực điều này làm cho Dương hơi lạ lùng. Liệu mẩu bút chì này có gì mà quan trọng đến nỗi mà xác chết nắm chặt thế? Mà tại sao phải đợi đến lúc Dương đến thì mới mở tay ra? Việc này tình cờ hay có nguyên nhân nào đấy? Cẩn thận, Dương nhìn quanh khu vực xác chết và thấy có nhiều điểm lạ lùng rất khó giải thích. Lúc này Xuân đi tới. Nhìn thấy Dương đang xem xét hiện vật, bất giác trong suy nghĩ của cô cảm nhận ra một điều gì đấy. Cô nói với Dương:

Xuân: Em nhận thấy khu vực này có gì đó không ổn anh ạ! Cảm giác như ở đây có 6 người đã từng ở đây. Lúc bắt đầu em bước vào thì nhìn trong suy nghĩ của em đã bắt đầu hình thành rồi. Có lẽ giác quan em mách bảo như vậy. Có vẻ xác chết được mang đến. Nhìn từ lối cổng vào đến khu vực xung quanh, mọi cái như đang hiện lên trong đầu em. Đúng! Có 6 bóng đen mờ ảo cùng đi với xác chết. Nhưng tại sao lúc đấy xác chết không đầu lại có thể đi được. Quan sát vị trí từ lối cổng vào đến chỗ khả nghi là cái giếng đình có rất nhiều vết chân ở đấy. Nhưng giờ hình như đã mờ đi. Số lượng khá nhiều nhưng có nhiều nhất là 6 vết chân có cùng cỡ với nhau. Mà lạ nhất là từ lúc nãy tới giờ có mỗi anh và em cùng đồng chí ở CAHN vào khu vực này mà? Chính tại cái cửa ra vào là nơi có dấu chân khá đậm in xuống. Lúc đấy em quan sát thấy gần như đi chân đất nên hằn lại trên bề mặt của gạch ở đấy. Vết chân đậm dính nước thì phải. Nhưng chưa khô hết. Chúng chủ yếu tập chung ở gần khu vực giếng đình. Nhưng lúc anh và em đến thì xác chết lại ở đây chứ không phải ở gần giếng đình. Không hiểu tại sao xác chết lại di chuyển đến địa điểm này được nhỉ? Có gì đó bí ẩn ở cái giếng đình thì phải.

Dương nghe Xuân nói và giật mình. Lúc mới đến khu 88, Dương không biết Xuân có khả năng đấy. Cảm nhận của Xuân được cho là tự phát từ con người cô. Xuân luôn nhận thức được những sự việc đã xảy ra. Cái đấy chỉ mang tính ước lệ. Anh không tin lắm điều đó. Nhưng càng làm việc gần Xuân, anh càng thấy Xuân có khả năng này. Anh cũng đã trao đổi với Hùng thì được biết Xuân là một sinh viên xuất sắc môn Cận tâm lý. Tức là có khả năng đoán biết sự vật một cách chính xác. Nếu theo khoa học thì những gì để lại trên hiện trường gây án thường có một logic nhất định. Nếu quan sát kỹ và suy luận kỹ sẽ ra ngay cái logic đấy. Chính những điều tra viên có kinh nghiệm luôn có những suy luận logic đấy khá chuẩn. Vì thế, sau nhiều lần thử thách thì Xuân đã vượt qua những mức độ kiểm tra xác thực của khu 88. Và vì thế không phải ngẫu nhiên Xuân lại được cùng vào tổ K5 của anh. Anh tin những lời Xuân nói và hỏi tiếp:

Dương: Thế theo em những cảm nhận đó diễn ra vào khoảng thời gian nào?

Xuân: Hình như rơi vào buổi chiều tối. Cảm giác thế. Vì những gì hiện lên trong em là có ánh sáng từ phía nhà ở của nhà tổ. Bởi vì căn cứ vào những vết chân đang ở trên mặt gạch thì khoảng cách khá ổn và đều. Chứng tỏ những người này đi rất nhẹ nhàng và không cần phải quan sát kỹ đường đi. Vì nếu ban ngày thì những gì còn sót lại ở những bước chân sẽ mất. Nên em suy nghĩ đấy là buổi chiều tối. Khoảng cách tương đối gần nhau chứ không gần hẳn. Đều nhưng không phải ổn định nên thời gian này thường hay là lúc nhập nhoạng tối. Bước chân ổn định nhưng vẫn phải nhìn và quan sát xung quanh. Còn nếu buổi tối thì không hẳn vì như vậy bước chân sẽ gần hơn, loạn hơn do phải nhìn đường. Em chỉ thắc mắc là nếu vào buổi chiều tối thì xung quanh đây rất nhiều người mà? Chả nhẽ không ai nhìn thấy họ mang xác chết đến đây? Mà tại sao lại là 7 người trong khi vết chân để lại ở hiện trường chỉ tương ứng với 6 người? Chứng tỏ xác chết biết đi sao?

Đang nghe Xuân nói bỗng nhiên cả anh và Xuân đều nghe thấy một tiếng kêu văng vẳng đâu đấy quanh khu vực giếng đình: Hãy trả lại đầu cho tôi! Sao lời nguyền các người ác độc thế. Dương sởn gai ốc hỏi lại Xuân:

Dương: Em có nghe thấy gì không? Đấy tiếng kêu hình như lại xuất hiện! Anh thấy lạ quá! Lúc này là đúng giọng phụ nữ rồi! Đấy! Đang có đấy!

Xuân: Em cũng nghe thấy tiếng văng vẳng như lúc nãy! Lạ quá anh ạ! Sao lại có lời nguyền nhỉ?

Dương: Ừ! Anh cũng nghe thấy thế! Lời nguyền nào ở đây? Hình như tiếng kêu đấy phát ra từ cổng đình thì phải

Xuân: Đúng rồi anh! Theo hướng quan sát thì giờ gió đang thổi từ cổng đình về phía anh và em thì tiếng kêu sẽ từ hướng đấy phát ra. Nó văng vẳng rồi lại mất, rồi lại xuất hiện. Em nghe giống tiếng phụ nữ quá. Đúng tiếng phụ nữ. Trạc khoảng 30 đen 35 tuổi. Vì phụ nữ tầm tuổi đấy âm phát ra tròn tiếng hơn. Giọng miềng Bắc. Khu vực Nam Định thì phải vì trong câu nói gần giống một vùng ở Nam Định mà em từng đến. Tiếng người dân ở đây nói gần giống như vậy. Nhất là âm phát ở câu cuối. Giọng có vẻ thảm thiết anh ạ. Vì khi nghe thấy câu: Sao lời nguyền các người ác độc thế. Câu đấy được nói khá buồn và trạng thái như kiểu chấp nhận sự thật vậy. Không phải là cưỡng bức kêu. Em bắt đầu sợ rồi anh Dương ạ!

Xuân vừa nói với Dương vừa cố gắng tiến lại gần Dương hơn cho đỡ sợ. Còn Dương, anh quen với những câu chuyện như thế này rồi nên thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng may quá, Xuân lại phân tích khá kỹ cho anh những sự việc đấy. Nó đã giúp anh phần nào nhiều về những suy nghĩ trong đầu anh. Một lúc thì cả hai không còn nghe thấy tiếng kêu đấy nữa. Nó đã tắt hẳn. Dương nhìn đồng hồ. Lúc này đã gần 2h sáng. Sau khi quan sát cẩn thận những chi tiết xung quanh, anh và Dương đến căn phòng của người giữ đình. Lúc này, ở trong đấy có đồng chí công an Hà Nội đang nói chuyện với người giữ đình. Nhìn thấy người giữ đình, Dương cảm nhận ông này có một thái độ nào đó soi mói những gì mà anh và Dương đang quan sát cái xác chết. Thái độ rất lạ và nhìn với ánh mắt tò mò. Người đàn ông này trạc 50 tuổi. Đôi mắt u ám. Dáng người lom khom và có vẻ bị cà thọt. Nhìn thấy ông đấy đứng dậy lấy nước Dương quan sát thấy chân bên phải của ông ấy đi khập khễnh. Thấy cả hai người, đồng chí điều tra viên liền mời cả hai ngồi xuống và nói chuyện:

Dũng: Cả hai đồng chí ngồi vào đây nói chuyện đã! Giới thiệu với hai đồng chí đây là bác Hoàng. Bác là người canh giữ ngôi đình này tới nay đã gần 30 năm rồi. Bác sống luôn ở đây vì không có vợ con gì cả. Còn giới thiệu với bác Hoàng đây là hai đồng chí ở Bộ Công an xuống giúp đỡ chúng cháu điều tra vụ việc này. Có gì bác cứ nói những gì bác biết nhé. Còn hai đồng chí ngồi đây nhé! Tôi ra chỗ mấy anh em ngoài kia để chuẩn bị chở xác chết về bộ phận kỹ thuật để họ làm các thủ tục pháp y nhé! Hai đồng chí cứ tự nhiên đấy!

Dương: Ừ! Cứ để chúng tôi làm việc với bác Hoàng. Cám ơn đồng chí nhiều!

Nói xong, đồng chí điều tra viên vội vàng rời khỏi căn phòng và đi về phía xác chết để cùng mấy người khác chuyển lên xe. Dương lúc này quan sát xung quanh căn phòng của bác Hoàng. Cảm nhận có một không khí hơi u uất ở trong căn phòng. Nhìn bộ bàn ghế, bộ ấm chén, đồ dùng xung quanh có vẻ bác Hoàng rất thích đồ cổ. Những vật dụng này của bác Hoàng đều khá đẹp. Đúng sở trường của Dương rồi. Quan sát một hồi, Dương bắt đầu hỏi chuyện:

Dương: Bác cho cháu hỏi bác đã nhìn thấy xác này ở đây lâu chưa? Khoảng vào lúc nào hả bác? Sao lại có chuyện lạ thật? Ở khu vực này nổi tiếng là an ninh tốt mà bác! Trước đây cháu cũng đã từng nhiều lần đến đình Bái Ân. Nhưng đây là lần đầu tiên cháu nghe chuyện có xác chết nằm ở trong khuôn viên của đình bác ạ!

Người đàn ông tên là Hoàng ngồi im lặng một lúc. Ông tá quan sát Dương và Xuân cẩn thận. Có một điều gì đó làm ông ta cảm thấy ngại ngùng với những gì đang diễn ra ở đây. Cách nhìn ngước mắt của ông ta chứa một bí ẩn nào đấy mà Dương linh cảm được. Dương không hiểu người đàn ông này sao lại có con mắt nhìn anh và Xuân như vậy. Ông ta nói với Dương:

Hoàng: Hai cháu biết gì về ngôi đình này chưa? Hai cháu có thực sự muốn biết sự thật về xác chết không? Ở đây nói ra nhiều âm hồn sẽ nghe thấy và sẽ có nhiều tiếng kêu đấy. Các cháu đến đây có nghe thấy gì không?

Dương: Có! Sao bác biết là nghe thấy tiếng gì?

Hoàng: Có chứ! Nếu bác không nhầm thì có tiếng kêu của một người phụ nữ! Bác nghe thấy từ lúc nhìn thấy xác chết này. Nhưng tiếng kêu này không phải có từ bây giờ mà đã có từ rất lâu. Cách đây khoảng gần 10 năm rồi. Năm nào cũng vậy, cứ vào thời gian này là bác cảm giác nghe thấy rất rõ. Nhất là buổi đêm. Mỗi lần bác ra ngoài sân vào buổi đêm thì cái cảm giác đấy luôn đến bên bác. Nó gần như kêu một cách thảm thiết. Bác có hỏi nhiều người cũng ở gần quanh đấy nhưng không một ai nói là nghe thấy gì cả. Thế mới lạ. Vì thế bác có lục lọi và tìm hiểu từ người giữ đền trước bác và bác được biết là người đấy cũng đã từng nghe thấy tiếng kêu đấy từ rất lâu rồi. Không hiểu tại sao. Nhất là khi bác biết ở ngôi đình này có một lời nguyền bí ẩn mà bác không thể giải thích nổi.

Dương: Thật sao hả bác? Sao lại có chuyện lạ thế?

Hoàng: Ừ! Câu chuyện liên quan đến lời nguyền của vua Lý Nhân Tông với vương triều Trần. Ở ngôi đình này thờ thành hoàng làng là vợ chồng ông Vũ Phục. Ngày trước hai vợ chồng này bán dầu. Nêu thời đấy người ta gọi là ông Dầu và bà Dầu. Bác nghe kể lại là hai vợ chồng này đã tự trẫm mình sống sông để dâng mạng cho thần linh chữa mắt cho vua nên nhờ thế mà họ được tôn làm thành hoàng làng. Nhưng trong nhiều giấy tờ mà người tiền nhiệm trước bác để lại thì gần như chứng minh một điều ngược lại với những gì dân gian truyền miệng. Đấy là không phải họ tự trẫm mình mà họ bị ép chết. Nguyên nhân là do thời đấy vua Lý Nhân Tông bị đau mắt không khỏi nên có thầy bói bảo là bị “thuỷ vương càn tuất” xuyên vào mắt. Để khỏi bị như vậy phải lập đàn cúng Hà Bá ở ngã sông Tô Lịch và Thiên Phù cúng thần linh giúp đỡ mới qua khỏi được. Theo đấy thì cứ đợi đến sáng sớm ngày 30-11 năm đấy phải có người đứng ở bến đò đợi ai đến đầu tiên là bắt luôn, Sau đó quẳng xuống sông để cúng thần linh thì bệnh sẽ khỏi. Thế là hai vợ chồng ông Dầu lại là người đầu tiên đến đấy. Lúc đấy quân lính bắt luôn và quẳng xuống sông theo lệnh. Rồi đúng như thày bói bảo, vua Lý Nhân Tông khỏi bệnh thật. Nhưng chính cái chết oan đấy của hai ông bà này nên linh hồn hai ông bà này tức giận, căm hận đã nhập hồn lại vào một ông chủ quán gần sông đấy. Ông ấy nói: Chúng mày là quân tàn ác dã man, chúng mày là quân giết người lương thiện. Chúng mày sẽ chết tuyệt diệt. Họ Lý chúng mày sẽ không còn một mống nào để mà nối dõi. Chúng tao sẽ thu hẹp hai con sông Tô Lịch và Thiên Phù lại. Đúng như gì mà lời nói nhập hồn vào ông lão bên sông nói thì Sông Thiên Phù bị lấp dần và mất dấu tích. Còn con sông Tô Lịch tấp nập, trù phú thì bây giờ thành một khúc sông chết, bẩn thỉu. Và có một điều linh ứng với những gì ông Dầu, bà Dầu nói là nhà Lý đến đời Lý Huệ Tông đã tuyệt tự thật và không còn ai để nối dõi. Nhưng lời nguyên này gần như bị quên lãng đến ngày nay. Theo những gì mà những người giữ đình lưu lại từ đời này sang đời khác là lời nguyền đấy linh ứng với mỗi năm là một người đàn ông sẽ chết ở khu vực đình này để có thể làm cho linh hồn ông Dầu và bà Dầu không oán thán nữa. Chuyện này gần như bí mật, không truyền ra ngoài cháu ạ. Theo bác biết thì mỗi năm bác để ý, cũng vào thời gian này luôn có một người đến đình bị chết. Họ chết bởi nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng điểm chung là đều bị mất đầu. Đặc biệt hơn là họ đều chết sau khi đến đình cúng khấn và tham quan khu vực giếng đình này. Chính vì bí mật đấy mà sợ ảnh hưởng đến xung quanh thì những người giữ đình đều không nói chi tiết này. Chỉ có điều lần này không hiểu tại sao lại có xác chết lại nằm ở trong đình nên bác mới thấy lạ. Nhất là trước đấy, giếng đình gần như cạn nước. Lúc tìm thấy xác chết thì giếng đình lại có nước trở lại. Bác cũng không hiểu nguyên nhân tại sao.

Dương: Thế có nhiều người biết xác chết này không bác? Bác có nghi cho ai không? Mà tại thời điểm bác nhìn thấy xác chết lúc đấy có ai không hả bác? Hay ngoài bác?

Hoàng: Bác không biết và cũng không rõ là ai đã làm việc này. Cũng không khả nghi ai cả vì ở đây bác tiếp xúc với nhiều hạng người lám. Họ đến đây vãn cảnh. Bước chân vào nơi như thế này thì con người không còn là chính mình nữa. Nên vì vậy bác nhìn nhận vấn đề đơn giản hơn. Vả lại, bác cũng không có chuyên môn nên không biết được gì hơn cả. Còn lúc bác phát hiện ra thì không có ai ngoài bác và mấy người xung quanh khu vực đình này. Họ là người hàng sáng dọn dẹp và bếp núc ở đây.

Dương: Thế có mấy người hả bác?

Hoàng: Tất cả là 5 người. Kể cả bác là 6. Họ có 2 phụ nữ và 3 đàn ông. Cũng toàn dân lao động cháu ạ. Hiền lành. Nên bác cho họ làm ở đây và dọn dẹp. Chủ yếu sống bằng tiền công đức là chính!

Dương: Bác thấy có điều gì đó khả nghi hay nghi vấn đề gì về họ không?

Hoàng: Không! Vì bác cũng sống với họ lâu rồi nên cũng hiểu phần nào tính cách của họ. Hôm phát hiện ra xác chết thì bác cũng ở đây mà, mọi người có hai người phụ nữ thì về nhà, còn 3 người còn lại ngủ ở căn phòng đằng sau kia.

Dương: Thế có gì bác cho cháu danh sách những người còn lại nhé. Vả lại họ ở đây 3 người, về nhà 2 người thì bác cũng cho cháu thông tin luôn nhé. Có gì cháu còn xác minh thêm đã.

Hoàng: Ừ! Có gì bác sẽ thông tin đầy đủ cho cháu.

Nghe đến đây Dương cũng khá biết về sự tích ngôi đình này. Vì anh đã có nhiều thời gian nghiên cứu về nó. Lời nguyền này anh cũng đã từng nghe. Nhưng có điều những gì bác Hoàng nói thì đây là lần đầu tiên anh nghe thấy. Phải chăng có điều gì đó bí ẩn ở cái ngôi đình này mà anh không biết. Nhất là cái giếng đình? Nhưng Dương vội và suy nghĩ về một chi tiết mà bác Hoàng nói. Đấy là ở đây có 6 người (kể cả bác Hoàng) là người đã chứng kiến nhìn thấy xác chết. Cái này trùng hợp với suy đoán của Xuân. Liệu có gì đó liên hệ với nhau không? Nghĩ thế và lúc này anh cũng không thấy bác Hoàng nói gì cả. Đành vậy, mọi sự việc đều phải về khu 88 để nghiên cứu vậy. Xác chết đấy cũng đã được người của Khu 88 đưa về. Dương và Xuân vui vẻ chào bác Hoàng và ra về. Trước khu về, Dương nói với bác Hoàng:

Dương: Cám ơn bác nhiều về những gì bác đã nói với cháu. Chắc cháu cũng sẽ đến để làm phiền bác nhiều. Bác có số điện thoại không? Cho chúng cháu để cháu có thể liên lạc khi cần được không? Và bác có thể ghi lại tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại liên hệ những người ở đây giúp cháu với nhé. Để cháu hẹn gặp khi cần thiết xác minh.

Hoàng: BĐể bác tìm cái bút và tờ giấy ghi lại những thông tin cần thiết đã. Còn bác thì bác không dùng số điện thoại di động. Bác thì ở đây luôn nên cần gì cứ đến đây trao đổi với bác là được


Dương: Vâng! Cháu cám ơn bác nhiều

Nói thế, bác Hoàng vội tìm bút. Loay hoay một lúc không có cái bút nào, bác Hoàng mở ngăn tủ lấy tờ giấy thì có một cái bút ở đấy đang kẹp ngay trên ờ giấy. Bác vội ghi ra những thông tin mà Dương yêu cầu. Rồi sau đó, bác đưa cho Dương. Dương và Xuân nhận được và vui vẻ ra về. Lúc này đã gần 5h sáng rồi. Cũng đã bắt đầu có người đi lại lại tập thể dục ở gần đấy. Cả hai cùng lên xe và về Khu 88. Đang đi, bất chợt Dương giật mình. Trời đất! Sao anh không biết! Có một điều làm Dương cảm thấy sợ hãi. Chính điều lúc này anh không thể hiểu tại sao lại như vậy. Dương vội vàng mở tờ giấy mà bác Hoàng ghi ra. Giật mình vì những dòng chữ viết những con số trên tờ giấy. Dương cảm giác như có gì đó làm Dương không hiểu. Nét chữ bằng nét bút chì. Dương nhớ lại lúc bác Hoàng ghi lại những thông tin cần thiết cho mình, bác Hoàng tìm không thấy bút liền lấy cái bút chì để gần ngăn tủ của bác để viết. Mà cây bút chì đấy bị gẫy mất một đoạn. Hình dáng cái bút chì đấy.... Sao trùng hợp thế? Dương giật mình bảo Xuân đưa túi nilon đựng mẩu bút chì mà anh đã lấy từ xác chết. Nó trùng hợp với những gì mà anh nhìn thấy ở cái bút chì mà bác Hoàng viết đưa cho anh. Cẩn thận hơn. Anh lấy ra viết vào tờ giấy mà bác Hoàng đã viết. Trùng hợp nét bút chì. Trời đất.. Sao lại như vậy được.........

Vậy là điều bí mật bắt đầu được Dương và Xuân khám phá. Sao lại có sự trùng hợp đấy? Có gì đó ở bác Hoàng còn không nói với Dương và Xuân? Tại sao mẩu bút chì đấy lại có trong tay xác chết? Mà mẩu bút chì đấy lại chính là từ cái bút chì mà bác Hoàng để ở trong tủ? Những bí mật tiếp theo đấy sẽ còn tiếp tục. Có lẽ không ai ngờ, nguyên nhân của vụ án lại từ cái mẩu bút chì này....

HỒI 03

Lúc này cảm giác của Dương vội sững người khi nhìn thấy mẩu bút chì là tang vật của vụ án. Tại sao xác chết đấy lại cầm trong tay mẩu bút chì này? Có điều gì đó liên quan đến bác Hoàng không? Tại sao cái bút chì mà bác Hoàng viết lại ở đấy nhỉ? Điều nữa làm Dương thắc mắc là theo những gì Xuân nói về những người mang xác chết đến để ở đình thì có 6 người. Con số đấy lại tương ứng với những người ở trong khuôn viên của đình mà theo lời bác Hoàng nói. Nhưng hung thủ giết người phải là một người khác chuyên nghiệp thì mới cắt gọn và nhẹ nhàng đầu xác chết như vậy. Không nhẽ làm xong những điều đấy thì họ lại để nạn nhân còn có thời gian cầm một vật gì trong tay sao? Lạ thật. Mà sao lại ở giếng đình? cái giếng đình này có liên hệ gì với vụ án không? Theo những gì mà Dương nghe được thì giếng đình này mới có nước. Nhất là Xuân cảm nhận là mọi việc đều xoay quanh cái giếng đình này. Nghĩ thế, Dương dường như muốn xe đi thật nhanh về Khu 88 để có thể chắp nối những thông tin có liên quan đến vụ việc. Quay sang nhìn Xuân, Dương thấy Xuân cũng có vẻ gì đó đăm chiêu. Anh hỏi:

Dương: Em có gì đó còn thắc mắc về việc vừa rồi à?

Xuân: Có anh ạ! Lúc vào phòng nói chuyện với bác Hoàng, em để ý thấy những đồ vật trong phòng bác Hoàng có vẻ xáo trộn. Có gì đó đã bị thay đổi lại vị trí. Nhất là cái tủ mà bác ấy để mấy thứ đồng dùng. Tủ này cũng là một dạng tủ cổ. Nó có vẻ cùng thời với tuổi của cái đình này. Nhìn là biết ngay anh ạ. Lúc em bước vào thì thông thường luôn cảm nhận được sự thiếu logic trong những đồ vật trong căn phòng. Nhưng em không thể giải thích được tại sao và nguyên nhân nào.

Dương: Anh cũng có cảm nhận đó giống em. Với những đồ đạc kê trong phòng thì nó sẽ theo một nguyên tắc nhất định. Nhất là những đồ vật ở chùa, đình. Đều tuân thủ hướng kê, vị trí đặt. Nhất là bộ bàn ghế thì lại trái quy luật với những cái đôn để cùng. Cái tủ đấy đáng nhẽ kê hướng ngược lại chứ không thể để ở vị trí đấy được. Thông thường theo hướng chính diện hướng nhìn từ ngoài vào. Nếu người bình thường sẽ không để ý về những điều này. Nhưng ai thông thuộc sẽ thấy sự bất cập đó. Cái này có lẽ về khu 88, ở đấy có nhiều tài liệu sẽ giúp anh và em có được một lý giải nhất định. Còn một điều nữa em có thấy hơi vô lý không? Đấy là việc cái giếng nước.

Xuân: Đúng rồi anh ạ. Lúc đấy nghe bác Hoàng kể giếng đấy có lúc không có nước và có lúc mất nước. Điều đấy khá trái quy luật vì thời điểm này là mùa mưa. Thường thì vào mùa mưa ít khi những giếng nước không có nước. Nhưng tại sao nó lại như lời bác Hoàng nói?

Dương: Ừ! Thôi đành đợi vậy. Lúc này xe đang đưa mình về Khu 88. Ngủ một ít đã. Sáng mai có gì anh và em sẽ nghiên cứu những tài liệu có liên quan đến ngôi đình này. Biết đâu có những bí mật nào đó được tìm thấy thì sao.

Nói xong, Dương và Xuân cũng muốn nhanh về Khu 88 để nghỉ ngơi. Quả thật đối với Dương, đây là lần đầu tiên anh được một mình xem xét một sự việc như vậy. Từ trước anh luôn bị động trong công việc. Nhưng từ ngày ở đây, những ham mê của anh đã được anh làm rõ nhiều điều. Những tài liệu có liên quan ở Khu 88 đều làm anh tò mò. Anh thường ít ngủ để có thể vào Phòng X lấy những tài liệu mà anh quan tâm. Đành đợi vậy. Anh nghĩ thế thì xe cũng đã gần đến Khu 88. Cả hai xuống hầm và vào phòng của mình luôn.

Sau một giấc ngủ ngắn, Dương và Xuân cùng đang ở phòng làm việc. Trong những đống giấy tờ có liên quan, có vẻ Dương cảm thấy có một thông tin có liên quan đến những gì mình đang tò mò. Nếu theo Dương được biết thì theo những tài liệu có liên quan thì Đình Bái Ân được thờ vợ chồng ông Võ Phục và em của ông. Được xây dựng vào đầu thời Lê (thế kỉ XVI - XVII), được trùng tu lại vào đời vua Thành Thái. Những người này đã giúp vua Lý khỏi bệnh đau mắt được vua Lý phong làm Phúc Thần. Em của ông Võ Phục là Thánh Chú nhìn thấy cảnh đấy cũng đã quyên sinh vì anh mình. Mộ ông được chôn luôn ở trong quần thể ngôi đình. Nó nằm ở Gò Quán Cây. Sát Ao Cá. Chính Ao Cá này là một phần của khúc sông Thiên Phù còn sót lại khi đi qua đình Bái Ân này. Trong đình Bái Ân còn lưu nhiều cổ vật từ thời trước để lại có nhiều giá trị quý hiếm.

Đây rồi, theo sơ đồ cổ của đình Bái Ân thì vị trí Ao Cá này nằm khá gần với cái giếng đình. Có vẻ gì đó không ổn ở đây chăng? Nếu thế thì không có chuyện giếng có thể hết nước được. Điều đó khá phi lý. Những tài liệu còn ghi lại việc em ông Võ Phục là Thánh Chú có chứng kiến cảnh hai vợ chồng ông Võ Phục chết liền quyên sinh và được chôn ở trong Gò Quán Cây. Nhưng ai chôn? Người chôn là một người họ hàng ông Võ Phục có gốc ở làng Chèm. Sau khi ông Thánh Chú quyên sinh xuống dòng nước thì người này đã mang xác ông Thánh Chú về chôn ở Gò Quán Cây. Người này tên là Võ Phúc Thuần. Chỉ có điều sau khi chôn ông Thánh Chú xong thì ông Võ Phúc Thuần này đã đột tử và chết luôn cạnh đấy. Cái chết đấy không được ghi lại cụ thể làm chỉ được họ hàng nhà ông ấy truyền miệng lại là ông Thánh Chú có chăng chối lại một điều gì đó với Vũ Phúc Thuần. Sau khi nói xong thì Thánh Chú cũng nhảy xuống dòng nước sông Thiên Phù mà chết. Xác được ông Võ Phúc Thuần này mang về chôn ở Gò Quán Cây. Việc chôn cất đất hoàn tất mà không một ai biết cả. Người dân trong vùng chỉ biết rằng họ nhìn thấy một người phu nằm chết cạnh cái mộ đấy và được ghi lại tên tuổi người chôn trên một hòn đá để trên mộ. Hòn đá ghi tên người mất và ngày mất. Còn xác người phu chôn ông Thánh Chú nằm chết ngay gần vị trí cái giếng đình sát Ao Cá. Sau này người dân liền đào ở đúng đấy vị trí cái giếng bây giờ. Nhưng có điều khó hiểu là tại sao giếng đấy lúc đầu đào không hề có nước. Chỉ về sau khi sông Thiên Phù bị lấp thì cái giếng đấy mới có nước. Một điều lạ lùng nữa là hòn đá trên mộ ông Thánh Chú tự dưng bị mất đúng tại thời điểm người dân đào giếng đình.

Dương bắt đầu ngạc nhiên vì những gì mà mình đang tìm hiểu. Vậy có điều gì đó không ổn ở chi tiết này. Tại sao hòn đá khắc tên ông Thánh Chú lại bị mất đúng thời gian đào giếng đình? Có gì đó liên hệ với nhau chăng? Bí mật gì ở viên đá này? Mà Dương bắt đầu thấy nghi ngờ về tất cả những sự việc mà mình đang tìm hiểu. Mọi nguyên nhân đều bắt đầu và kết thúc ở đúng cái giếng đình. Vậy, có lẽ mình phải đến cái giếng đình đấy một lần nữa xem như thế nào. Cả vị trí mộ ở ông Thánh Chú ở Gò Quán Cây nữa. Chắc chắn sẽ có điều gì đó giúp Dương có thể có thêm thông tin bí ẩn về ngôi đình này. Nhất là từ khi Dương nghe sự tích về lời nguyền bí ẩn đấy. Sự thật dân gian thì chỉ truyền miệng lại. Mọi cái chỉ là nghe đọc qua các tài liệu lưu trữ. Còn sự thật đối với con người chỉ là phỏng đoán.

Đúng rồi! Nếu đúng như những gì Dương suy luận thì liệu ông Thánh Chú đã nói điều gì đó lại cho ông Võ Phúc Thuần chăng? Điều đấy là điều gì? Liệu có liên quan gì đến lời nguyền mà bác Hoàng nói với Dương không? Có thể chăng Võ Phúc Thuần đã ghi lại hoặc cất giấu ở ngôi mộ ông Thánh Chú? Cũng có thể vì điều này thường xuyên được người xưa để lại như vậy. Sau khi xem xét cẩn thận và ghi lại những gì có liên quan đến những việc mà mình tìm hiểu thì Dương sang gặp Xuân:

Dương: Em đã tìm được thông tin gì mới hơn không?
Xuân: Chưa anh ạ. Vẫn chỉ những điều như em đã nói. Có thêm một chi tiết mới nữa, nhưng em chưa khẳng định cụ thể. Đấy là nguyên nhân cái giếng không có nước. Theo những tài liệu về địa chất mà em biết khu vực đấy có một mạch nước ngầm chạy gần phía Ao Cá. Mạch nước ngầm này bị tắc ở phần một phần khúc sông Tô Lịch chảy vào. Nếu theo tài liệu để lại thì phần giao nhau giữa sông Thiên Phù và sông Tô Lịch này gò đá. Chính gò đá này vẫn còn đến ngày nay. Sau năm 1945 thì người dân khu vực này đã làm mất dần vị trí gò đá ở đấy. Những tài liệu để lại thì dưới gò đá là một cái hang khá rộng. Vì mỗi lần nước sống cạn thì người dân vẫn nhìn thấy gò đá này. Sau khi sông Thiên Phù bị lấp thì không còn thấy nữa. Căn cứ tạm thời thôi anh ạ. Nó gần vị trí Ao Cá thì phải.
Dương: Sao? Gần Ao Cá? Hay có gì liên quan đến cái giếng đình?
Xuân: Anh nói gì em không hiểu? Sao lại liên quan đến giếng đình? Anh tìm thấy điều gì đó à?
Dương: Ừ! Nhiều em ạ. Thôi, lúc này em và anh đến đình Bái Ân không? Kiểm tra thông tin liên quan đến những người mà bác Hoàng nó. Đồng thời xác minh thông tin cái giếng đình đã.
Xuân: Thế giếng đình có gì đó bí ẩn hả anh?
Dương: Khá nhiều đấy em nhé! Mà em cũng chuẩn bị tinh thần đi. Cũng phải đến tối may ra mới xong được việc. Nhất là đừng sợ ma như hôm qua em đi cùng anh
Xuân (cười): Ừ! Thì con gái mà anh. Nhất là em đã có thực tế nhiều như anh đâu. Chuyện đấy là bình thường mà.

Một lát sau, cả hai cùng lên đường đến Đình Bái Ân một lần nữa. Lần này Dương xác định rằng mình sẽ phải tìm ra được một điều gì đấy. Liệu có liên quan gì đến bác Hoàng không nhỉ? Còn mẩu bút chì sao? Ngay cả thông tin về pháp y phía bên Viện KHHS cũng chưa có trả lời chính thức người đàn ông đấy là ai? Nguyên nhân chết thế nào? Họ bảo đến tối mới có kết quả cụ thể. Đấy là còn nhanh. Chứ nhiều trường hợp còn phải đợi khá lâu. Nếu chậm nhất thì sáng mai Dương và Xuân sẽ có kết quả cụ thể. Xe đi được một hồi lâu mới đến khu vực đình Bái Ân. Đỗ xe ngoài cửa. Dương và Xuân cùng đi thẳng đến căn phòng, nơi mà bác Hoàng đã ở đấy. Nhìn thấy hai người từ xa, bác Hoàng đã nói:

Hoàng: Hai cháu vào đây! May quá. Bác định điện thoại cho hai cháu xem tình hình thế nào. Nhân tiện lúc này cũng đủ mọi người đang ở đây để cháu đến xác minh luôn
Dương: Cháu chào bác! Cám ơn bác nhiều. Chúng cháu cũng phải tập hợp hồ sơ đã. Khi xong việc mơí qua được. Định qua chỗ bác từ sáng, nhưng giờ mới gần xong việc mới qua bác được. Hôm nay chắc làm phiên bác nhiều rồi.
Hoàng: Không sao cháu ạ. Công việc mà!

Cả hai cùng bước vào căn phòng đấy. Nhưng một việc bất ngờ đã xảy ra... Dương và Xuân cùng nhìn nhau.. Không hiểu tại sao lại như vậy... Vậy việc đó là việc gì? Có điều gì đó mà Dương và Xuân cùng nhìn nhau thắc mắc? Bí ẩn chăng?  Lần này điều bí mật đấy bắt đầu lộ dần....

HỒI 04

Cả hai cùng ngạc nhiên vì những gì đang diễn ra trước mắt. Những gì có trong căn phòng của bác Hoàng đã được kê lại gọn gàng đúng như những gì mà Dương phỏng đoán ban đầu. Thấy làm lạ, Dương hỏi bác Hoàng:
Dương: Ồ! Sao bác kê lại căn phòng à?
Hoàng: Ừ! Vì xảy ra việc vừa rồi, bác cũng thấy lo lo. Nên nhân tiện lúc này bác bảo mọi người giúp bác một tay để kê dọn lại căn phòng cho cẩn thận. Cũng làm thêm mấy cái khóa nữa. Chứ nếu xảy ra trộm cắp thì cũng mệt cháu ạ. Nhất là trong đình có rất nhiều những cổ vật có giá trị.
Dương: Vâng! Cẩn thận vẫn hơn bác ạ. Sao cái tủ của bác lại kê hướng này à?
Hoàng: Đúng đấy! Sơ đồ mà bác kê lại như bây giờ đúng như ngày trước họ đã từng kê. Cháu phải biết mọi vật đều có uy luật sắp đặt của nó. Mình làm sai không được. Lần trước do không cẩn thận mà cũng tại bận quá, bác không để ý. Lần này nhân tiện bác làm lại luôn
Dương: Vâng thế thì tốt quá bác ạ.

Vừa nói Dương và Xuân vừa để ý. Không thấy có gì đó nghi vấn ngoài việc cái tủ mà bác Hoàng đang để tại đúng vị trí khác so với vị trí ban đầu. Lần này nó áp lưng vào tường và nằm ở đúng vị trí hướng Tây nhìn ra chính diện cửa đi. Sau đấy Dương cũng tranh thủ để ý xem hốc tủ nơi để giấy tờ, bút viết của bác Hoàng đâu nhưng không thấy chúng đâu cả. Điều đó càng là cho nghi vấn của Dương về những gì đang diễn ra có phần đúng. Có một điều gì đó bí ẩn ở bác Hoàng này. Thấy Dương đang suy nghĩ đăm chiêu, bác Hoàng mời Dương và Xuân ngồi xuống và nói chuyện. Lúc này bác mới bảo:

Hoàng: Sáng khi hai cháu về, bác đã điện thoại bảo những người có liên quan ở đình đến để bác lấy thông tin cho cháu. Ai dè hôm nay mọi người đến đầy đủ cháu ạ. Để bác gọi từng người lên nhé!
Dương: Không cần đâu bác ạ! Cháu sẽ đến gặp từng người để lấy lời khai. Nhưng cho cháu hỏi bác một điều được không?
Hoàng: Ừ! Cháu hỏi đi. Bác giúp được gì bác sẽ giúp hết sức
Dương: Bác dẫn cháu ra khu vực có ngôi mộ cổ được không? Mộ của ông Thánh Chú ý. Và dẫn cháu ra Ao Cá nhé. Nơi đấy có cái giếng. Nó đúng vị trí cái xác chết nằm ở đấy.

Khi nghe Dương nói đến ngôi mộ cổ ông Thánh Chú, Hoàng có vẻ ngại điều gì đó. Dương để ý thấy nét mặt của Hoàng có vẻ thay đổi. Còn Hoàng hơi băn khoăn một lúc nhưng vẫn vui vẻ đưa Dương và Xuân đến những nơi mà Dương yêu cầu. Hoàng nói:
Hoàng: Ừ! Thế bác đưa hai cháu ra ngôi mộ cổ trước nhé. Mộ ông Thánh Chú.

Thế rồi cả ba ra khu vực ngôi mộ cổ đấy. Một điều bất ngờ mà Dương và Xuân nhận ra là ngôi mộ cổ được coi là nơi hóa thân của ông Thánh Chú lúc này chỉ là một góc nhỏ. Nơi đấy nằm trong nơi thờ tự luôn. Trên là bàn thờ. Dương bất ngờ với điều này. Không còn gì để biết hơn việc quan sát. Ngôi mộ nằm luôn trong nền nhà. Trên là bàn thờ. Chính vì thế không thể biết ngôi mộ có gì đặc sắc cả. Thấy thế Dương hỏi bác Hoàng:

Dương: Đây là ngôi mộ nơi ông Thánh Chú hóa hả bác?
Hoàng: Ừ! Theo năm tháng thì giờ là ở đây. Mọi người không dám động đến mộ của ông Thánh Chú nên xây luôn nhà thờ như thế này.
Dương: Thế bác có biết viên đá ghi danh mộ ông Thánh Chú theo truyền thuyết không bác?

Thấy Dương hỏi điều này, Hoàng giật mình. Có gì đó Dương linh cảm được ở điều này. Bác Hoàng trấn tĩnh rồi nói và trả lời Dương:

Hoàng: Ừ! Ngày trước khi mới về bác cũng nghe nói là có viên đá ghi danh mộ ông Thánh Chú. Nhưng hình như đã bị thất lạc khi người dân đào giếng đình. Có nhiều nguyên nhân cho rằng để yểm nơi đất làm đình, người dân đã tự ý lấy viên đá ghi danh mộ ông Thánh Chú chôn xuống đất. Ở vị trí nào thì bác không biết. Chỉ biết là để yểm lại thế đất mà xây đình thôi.
Dương: Bác có biết sự tích về việc ông Thánh Chú nói gì với người phu xây mộ không?
Hoàng: Sao cháu hỏi điều này? Có gì liên quan à?
Dương: Không! Cháu tò mò thôi

Dương kịp để ý những gì Hoàng đa thay đổi ngay trên nét mặt. Điều đó Xuân cũng biết. Cô đang quan sát những gì xung quanh để có thể ghi nhận những sự việc đang diễn ra ở một ngôi đình bí ẩn này. Hoàng im lặng một hồi lâu rồi nói:

Hoàng: Bác cũng nghe nói thế. Nhưng không rõ thực hư như thế nào. Cũng lâu rồi chả ai hỏi đến việc đấy cháu ạ. Vì nó chỉ là truyền thuyết.
Dương: Vâng! Thế thôi bác ạ. Dù sao cũng là một điều hay để mình biết thêm mà.

Sau khi quan sát và vẽ sơ đồ khu vực của mộ phần ông Thánh Chú. Mọi người cùng sang khu vực được gọi là Ao Cá. Và quan trọng là đến cái giếng đầy bí ẩn. Nơi mà Dương đang nghi ngờ có một điều gì đó còn chưa khám phá ở đấy. Sau khi quan sát xung quanh, Dương nhìn xuống giếng. Dưới giếng sâu hun hút. Có gì đó làm Dương cảm thấy lo lo. Dương hỏi:

Dương: Bác cho cháu hỏi, lúc bác nhìn thấy xác chết bác có gì nghi vấn quanh khu vực đấy không? Tất nhiên lúc đấy trời tối thì hơi khó cho bác. Nhưng có một việc mà cháu quan tâm là vị trí giếng đình này và Ao Cá có gì đó mà theo truyền thuyết bác biết không?
Hoàng: Về việc này thì bác không rõ. Cũng chỉ nghe đồn là ở khu vực này ngày xưa là một khúc của sống Thiên Phù. Nay đã bị mất. Có vẻ dưới đấy còn chưa ai khám phá nhiều nên không rõ như thế nào. Còn việc bác nhìn thấy xác chết là lúc đấy gần nửa đêm. Hầu hết vào lúc này trong ngày là bác luôn thức dậy ra đình xem xung quanh một lần rồi mới đi nghỉ. Lúc đấy thấy gió lạnh hiu hiu và cảm giác rờn rợn ở xung quanh nên bác đi qua chỗ giếng đình thì phát hiện ra xác chết. Nhưng phải nói là xác chết này nằm ở đấy thì chắc chắn do ai mang đến chứ lúc đấy bác khóa cửa rồi thì làm sao mà ai có thể vào được. Hoặc họ đã mang vào trước khi bác khóa cửa.

Dương và Xuân nghe xong cũng cẩn thận ghi lại những gì bác Hoàng nói. Sau đó Dương cám ơn bác Hoàng và bắt đầu đến việc xác minh những người có liên quan. Lúc này có 5 người cùng ở đây theo lời của bác Hoàng. Có điều lạ là cả 5 người cùng là dân là Chèm. Một điều hơi kỳ lạ và trùng hợp vì theo như Dương tìm hiểu thì cả làng Chèm là nơi mà sinh ra ông phu mộ Thánh Chú. Ông Vũ Phúc Thuần.

Người đầu tiên là anh Phong. Anh Phong năm nay 35 tuổi. Làm bảo vệ cho ngôi đình này. Trước đấy Phong từ quân ngũ giải nghệ. Lúc ở trong quân ngũ, Phong từng làm ở Bộ tư lệnh Hoá Học. Qua nói chuyện với anh Phong thì Dương được biết, lúc bác Hoàng phát hiện ra xác chết thì anh đang ngủ. Mọi khi anh cũng đi cùng bác Hoàng như hôm đấy do trời mưa, anh bị mưa ướt hết nên sau khi thay quần áo anh đi ngủ luôn vì trước đấy anh từ nhà đến. Cũng phải giải thích thêm là anh Phong chỉ ở đây có 3 tối trong tuần cùng với bác Hoàng. Sau đó đổi ca cho từng người. Nhưng hôm xác chết được phát hiện là lúc anh ở lại cùng hai người cùng làng. Nhìn và quan sát anh Phong, Dương cảm giác có một điều hơi ngờ ngợ. Cả Xuân nữa. Ánh mắt của anh Phong hơi hướng sang một hướng khác khi nói chuyện. Hầu như không nhìn trực diện anh và Xuân bao giờ. Có một đặc điểm là khoảng thời gian từ 6h chiều đến 9h tối là lúc anh Phong đi ăn. Hôm nay anh ăn ở ngoài mới về đình. Cũng có mấy người xác nhận việc này vì lúc đấy thấy anh Phong ngồi ăn ở đấy. Đang nói chuyện bỗng Dương nhận ra tay anh Phong có gì đó. Dương hỏi:

Dương: Tay anh sao thế? Anh bị ngã à?
Phong: À, hôm qua khi đi ăn, anh và mấy anh em bị ngã xe ngay đầu ngõ. Vết thương cũng bình thường. Không quan trọng lắm. Vì thế khi ăn về anh cũng chả nói với bác Hoàng. Rồi đi ngủ ngay vì lúc đấy say quá. Không thể làm gì được.
Dương: Anh đi cùng mọi người cả buổi à? Hay chỉ một lúc
Hoàng: Anh đi ăn từ thời gian đấy đến lúc xong thì đi về. Mấy người bạn chở anh về. Chứ anh không tự về được. Chính vì thế ngã xa trước khi về mà.

Dương cẩn thận ghi lại những gì Phong nói. Điều Dương băn khoăn là lúc đấy lại là lúc xảy ra án mạng theo như cảm nhận của Xuân. Vậy Phong có liên quan gì không? Với những gì đã xảy ra thì khả năng người gây án là một người biết khá rõ và đã theo dõi động tĩnh của những người có liên quan đến ngôi đình này. Làm việc xong với Phong, Dương bắt đầu làm việc với người thứ hai. Đấy là anh Mạnh. Năm nay Mạnh 30 tuổi.

Làm việc với Mạnh thì Dương được biết Mạnh trước đây làm nghề thợ sơn. Sau đó Mạnh bỏ nghề thợ sơn để về phụ giúp vợ bán thịt lợn ở gần làng Bái Ân này. Khi biết bác Hoàng đang cần ngươì giúp cho đình, Sơn đến xin làm ở đấy và được bác Hoàng chấp thuận. Cũng đã gần 4 năm rồi. Sơn được cái kín tiếng, điềm đạm, ít nói. Vẻ mặt có vẻ hiền lành. Nói chuyện với Sơn, Dương cảm thấy thoải mái. Tuy ít nói, nhưng Sơn có vẻ khéo léo trong cách trả lời câu chuyện. Hoàn toàn bình thường. Lúc xảy ra án mạng thì Sơn đang ở trong đình quét dọn trước khi đi ngủ. Nhiệm vụ của Sơn là chỉ đảm nhận việc dọn dẹp ở đình. Sau khi làm việc kiểm tra xong xuôi thì Sơn xuống phòng đi ngủ. Trước đấy, Sơn cũng không ở đình mà anh đi cùng vợ đến nhà một người bạn. Nghe Sơn nói thì người bạn đấy là người bạn của vợ. Địa điểm tận trên phố. Thời gian Sơn về là lúc khoảng 8h30 tối. Lúc đấy, mọi người vẫn đang thức. Sau khi Sơn về thì Sơn tắm giặt và kiểm tra xung quanh. Lúc đấy Sơn lại không đi về phía giếng đình mà chỉ ở nhà chính kiểm tra các thiết bị, những thứ có liên quan. Chính vì thế lúc Sơn là mối nghi ngờ tiếp theo có thể có liên quan đến án mạng. Sau khi hỏi chuyện và những thông tin cần biết. Dương hỏi sang vấn đề mà Dương đang quan tâm:

Dương: Thế lúc từ 8h30 đến gần đêm anh có ra ngoài không?
Mạnh: Không! À mà có. Anh ra một lần duy nhất vào lúc khoảng 22h. Lúc đấy khi có nghe thấy tiếng động ở nhà chính, anh vội dậy để ra kiểm tra. Lúc đấy, hình như Phong vừa tắm xong. Nhìn thấy Phong đi vào nên anh đoán là Phong gây ra tiếng động nên thôi không kiểm tra nữa.
Dương: Thế trước đó anh về đình thì có ai biết không?
Mạnh: Không anh ạ! Nhưng khoảng 15p sau thì anh gặp bác Hoàng để trao đổi công việc và ngồi uống nước một lúc mơí về phòng.

Dương hỏi nhiều nhưng Mạnh không có gì là sơ hở trong cách nói chuyện cả. Mọi cái đều logic. Dương thấy Mạnh khéo léo trong những cách nói chuyện. Hiếm có người nào nhớ hết được mọi việc như Mạnh. Chỉ có một điều Dương vẫn còn thắc mắc là nếu từ thời gian khoảng 6h30 chiều đến 8h30 tối không ai biết Mạnh về, thì liệu lúc đó Mạnh có phải là người gây án không? Để xác minh sự việc này thì Mạnh có một lý do ngoại phạm là đi cùng vợ đến nhà một người bạn. Xác minh thông tin này thì hoàn toàn đúng. Lúc đấy Mạnh có ở nhà một người bạn thật. Sau đấy mới về đình. Không còn câu hỏi gì nữa, Dương tìm người cuối cùng để hỏi sự việc này. Đấy là Thắng. Thắng là người ở đình hôm xảy ra án mạng.

Thắng năm nay 45 tuổi. Cũng trạc tuổi Dương. Thắng làm công nhân may cho một nhà may tư nhân gần Nghĩa Đô. Trước đấy Thắng là một thợ khuôn vác ở bến xe Mỹ Đình. Sau khi vợ anh chuyển về bán hàng ở gần chợ Nghĩa Đô thì Thắng xin một công việc gần đấy để chuyển hàng và phụ giúp vợ. Công việc cũng khá nhàn cho Thắng. Sau đấy, Thắng xin bác Hoàng phụ giúp công việc ở đình trong những thời gian rảnh. Bác Hoàng vui vẻ nhận lời. Vì vậy, trong gần 5 năm làm ở đây, Thắng chưa hề có điều tiếng gì. Mọi người quanh đây đều biết Thắng là ai, tính cách của Thắng khá thẳng tính. Bộc chực. Nói là làm. Chính vì thế, mọi người rất quý Thắng do Thắng luôn giúp đỡ mọi người. Nhất là Thắng có sức khỏe, dáng người to cao nên bác Hoàng muốn Thắng giúp bác khi đêm hôm để ngăn bọn trộm cắp hay lảng vảng khu vực đình Bái Ân.

Nói chuyện với Thắng, Dương cũng không có gì nhiều hơn. Thắng nói khá rõ những gì Dương hỏi. Một điều Thắng nói làm Dương để ý là lúc nửa đêm, Thắng có thức dậy một lần vì nghe thấy tiếng chó sủa. Lúc đấy theo phản xạ, vì Thắng thường dậy sớm để đi phụ giúp vợ mang hàng ra chợ bán thì Thắng có phát hiện ra Mạnh cũng đang ở trong phòng bác Hoàng. Lúc đấy thấy đèn sáng, nên Thắng đi vào và Mạnh làm chứng điều đó. Mạnh đi vệ sinh mà phòng vệ sinh chỉ có ở phòng bác Hoàng là có. Lúc đấy khoảng gần 12h đêm. Ngoài ra thời gian từ 6h chiều đến 9h tối, Thắng ở ngoài phụ giúp vợ dọn hàng, vợ Thắng làm chứng. Đấy là lý do ngoại phạm của Thắng.

Sau khi hỏi Thắng xong, Dương cũng không có thông tin gì mơí hơn. Hai người phụ nữ hôm đấy không ở lại đã về trước từ 5h chiều. Như vậy, phạm vi khoanh vùng những người có liên quan chỉ còn 4 người. Đấy là Bác Hoàng, Thắng, Mạnh và Phong. Ngoài ra lúc này thông tin về xác chết đã có. Nhưng để rõ Dương và Xuân phải về Khu 88. Nhìn đồng hồ lúc này đã là 7h tối, thấy không kịp nên Dương nói:

Dương: Cũng gần đến giờ rồi! Mình xem thông tin của pháp y sau em nhé! Lúc này là lúc em và anh chuẩn bị tinh thần. Một vị trí rất bí mật cần em và anh tìm kiếm đấy. Đấy là cái giếng cổ ở đình Bái Ân. Anh có linh cảm có gì đó không ổn ở cái giếng đấy. Vì tất cả các nguyên nhân đều xuất phát từ cái giếng cổ này!
Xuân: Vâng! Nhưng có một điều em nghi ngờ về những gì đang diễn ra ở đây và khó giải thích tại sao là vì sao những kẻ phạm tội lại mang xác nạn nhân đến đây? Vì lý do gì? Không vì lý do cướp của giết người rồi. Nó phải có gì đó bí ẩn thì những kẻ đấy mới mang xác chết đến để ở khu vực đình Bái Ân này. Ngoài ra, xác chết sau khoảng gần 8 tiếng đồng hồ mới phát hiện ra thì quần áo vẫn sạch sẽ tinh tươm. Việc này có vẻ như là một sự sắp đặt hơn là một vụ giết người. Nhất là vết cắt cổ. Nó rất ngọt và không có tý máu nào cả. Hung thủ có vẻ đã giết nạn nhân trong lúc nạn nhân đã bị khống chế anh ạ.
Dương: Ừ! Ngay từ lúc đầu anh cũng đoán thế. Nhưng tại sao? Điều đấy mình còn phải xem xét cẩn thận. Nhất là những người có liên quan thì hầu như không có tung tích gì liên quan cả. Có thể là một nhóm người bên ngoài là một giả thiết. Nhưng để làm gì? Cái này anh cho rằng còn bí ẩn. Mà mấu chốt có thể ở buổi tối nay. Vị trí cái giếng đình.
Xuân: Sao anh lại nói là bí ẩn?
Dương (cười): Để lúc đấy em sẽ biết. Nhưng phải thật bình tĩnh. Biết đâu sẽ có ma?
Xuân: Anh không được hù dọa em. Nhưng anh tin có ma?
Dương: Điều đấy là một phần của những suy luận xác định tội phạm đấy em ạ. Ngay cả trước khi anh vào đây thì cái nghề của anh là tiếp xúc với những bóng ma và xác chết. Nên anh tin có thật. nó không hiện hữu nhưnng tồn tại vô hình. Thế giới vật chất và thế giới tâm linh luôn tranh cãi về điều này. Em theo trường phái nào?
Xuân: Cái này em theo cả hai.
Dương: Ừ! Thế mà cũng nói. Bản chất hai cái khác nhau. Nhưng nghề của em là dùng cái vật chất để xác định tâm linh. Lấy những thức thuộc tâm linh để tìm ra vật chất. Còn anh thì ngược lại em.
Xuân: Nhưng mấy giờ anh và em xuống nơi giếng đình đấy hả anh?
Dương: Khoảng gần 11h đên. Lúc bước sang giờ Tý hôm sau. Lúc đấy cũng là lúc mọi người đã đi ngủ hết, không ảnh hưởng đến sự quan sát xung quanh. Nhất là thường khi anh làm việc ở những nơi như thế này thì việc chọn giờ rất quan trọng. Khái niệm chọn giờ đầu tiên của một ngày mới thường được anh chọn khi đến những nơi tâm linh. Lúc đấy tâm hồn con người thanh thản. Cái giá trị vật chất và tâm linh nó dễ gần đến nhau hơn. Chính vì thế mình đến lúc 11h đêm khi bắt đầu sang giờ Tý là hay nhất em ạ.
Xuân: Ồ! Thế lúc đấy những người ở đình thì sao hả anh?
Dương: Một lúc nữa mấy đồng chí ở đội trọng án công an Hà Nội sẽ đến đưa những người có liên quan ở đình đi lên phường sở tại để báo cáo sự việc. Anh chọn thời điểm này để bảo họ cũng chính vì cái giếng đình này. Đến lúc đấym khu vực niêm phong chỉ còn anh và em. Như vậy, việc xác minh và tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn
Xuân: À con tiếng kêu của người phụ nữ nữa. Liệu hôm nay anh và em có còn nghe thấy không nhỉ?
Dương: Anh cũng không rõ nữa. Nhưng theo em, liệu có một ai đó kêu thật hay là lời của hồn ma?
Xuân: Không rõ nữa. Nhưng em tin là có. Nó có thể xuất phát từ một người phụ nữ đã từng chết ở đây. Cũng có thể lắm chứ. Việc này em đã từng gặp ở những nơi cần xác định bởi cảm giác và giác quan thứ 6 anh ạ. Đã nhiều lần cũng căn cứ vào những giác quan này mà mình có thể tiếp cận được những thông tin rất có giá trị. Tuy chúng chỉ là tham khảo, không có giá trị làm bằng chứng. Nhưng ở một số quốc gia thì việc này đã được công nhận là một phần tất yếu của công tác điều tra tội phạm đấy.
Dương: Ừ! Anh cũng đã từng nghe nói thế. Thôi giờ cũng gần 8h tối rồi. Em và anh chưa ăn gì. Mình đi ăn gì đã rồi chuẩn bị tinh thần nhé.

Dương nói chuyện với Xuân xong rồi cả hai ra khỏi đình và đến một nhà hàng gần đấy để ăn tối. Còn đúng như những gì Dương nói thì những người có liên quan vụ án đình Bái Ân đã được mời ra công an phường để khai báo sự việc. Khu vực niêm phong chỉ còn một đồng chí công an bảo vệ hiện trường. Sau khi ăn xong, đợi đúng đến 11h giờ đêm, cả hai đến đình Bái Ân. Cảm giác xung quanh vắng lặng. Có tiếng cho sửa văng vẳng từ xa. Bất giác Xuân lại nép gần vào Dương. Cô sợ cái cảm giác này. Liệu có điều gì mà Dương đang im lặng không cho cô biết? Cả hai tiến đến khu vực hiện trường. Lúc này, Dương dùng đèn pin soi khu vực cần tìm. Bỗng nhiên...văng vẳng tiếng kêu ai oán của một người phụ nữa mà Dương và Xuân đã từng nghe.
- Hãy trả lại đầu cho tôi... !

Dương cũng bắt đầu sợ. Tuy anh cũng nhiều lần đối mặt với những sự việc như thế này, nhưng anh vẫn có cảm giác sợ. Bộp! Một con mèo chạy qua làm anh giật mình. Cái giếng bắt đầu hiện ra. Anh dùng đèn pin soi xung quanh. Trời đấy. Tim anh thắt lại. Có gì đó khe khẽ cọt kẹt từ phía cái giếng. Và rồi.... Dương giật bắn mình........ Vậy chuyện gì đã xảy ra lúc Dương và Xuân đến hiện trường? Điều bí ẩn gì còn chờ đợi phía trước? Hung thủ là ai? Những điều đó sắp được Dương khám phá chăng? Các cụ tiếp tục đợi hồi sau sẽ rõ nhé......

HỒI 05

Lúc này đồng hồ đã chỉ qua 11h đêm. Dương và Xuân đều đang ở trong khu vực niêm phong của đình Bái Ân, cạnh giếng đình nơi có xác chết đã được tìm thấy. Dương giật mình khi nghe tiếng kêu phát ra từng dưới giếng đình. Rồi tiếng róc rách khá nhỏ từ dưới văng vẳng lên. Lại xuất hiện tiếng văng vẳng của người phụ nữ nào đó đang đòi lại đầu mình. Dương thấy bủn rủn vì thực chất anh gặp nhiều trường hợp còn ghê sợ hơn, nhưng với tiếng kêu văng vẳng như tiếng mèo kêu thì anh chưa bao giờ. Dương dùng đèn pin soi xuống giếng. Có vẻ giếng khá sâu. Tiếng kêu lại văng vẳng ở đây đấy. Hình như cả ở dưới giếng nữa. Nhưng im nhỏ hơn. Dương liền lấy một cuộn dây thừng đã mang đi sẵn rồi thòng xuống giếng. Một đầu anh buộc tạm vào một gốc cây. Sau đó anh nói với Xuân:

Dương: Em ở trên này quan sát cho anh nhé! Anh xuống dưới xem như thế nào?
Xuân: Anh xuống? Thật không đấy? Có gì ở dưới đấy mà anh phải xuống?
Dương (cười): Không xuống thì làm sao tìm ra nguyên nhân cái chết được? Nhất là tìm ra được điều bí mật của ngôi đình Bái Ân này. Biết đâu anh lại tìm ra được một kho báu nào đấy ở dưới giếng chẳng hạn.
Xuân: Em không tin thế! Nhưng nếu xuống quá sâu sẽ không có hơi thở đâu. Không khí sẽ hết, lúc đấy anh nhớ ra tín hiệu cho em.
Dương: Ừ! Đã nhiều lần anh mò xuống những ngôi mộ cổ còn ghê hơn cái giếng này, nhưng không hiểu lần này cảm thấy lo lo. Anh cười với em cũng là để tự tin hơn thôi. Nhưng có điều gì đấy anh linh cảm dưới cái giếng đình này là một bí mật. Tất nhiên là linh cảm nên anh mới phải chứng minh cái linh cảm đấy em ạ.
Xuân: Ừ. Nhưng dù sao em cũng thấy sợ. Trên này mỗi mình em.
Dương (cười): Không sao đâu! Khu vực này niêm phong rồi mà. Cần gì em cứ hô to lên. Anh đảm bảo có người cứu em!
Xuân: Anh lại đùa em. Thôi bắt đầu rồi ạ. Để em soi đèn thêm cho anh!

Dương bắt đầu bám theo cái dây xuống dưới giếng. Xung quanh cảm giác lạnh lẽo bắt đầu bao trùm khu vực. Chỉ còn tiếng thở của Dương nghe trong cái không gian nhỏ của giếng. Đây rồi, Dương bắt đầu đếm... Thứ 72. Đúng rồi! Đây rồi, thứ 72. Đấy là số tầng đá được sếp theo thứ tự các tầng đá xây bể. Đúng tầng thứ 72, Dương dừng lại và tìm kiếm xung quanh. Anh dùng tay đập vào từng viên đá ở thành giếng. Lắc qua, lắc lại chúng... Và đây rồi. Anh reo lên sung sướng. Có vẻ như anh đã tìm thấy được điều mà anh đang nghĩ và tìm kiếm. Có một viên đá hình vuông nằm ở thành giếng là viên đá anh cần tìm. Anh dùng cái dao rạch xung quanh để viên đá đấy dễ lấy hơn. Dùng đèn pin soi vào thành viên đá. Quả thật những gì anh tìm kiếm không hề vô ích. Cái anh cần đã có. Anh lấy tay áo lau qua lớp rêu bám quanh viên đá. Một dòng chữ Hán được khắc ở phiến đá.

Đúng cái anh cần tìm rồi. Đây chính là viên đá ghi một phần của ông Thánh Chú. Ghi rõ nội dung năm sinh năm mất và dưới đấy có một dòng chữ ghi rõ một câu thơ chữ Hán. Dương nhìn gần cho rõ. Có lẽ nó đã mờ đi nhưng Dương vẫn nhận ra. Đọc xong Dương vội cho viên đá đấy vào cái túi mang đằng sau lưng mình rồi bám theo dây đi lên. Tiếng kêu không còn thấy nữa. Có vẻ nó đã tắt hẳn. Vừa lên tới miệng giếng, Xuân nhìn thấy anh thì vui mừng và hỏi:

Xuân: Anh có thấy gì không anh?
Dương: Có. Cho anh nghỉ đã. Cái anh cầm tìm đây rồi. Quả thực đúng như anh dự liệu và suy luận. Không ngờ bí mật này đã chôn vùi gần mấy trăm năm. Giờ có đủ bằng chứng rồi em ạ.
Xuân: Nhưng đấy là cái gì hả anh?
Dương: Đây chính là viên đá ở mộ phần của ông Thánh Chú. Nó đã bị mất khi người dân đào và xây cái giếng này. Thế ra chính việc trấn yểm ở đình này là có thật. Viên đá đấy được để đúng vị trí tầng 72 của số vòng đá xây giếng. Còn tại sao anh sẽ giải thích sau cho em. Trên viên đá có ghi khá đầy đủ năm sinh, năm mất của ông Thánh Chú. Nhất là cái mà anh đang suy luận. Những dòng chữ Hán cuối cùng phía sau phiến đá ghi đại để dịch là: Lập nghiệp từ cửa phật. Tuyệt tự cũng nơi cửa phật.
Xuân: Như thế là sao hả anh?
Dương: Câu này chính là một phần bí mật về cái kết của triều đại Lý. Chiều đại Lý được hình thành từ vua Lý Công Uẩn. Được xuất phát từ chùa Bút Tháp ở Bắc Ninh. Sau này khi đến đời vua Lý Huệ Tông thì đã gần như biết trước cái kết của triều Lý. Sau một năm làm vua, Trần Thủ Độ đã ép vua Lý Huệ Tông phải nhường ngôi cho Lý Chiêu Hoàng. Và từ đó có cơ hội cho việc gây dựng nhà Trần. Sau khi vua Lý Huệ Tông nhường ngôi cho Lý Chiêu Hoàng thì ông về thì ông xuất gia đi tu ở chùa Bút Tháp lấy pháp danh là Huệ Quang. Chính ngôi chùa bút Tháp này cũng là nơi là Lý Công Uẩn - vị vua đầu tiên nhà Lý gây dựng cơ đồ. Nhưng hai năm sau vào năm 1226 thì Trần Thủ Độ lo cho việc gây dựng triều Trần đã đến chùa Bút Tháp để gặp vua Lý Huệ Tông nhằm ép chết nhà vua để tuyệt tự hẳn triều Lý. Vì thế nhà vua đã ra sau chùa thắt cổ tự tử chết. Cái này linh nghiệm với lời nguyền của vợ chồng ông bà Dầu chết đi vì việc chữa mắt cho vua đã có lời nguyền với nhà vua này trước khi chết là: Chúng mày sẽ chết tuyệt diệt. Họ Lý chúng mày sẽ không còn một mống nào để mà nối dõi. Chúng tao sẽ thu hẹp hai con sông Tô Lịch và Thiên Phù lại. Và đúng thế, nhà đã kết thúc một cách tuyệt tự ở đúng ngôi chùa Bút Tháp. Nơi sinh ra cũng là nơi kết thúc. Như vậy nó tương ứng với câu được viết trong hòn đá: Lập nghiệp từ cửa phật. Tuyệt tự cũng nơi cửa phật. Vậy điểm cuối cùng chính là Chùa Bút Tháp. Nếu mình khám phá bí mật này ở chùa Bút Tháp sẽ là cái kết cho câu chuyện bí mật về lời nguyền của đình Bái Ân này.
Xuân: Nhưng tại sao lại là chùa Bút Tháp hả anh? Em không hiểu
Dương: Thường những bí ẩn logic kiểu này hay được dẫn giải từ nơi. Không bao giờ nó để tại một nơi ngay. Những bí mật đấy được hệ thống rất logic. Do vậy, khám phá ở chùa Bút Tháp sẽ tìm ra được nguyên nhân tại sao có án mạng ở đình Bái Ân này. Một sự việc mà đã im lặng cảm hàng trăm năm.
Xuân: Nhưng giờ này đi luôn hả anh? Cũng muộn rồi. Hay để ngày mai anh nhé?
Dương: Thôi em ạ! Tính anh không thích để ngày mai. Từ đây sang chùa Bút Tháp khoảng gần 2 tiếng đồng hồ. Đi luôn em nhé! Anh cũng đang tò mò về việc này. Cũng nhiều sự kiện đang làm anh chắp nối lại.
Xuân: Thế cũng được. Em đi cùng anh! Nhưng có một điều tại sao anh lại lấy viên đá đấy ở tầng 72 của giếng? Mà không phải ở nơi khác?
Dương: Cái này nó liên quan đến quan niệm về phong thủy phương đông. Con số 72 (Địa sát) trong lí luận triết học Trung Hoa là bội số của số 9. Em hay từng gặp những thứ liên quan đến số 72 rất nhiều. Nó chính là thể hiện cho Địa sát. Ngay dưới phần mộ của ban thờ Thánh Chú có khắc hai chữ Địa Sát. Rất hiếm những ban thờ có khắc chữ này. Thường nó hay chỉ dẫn hoặc đánh dấu cho một vị trí nào đấy, diễn giải một chi tiết nào đấy.

Sau khi thống nhất với Xuân thì cả hai cùng lên xe và đi đến luôn chùa Bút Tháp. Lúc này đã nửa đêm rồi. Đúng thật công việc luôn là Dương quên mất thời gian để biết mình đang làm gì. Và Xuân, cô cũng cảm thấy ngạc nhiêu về những việc của Dương làm. Anh làm thường không bao giờ nghỉ. Bao giờ cũng muốn làm cho bằng xong công việc của chính mình. Vì thế mà không quản lúc đêm hay ngày, khi suy nghĩ đang theo guồng thì Dương luôn mặc kệ. Cứ làm cho bằng xong. Chả thế mà ngay khi nhận được điện thoại để đến hiện trường thì Dương đã giục cô đến ngay rồi mà không biết rằng đấy là nửa đêm.

Khoảng hai tiếng sau, xe của Dương đã đến chùa Bút Tháp. Lúc này mọi vật gần như vắng lặng. Quang cảnh vắng lặng xung quanh những nơi tâm linh thường làm con người luôn rơi vào trạng thái sợ. Nhất là Xuân. Cô ít tiếp xúc như thế này mà cứ phải đi cùng Dương vào những lúc đêm hôm. Nhìn về phía chùa Bút Tháp thấy không có bóng người. Chỉ có tiếng hai người dừng xe ở ngài và đi bộ vào. Dương không muốn làm ầm ĩ. Thấy ánh sáng le lói ở phía bên cạnh chùa, Dương vội gọi người mở cửa chùa. Sư thầy chùa Bút Tháp thấy có động liền đi ra.

Sư thầy: Ai đấy?
Dương: Thưa thầy! Chúng cháu ở BCA. Đến chùa có việc gấp. Nhờ thầy mở cửa giúp ạ
Sư thầy: Chào hai con. Có việc gì vậy?
Dương: Thưa thầy! Chúng con đến để liên hệ với thầy, nhờ thầy cung cấp một số thông tin đến một vụ án có liên quan đến chùa Bút Tháp

Nói xong, sư thầy cẩn thận soi lại để nhìn thấy Dương và Xuân hơn cũng như nhìn thấy những giấy tờ chứng minh Dương đang làm việc. Sau đấy sư thầy mời cả hai cùng vào phòng sư thầy đang ở. Nó nằm ở phía sau chùa. Lúc ở trong phòng, sư thầy mới hỏi:

Sư thầy: Thế hai con có việc gì cần nhờ thầy giúp đỡ?
Dương: Chúng con đang điều tra một vụ án. Một số chi tiết có liên quan đến chùa Bút Tháp thầy ạ.
Sư thầy: Lại trộm cắp hả?
Dương: Sao thầy hỏi vậy?
Sư thầy: Thầy hỏi thế vì cách đây gần một thánh thì ở chùa Bút Tháp cũng mất trộm. Mất một sắc phong thời Lý con ạ. Kẻ trộm đã đột nhập chùa và vào phòng thầy để lấy đi tấm sắc phong đấy. Chỉ có điều hơi lạ là bao nhiêu sắc phong quan trọng mà chùa có thì kẻ trộm không lấy. Chúng lấy đúng cái sắc phong không liên quan đến chùa. Sau đấy thầy đã báo công an. Nhưng đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ con ạ
Dương: Nhưng chúng con không đến vì việc đấy thầy ạ. Việc khác ạ.
Sư thầy: Ồ! Thế mà thầy tưởng các con đến vì việc đấy! Thế việc gì vậy?
Dương: Thầy có biết sự tích Thánh Chú ở đình Bái Ân không?

Hỏi đến đây thì sư thầy giật mình. Cả Dương và Xuân thấy sư thầy vội vàng ra đóng cửa để không ai nghe thấy gì. Sau khi đóng cửa xong. Thầy kiểm tra cẩn thận cửa sổ nữa. Lúc này, sau khi xong việc thì sư thầy mới hỏi:

Sư thầy: Thế con hỏi việc đấy vì lý do gì? Có chuyện gì sao?
Dương: Thế thầy cho con trình bày qua với thầy một số việc.

Xong rồi Dương bắt đầu câu chuyện của mình với sư thầy về đình Bái Ân và những thắc mắc của mình về lời nguyên. Sư thầy im lặng không nói gì. Đợi Dương nói xong, sư thầy mơí bảo:

Sư thầy: Thầy không định nói. Nhưng vì các con làm việc công nên thầy không thể nói dối. Chắc con biết chùa này là nơi vua Lý Công Uẩn sinh ra ở đây và lập ra nhà Lý cũng ở đây. Nhưng đến đời vua Lý Huệ Tông thì ông Trần Thủ Độ đã bắt nhà vua phải tự tử ở chính sau vườn chùa đấy. Cái này nó linh ứng với câu nói mà dân gian truyền từ đời này qua đời khác về câu chuyện chữa mắt cho vua của hai ông và Vũ Dầu. Họ cũng là thành hoàng làng ở đình Bái Ân. Thực hư đến lúc này cũng không ai biết tường tận về cái chết của hai ông bà đấy, nhưng có một việc mà thầy biết đấy là sau khi công nhân 3 người làm thành hoàng làng thì vua Lý có ban cho 3 sắc phong cho ba người theo đúng những gì con nói. Duy nhất có một điểm là ở chùa, Thầy vẫn còn lưu lại một bức sắc phong cho ông Thánh Chú. Không hiểu tại sao. Thầy chỉ biết nó truyền từ đời này sang đời khác. Có nhiều già ở làng này đã từng nói: Chỉ vì thấy mình có lỗi với hai vợ chồng ông và Vũ Dầu nên nhà vua lúc đấy đã lập đàn tế và chôn theo vàng bạc, ban sắc phong: Chiêu ứng Vũ Đại Vương Uy Linh Phúc Thần cho ông Vũ Dầu, Chiêu Điều Đại Vương cho em trai ông Vũ Dầu và Thuận Chính công chúa cho vợ ông Vũ Dầu. Chính vì coi như người trong hoàng tộc nên nhà vua thực thi nghi lễ như hoàng tộc là chôn theo vàng bạc dưới mộ. Nhưng vì không thấy xác hai ông bà Vũ Dầu đâu cả, chỉ thấy nơi hóa của ông Thánh Chú là Chiêu Điều đại vương nên nhà vua đã chôn vàng bạc dươí nơi ông Thánh Chú đã hóa là vì thế. Nhưng đấy chỉ là truyền thuyết. Sau khi ban sắc phong cho ba người thì một sắc phong riêng cho ông Thánh Chú được đưa về chùa Bút Tháp. Cái này không phải ngay lúc đấy. Thày chỉ nghe nói là có hai sắc phong cùng một lúc. Ngay khi vua Lý Huệ Tông tự tử, nhà Trần lên ngôi nhà Lý thì sắc phong này mới được chuyển đến nơi chùa để cất giữ. Thầy cũng không hiểu tại sao. Nhưng vừa rồi, cách đây gần một thánh, có một vụ trộm ở đây. Kẻ trộm đã ăn trộm đúng cái sắc phong đấy con ạ. Giờ vẫn chưa tìm được. Nên lúc các con đến thày lại cứ tưởng nó liên quan đên vụ trộm đấy.
Dương: Ồ! Sao trùng hợp thế! Thế thày có biết gì về bí ẩn của sắc phong đấy không?
Sư thầy: Thầy không biết.
Dương: Thế thôi, con cám ơn thầy nhiều. Chúng con phải về Hà Nội gấp thầy ạ. Cũng muộn đã làm phiền thầy. Nhân tiện, nếu tìm được con sẽ gửi lại cho thầy.
Sư thầy: Cám ơn hai con nhé.

Dương chào sư thầy và cùng lên xe về Hà Nội. Có gì đó bí ẩn ở bức sắc phong đấy nhỉ? Tại sao có vụ trộm đúng như những gì Dương nghĩ? Đúng rồi! Tại sao mình không nhận ra nhỉ! Dương vội vàng cười vui vẻ với Xuân. Anh nói những điều mà anh đang nghi ngờ cho Xuân biết. Vậy điều gì đã làm Dương nhận ra khi từ chùa Bút Tháp về? Bí mật bức sắc phong đấy là gì? Tại sao vụ trộm đấy lại bị mất đúng lúc mà Dương và Xuân đang cần tìm hiểu? Các cụ tiếp tục theo dõi ở hồi sau nhé.... :D

HỒI 06

Lúc này trên đường về, những suy đoán của Dương về bí mật của sắc phong đấy đã được sáng tỏ. Xuân cũng đồng ý với anh. Xuân nói:
Xuân: Thế còn ngày mai làm gì hả anh?
Dương: Ngày mai em và anh đến một số nơi để xác minh lời khai và chứng cớ ngoại phạm nhé. Chắc sẽ chỉ cần ngày mai là anh đoán ra hung thủ là ai. Tuy nhiên, không thể nói trước được điều gì em ạ. Những vụ án phức tạp kiểu này vẫn là những câu hỏi khó. Ngay cả việc mà CAHN không thể điều tra được cũng là cả vấn đề. Mặc dù đội trọng án CAHN là một trong những đơn vị anh hùng.
Xuân: Vâng! Thôi em cũng mệt rồi. Có gì mai tiếp tục anh nhé. Theo anh như thế này mệt thật. Hồi hộp nữa. Chắc em tổn thọ mất.

Sáng hôm sau, khoảng 9h sáng thì cả hai cùng đến những nơi mà Dương lên lịch sẵn. Dương không ngủ mà thức đến sáng luôn. Đúng là ham mê. Anh luôn làm việc như vậy khi có việc cần. Quanh bàn làm việc của anh toàn giấy tờ liên quan. Anh không muốn đánh mất luồng suy nghĩ của chính mình. Cả hai lúc này đã đến phường Nghĩa Đô. Người đầu tiên anh xác minh đấy là vợ Mạnh ở chợ Nghĩa Đô. Vợ Mạnh có một quầy bán thịt lợn ở chợ. Sau vài lời giới thiệu, Dương và Xuân vừa vui vẻ nói chuyện vừa hỏi:

Dương: Hôm đấy chị và anh đi đến nhà người bạn chơi à?
Vợ Mạnh: Vâng! Anh ấy chở tôi đến nhà người bạn ở trên phố anh ạ. Nó ngay ở Liễu Giai. Sinh nhật đứa bạn mà. Bình thường thì chả bao giờ chở tôi đi cả. Nhưng lần này xung phong chở tôi đi. Dương: Vâng! Đàn ông thế là yêu vợ rồi. Thế anh và chị ở đấy lâu không?
Vợ Mạnh: Đến 8h30 thì chúng tôi về mà. Lúc anh ấy đưa tôi đến thì ăn và nói chuyện một lúc, sau đó anh ấy bảo đi mua thuốc lá ngay gần đấy. Thế là mất tăm mất tích. Gần 7h anh ấy mới mò mặt tới để ăn uống và đưa tôi về. Hỏi thì bảo là cafe với đứa bạn ở gần đấy. Vì không thích nhậu nhẹt nên né tránh rượu. Anh ấy không uống được rượu anh ạ.
Dương: Thế chị có thấy anh có biểu hiện gì khác không? Hồi hộp! Lo âu? hay đại loại như vậy.
Vợ Mạnh: Chả bao giờ. Ông này mặt lạnh như tiền. Tìm nụ cười đã khó
Dương: Ở sao chị pha thịt lợn gì mà lâu thế?
Vợ Mạnh: Khổ quá! Tại cái dao đây này. Cùn ơi là cùn. Đã bảo chồng mua con khác để làm nhưng hắn lười quá.
Dương: Vâng! Vì nhìn thấy mấy chị xung quanh băm chặt kinh quá. Còn chị chậm nên em hỏi vậy thôi.

Hỏi xong Dương nhìn xung quanh và vui vẻ chào vợ Mạnh. Vừa đi anh vừa hỏi Xuân:
Dương: Em có thấy điều gì đó ở vợ Mạnh không?
Xuân: Chị này bán thịt lợn gì mà chậm thế. Chả hiểu bán thịt lợn như thế nào. Đến em là phụ nữ mà đứng đợi chị làm mà sốt cả ruột
Dương: Ừ! Chắc do tính người em ạ

Xong rồi cả Dương và Xuân đến chỗ quầy bán hàng tạp hóa của vợ Thắng. Thấy vợ Thắng đang bán hàng, Dương liền hỏi:

Dương: Chào chị! Em hỏi chị một số chuyện có được không? Anh Thắng đâu rồi hả chị?
Vợ Thắng: Lão ấy đi tán phét rồi. Suốt ngày tán phét thôi. Có giúp được gì đâu?
Dương: Thế chị bán chủ yếu hàng thực phẩm này à?
Vợ Thắng: Ừ! Chị chuyên hàng khô như cá khô, mắm, muối..nhu yếu phẩm em ạ
Dương: Anh Thắng giúp chị dọn hàng thường vào mấy giờ hả chị?
Vợ Thắng: Ông ấy thường dọn hàng cho chị vào lúc 6h đến 6h30. Nhưng do chợ thường hay bán muộn. Quầy hàng của chị bán muộn nhất nên chị hay dọn hàng vào lúc 7h tối em ạ.
Dương: Thế hôm vừa rồi, lúc từ 5h đến 7h tối anh Thắng dọn hàng cho chị à?
Vợ Thắng: Ừ. Từ 5 giờ đã thấy ra dọn hàng rồi. Ngày thường chị có cần giờ đấy ra đâu. Hôm nay bảo rỗi việc ra để giúp chị. Cũng thấy lạ. Nhưng mừng hơn vì ông ấy không giúp chị thì lại la cà cờ bạc ngay. Nhưng tính thẳng tính, khoẻ mạnh. Nên ông ấy hay bê vác giúp bà con ở đây mỗi khi ai nhờ. Nhưng hôm đấy ra được một tý thì ông ấy chạy đi đây đấy, hình như khoảng gần 6h mới dọn hàng. Cứ loanh quanh ở gần chợ. Xong lại giục chị dọn hàng sớm để về nhà ở Chèm xem nhà có việc gì. Thấy bảo ông bà già đang bị ốm. Chị cũng vội vàng dọn dẹp để về sớm. Về đến nhà ông bà ở nhà cũng ốm, nhưng không đến nỗi. Chắc ông này lo cho bố mẹ quá nên bảo chị vì hôm đấy ông này phải trực bảo vệ đình mà.
Dương: Ôi! Chị bán hàng này mùi ghê quá. Em đứng một lúc mà không chịu được. Chị chắc quen rồi à?
Vợ Thắng: Ừ! Cũng phải quen chứ em. Cuộc sống mà. Không làm thì ai giúp mình.

Dương cũng ngồi hỏi chuyện qua loa với vợ Thắng. Nhiều chuyện. Cũng biết thêm về Thắng. Thắng là một con người khác bản lĩnh. Có sức khỏe, to, cao nên Thắng giúp đỡ nhiều người ở chợ Nghĩa Đô. Tất nhiên cũng chỉ thế chứ không thể hơn được. Sau đấy cả hai cùng đến nơi mà Phong ăn nhậu cùng đám bạn theo lời khai của Phong. Gặp chủ cửa hàng, sau một vài lời giới thiệu Dương hỏi:

Dương: Hôm đấy chú có nhớ lúc mấy giờ Phong ăn nhậu cùng đám bạn ở đây không hả chú?
Chủ nhà hàng: À, hình như hôm đấy nó ăn uống từ 5h chiều. Có mấy đám bạn rủ ăn ở đây mà.
Dương: Họ ăn uống xong lúc mấy giờ hả chú?
Chủ nhà hàng: Cũng gần 8h thì phải. Tôi cũng không rõ. Nhưng lúc thanh toán trời cũng tối rồi. Mọi người cũng đã đi ăn tối về.
Dương: Thế trong bữa ăn họ có bàn tán gì không? Chỗ ngồi họ ở chỗ nào hả chú?
Chủ nhà hàng: Ở ngay gần tôi đây này. Chỉ có điều chắc thằng Phong này bị chúng bạn ép uống kinh quá đến hơn 6h thì nó đau bụng nôn oẹ phải đi nhà WC. Chắc mệt quá hay sao ý. Thấy nó bảo hôm nay mệt lại bị ép uống nên đau bụng không chịu được. Nó phải chạy ra nhà WC khoảng gần 30 phút. Sau đó mới vào, mặt mày tươi tỉnh hẳn. Trước đấy thấy đang ăn có điện thoại gì đấy. Nó chạy ra ngoài nghe rồi mới vào ăn.
Dương: Lúc Phong nghe điện thoại khoảng mấy giờ hả chú?
Chủ nhà hàng: Hình như khoảng 6h thì phải. Nhưng chú không chắc đâu. Có điều không hiểu hôm nay nó làm sao mà uống như vậy đã oẹ rồi. Bộ đội giải ngũ uống kinh lắm. Bình thường nó chấp tất bọn quanh đây về khoản uống rượu. Thế mà...
Dương: Vâng, cám ơn bác nhé. Cho cháu hỏi lần cuối. Thế Phong về bằng cách nào hả bác?
Chủ nhà hàng: Bọn này nó đèo về. Thấy bảo ngã xe ngay gần đình thì phải. Rượu chè lắm vào. Có ngày tai nạn.

Dương cũng chỉ hỏi như vậy. Cũng không nhiều hơn. Sau đấy cả anh và Xuân đến Chèm. Theo hồ sơ pháp y xác định thì xác nạn nhân là Vũ Quang, người làng Chèm. Trước đấy những thông tin vê Vũ Quang đã được Dương xác định cụ thể. Nạn nhân là khoảng 33 tuổi. Trước làm ở công ty BOMICO của Bộ tư lệnh Thông Tin. Sau đấy thôi việc và làm về VLXD ở Xuân Đỉnh. Đến làng Chèm, Dương và Xuân đến thẳng địa chỉ của nhà Vũ Quang. Rời khỏi chợ Nghĩa Đô, Dương đi thằng đến Đông Ngạc theo đường Lạc Long Quân. Đi được một đoạn Dương quay sang nói với Xuân:

Dương: Công ty BOMICO đây rồi! Nó nằm ngay cạnh làng Bái Ân này! Hay anh và em vào đây trước nhé! Xem như thế nào. Hồ sơ xác minh là Quang đã từng công tác ở BOMICO mà. Sau đó Quang mới thôi việc và làm tự do.
Xuân: Vâng! Tiện thì vào luôn anh ạ!

Nói thế xong, Dương quay xe rẽ luôn và trụ sở công ty BOMICO. Công ty này nằm ngay cạnh Hồ Tây, đối diện làng Bái Ân sang bên kia đường. Vào công ty, Dương lên thẳng phòng Tổ chức để gặp người có trách nhiệm. May quá có người ở phòng. Dương và Xuân giới thiệu một lúc rồi bắt đầu câu chuyện với đồng chí PGĐ công ty:

Dương: Anh có biết ai tên là Vũ Quang đã từ làm ở đây cách đây hai năm không anh?
PGĐ: À, thằng Quang khùng hả? Tôi nhớ rồi! Tôi gọi là thằng Quang khùng vì đúng là nó có một không hai.
Dương: Có gì đó hả anh?
PGĐ: Thì tôi gọi là thằng khùng vì có nhiều lý do. Ngày trước khi bên Bộ Tư Lệnh, nó được thủ trưởng quý lắm vì học giỏi. Dám bỏ học đại học để đăng ký nghĩa vụ quân sự. Sau đó thủ trưởng cất nhắc cho nó đi học lớp chính trị để được chuyển sang sỹ quan. Nhưng nó nhất quyết từ chối. Đến lạ đồng chí ạ. Thường thì ối người muốn cũng chả có cơ hội. Mà thằng này nó lại từ chối. Mấy thủ trưởng cứ ngạc nhiên hỏi tại sao? Thì nó bảo là nó không thích. Nó thích kiếm tiền. Thế là nó làm đơn xin sang công y BOMICO để làm việc. Dù sao công ty cũng nằm ở trong BTL nên dễ hơn. Thủ trưởng cũng chả biết làm gì đành chuyển cho nó sang đây làm. Nó làm luôn ở vị trí kỹ thuật theo đúng sở trường của nó. Trong thời gian làm, nó hay sang bên làng Bái Ân. Hình như yêu cô nào bên đấy thì phải. Nó thuê nhà luôn gần đình Bái Ân để ở. Tôi hỏi nói tại sao mày ở đấy? Có nhà ở Chèm thì về đấy mà ở, thuê mất tiền. Nó bảo thích tự do.
PGD: Được khoảng gần 1 năm thì công ty nhận được gói thầu rà phá bom mìn ở dự án cải tạo đường Lạc Long Quân. Công ty thống nhất cử nó ra làm. Nhưng có một việc xảy ra là nó đã gây ra vụ đánh nhau gì đấy. Lúc đấy nó đã chót đánh một thằng vào ăn cắp ở trong công trường. Có cả CAHN vào điều tra. Nhưng do người của BQP nên họ chỉ phối hợp thôi. Sau một thời gian thì QCĐT của BQP kết luận là nó vô tội vì bảo vệ chính đáng. Còn thằng kia thì đột nhập khu vực QP nên phải chịu. Sau đấy, công ty cũng gọi lên kỷ luật nó cho đúng thủ tục. Nó tự ái thể là làm đơn xin bỏ việc luôn. Chúng tôi cũng chả biết nói gì hơn. Đành phải chịu nó. Vì thế mơí gọi thằng này là Quang khùng. Hình như bây giờ làm về VLXD. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp nó. Bia bọt suốt. Dù sao cũng đã từng làm việc với nhau. Vụ này cũng xảy ra hơn 2 năm rồi.
Dương: Còn gì nữa không hả đồng chí?
PGD: Cũng chỉ thế thôi đồng chí ạ.

Dương cám ơn đồng chí PGĐ công và trầm ngâm một lúc. Có một điều gì đó làm anh phải suy nghĩ về việc này. Xuân thấy anh băn khoăn liền hỏi:

Xuân: Anh sao đấy? Có việc gì hả anh?
Dương: À! Không sao em ạ. Đúng là cuộc sống. Mình muốn không nghĩ mà nó cứ đến. Biết làm sao được. Đúng là số phận con người. Thôi! Đến luôn nhà Quang nhé không muộn.

Sau đó Dương đi thằng đến làng Chèm. Nhà của Vũ Quang. Ở nhà mọi người cũng chưa hề biết về cái chết của Vũ Quang. Gặp bố Vũ Quang, sau khi giới thiệu và cung cấp một số thông tin, Dương hỏi:

Dương: Bác thấy Quang đi ra khỏi nhà lâu chưa hả bác?
Bố Quang: Cũng lâu rồi cháu ạ. Thằng này đi làm ăn mà. Nghĩ cũng khổ, cứ long đong mãi. Nó học giỏi lắm cháu ạ. Trước đấy nó thi đỗ 2 trường đại học, cả nhà bảo đi học đại học. Thế mà có đợt tuyển quân, nó lại làm đơn xung phong. Mà xin ở đâu không xin, xin ngay là BTL Công Binh. Nơi mà chả có thằng nào muốn cả. Cả nhà đợt đấy cũng điên đầu vì nó. Nhưng sau này nó lại ổn anh ạ. Cũng chả biết thế nào. Tiếc cho nó đợt đang ở quân ngũ, được cơ cấu vào lãnh đạo mà không vào lại xung ra công ty BOMICO để làm ở đấy. Ở đấy toàn phải dính dáng đến cái chết là nhiều. Mỗi lần nó về nhà là tôi mới yên tâm
Dương: Còn cuộc sống của Quang thế nào hả bảc?
Bố Quang: Thằng này từ khi làm ở BOMICO thay đổi hẳn cháu ạ. Đúng chất dân công trường. Có mấy lần gia đình bảo lấy vợ nhưng không thể thuyết phục. Tính thằng này ngang lắm. Nhiều lần góp ý là thay đổi cách sống đi một tý, ăn mặc cho đứng đắn vào mà tìm vợ. Nó lại bảo: Chả cần, mặc thoải mái là được. Cả đời tôi chả thấy bao giờ nó mặc quần âu, áo sơ mi cả. Chán thế.
Dương: Thôi bác ạ. Mỗi người một cách lựa chọn cho cuộc sống. Cháu đâu này, đã hơn 40 rồi mà có ai đâu. Không thích lấy vợ. Sống cho mình đã. Cho xã hội sau. Thế chỗ bác toàn họ Vũ hả bác?
Bố Quang: Ừ! Đây là toàn họ Vũ bao đời rồi. Nhà thờ tổ kia kìa! Chúng tôi tự hào về dòng họ lắm. Anh qua nhà thờ tổ tý nhé. Thằng Quang là cháu đích tôn đấy. Mọi sự việc của dòng họ là nó phải đảm nhiệm khi tôi mất. Thế là lúc này cấm thấy mặt đâu.
Dương: Vâng! Thế bác đưa cháu xem qua được không?

Bố Quang đưa Dương và Xuân đến nhà thờ Tổ của dòng họ Vũ. Nghe ông nói, Dương càng bủn rủn chân tay. Trời đất. Sao lại thế? Mọi sự trùng hợp đều có thể xảy ra. Anh cũng chỉ ngờ ngợ nhưng không ngờ đấy là sự thật. Đúng lúc đấy những thông tin về vụ án cách đây hai năm của Quang đượ chuyển đến qua máy fax trên xe ô tô. Quang vội ra lấy và xem qua. Sau khi chia tay bố Quang để ra về, Dương vội nói với Xuân:

Dương: Anh và em về Hà Nội ngay nhé. Anh đã biết hung thủ là ai rồi!
Xuân: Anh nói thật không? Sao lại nhanh thế?
Dương: Ừ! Sự thật đã gần như vậy rồi em ạ.

Vậy Dương đã nhận ra được hung thủ là ai? Tại sao? Có gì bí ẩn khi Dương cùng bố Vũ Quang đến nhà thờ Tổ? Những bí mật đất sẽ nằm ở hồi kết của câu truyện. Ai sẽ là hung thủ giết người...?

HỒI 07 – PART 01

Dương chợt nhận ra những gì anh đã suy luận. Những bằng chứng rất logic và không thể chối cãi được. Nhìn những kết luận của pháp y và những hồ sơ có liên quan đến nạn nhân. Anh vội vàng sang gặp Xuân:
Dương: Anh đã tìm ra nguyên nhân và hung thủ giết người rồi. Anh cho họp ngay đội K5 lại và mời đại diện của đội Trọng án CAHN đến đây. Họ là người đã cùng theo mình vụ này
Xuân: Nhưng là ai và tại sao hả anh?
Dương: Rồi em sẽ biết. Những bất ngờ thì không bao giờ giới hạn cả!
Xuân: Anh làm em hồi hộp rồi! Để em liên lạc với đội trọng án của CAHN luôn nhé.
Dương: Ừ! Nhanh lên! Anh lấy xe và cả hai cùng đến đấy luôn em nhé! Kẻo hung thủ sẽ biến mất đấy. Không còn kịp nữa.
Xuân: Nhất trí! Để em chuẩn bị đồ và hồ sơ đã.

Một lúc sau cả hai đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ để gửi đến Đội trọng án - Công an Hà Nội. Nhưng lúc lái xe thì Dương không nói gì. Xuân thì tò mò nhưng nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu và đầy suy nghĩ của Dương thì cô lại thôi không hỏi nữa. Cũng thấy lo lo. Không hiểu Dương đã căn cứ vào đâu để kết luận sự việc này. Đến trụ sở của đội trọng án CAHN, Dương và Xuân cùng vào gặp lãnh đạo của đội trọng án. Lúc này tiếp Dương có đồng trí đội trưởng và Dũng là điều tra viên chính của vụ án:

Đội trưởng: Chào hai đồng chí. Các đồng chí vất vả với chúng tôi quá. Đêm hôm khuya khoắt thế này lại vì công việc đến đây. Tình hình kết quả thế nào hả anh Dương?
Dương: À! Có lẽ tôi đã tìm ra hung thủ giết người vụ án này rồi. Và cũng có nguyên nhân của nó nữa.
Dũng: Thế thì may cho chúng tôi quá. Có gì anh có thể nói qua cho chúng tôi biết được không?
Dương: Cho tôi xin điếu thuốc đã. Đỡ căng thẳng. Thực chất để tìm ra nguyên nhân này khá khó khăn. Nó không chỉ là một vụ án giết người. Mà tiềm ẩn trong đấy cả một kho những điều bí ẩn của nó.
Đội trưởng: Anh có thể bắt đầu được không? Chúng tôi đang sốt ruột tìm ra nguyên nhân của vụ án quá. Nó lại xảy ra đúng lúc chuẩn bị thành lập ngành. Nếu không có kết quả khác nào chúng tôi bị phê bình. Từ trước đội trọng án chúng tôi luôn đạt kết quả cao. Nhưng đây là vụ án đầu tiên có sự góp mặt giúp đỡ của các đồng chí ở BCA.
Dương: Trước hết tôi phải nói hung thủ giết người không ai khác chính là ba người đàn ông ở đình Bái Ân. Đấy chính là Phong, Mạnh và Thắng.
Dũng: Tại sao lại thế hả anh Dương? Anh có thể giải thích kỹ cho chúng tôi được biết không?
Dương: Cũng có nhiều nguyên nhân để có thể kết luận 3 người này là hung thủ giết người. Nạn nhân là Vũ Quang. Người làng Chèm. Theo pháp y xác minh dấu vân tay và ADN thi hồ sơ của người này đã chuyển cho chúng tôi. Tôi cũng đã về tận Chèm để xác minh tên Vũ Quang này. Hắn năm nay 32 tuổi, đã từng đi lính nghĩa vụ ở Bộ Tư lệnh Công Binh và làm việc ở Công ty sử lý bom mìn BOMICO ở ngay làng Võng Thị, Nghĩa Đô. Sau đấy đã bị kỷ luật và buộc thôi việc ở đây được hơn 2 năm rồi. Hiện hắn làm nghề tự do là vận chuyển VLXD ở gần khu vực Xuân Đỉnh.
Đội trưởng: Thế tên Vũ Quang này có gì liên hệ trong vụ án hả đồng chí?
Dương: Có chứ anh. Hắn là nhân vật quan trọng trong toàn bộ tình tiết vụ án này. Vũ Quang thực chất cháu nhiều đời của Vũ Phúc Thuần. Và là dòng họ Vũ ở Làng Chèm này đã bị mai một. Tôi có về Làng Chèm để tìm hiểu thì được biết Vũ Quang thông qua gia phả của dòng họ ở đây. Chính vì chi tiết quan trọng này mới hé lộ ra nhiều nguyên nhân của vụ án.
Xuân: Vũ Quang? Vậy hắn có liên hệ với Vũ Phúc Thuần không anh?
Dũng: Vũ Phúc Thuần là ai hả đồng chí?
Dương: Có chứ Xuân. Vũ Quang chính là hậu duệ của Vũ Phúc Thuần, người làng Chèm. Thực chất câu chuyện về Vũ Phúc Thuần được lưu truyền khá rõ. Nếu các đồng chí chưa hiểu hết vấn đề này tôi sẽ nói rõ cho các đồng chí nghe. Đấy chính là tích chuyện truyền thuyết ở đình Bái Ân. Câu chuyện đó gắn liền với những giai thoại bí hiểm ở đình Bái Ân.
Đội trưởng: Đồng chí có thể nói rõ hơn cho chúng tôi được không?

Dương: Tất nhiên mà. Tôi sẽ trình bày cụ thể cho đồng chí nghe. Tôi nhắc lại một chút về những gì tôi đã nói với đồng chí Xuân nhé để các đồng chí ở đội trọng án cùng nghe. Câu chuyện liên quan đến lời nguyền của vua Lý Nhân Tông với vương triều Trần. Ở ngôi đình này thờ thành hoàng làng là vợ chồng ông Vũ Phục. Ngày trước hai vợ chồng này bán dầu. Nêu thời đấy người ta gọi là ông Dầu và bà Dầu. Bác nghe kể lại là hai vợ chồng này đã tự trẫm mình sống sông để dâng mạng cho thần linh chữa mắt cho vua nên nhờ thế mà họ được tôn làm thành hoàng làng. Nhưng trong nhiều giấy tờ mà người tiền nhiệm trước bác để lại thì gần như chứng minh một điều ngược lại với những gì dân gian truyền miệng. Đấy là không phải họ tự trẫm mình mà họ bị ép chết. Nguyên nhân là do thời đấy vua Lý Nhân Tông bị đau mắt không khỏi nên có thầy bói bảo là bị “thuỷ vương càn tuất” xuyên vào mắt. Để khỏi bị như vậy phải lập đàn cúng Hà Bá ở ngã sông Tô Lịch và Thiên Phù cúng thần linh giúp đỡ mới qua khỏi được. Theo đấy thì cứ đợi đến sáng sớm ngày 30-11 năm đấy phải có người đứng ở bến đò đợi ai đến đầu tiên là bắt luôn, Sau đó quẳng xuống sông để cúng thần linh thì bệnh sẽ khỏi. Thế là hai vợ chồng ông Dầu lại là người đầu tiên đến đấy. Lúc đấy quân lính bắt luôn và quẳng xuống sông theo lệnh. Rồi đúng như thày bói bảo, vua Lý Nhân Tông khỏi bệnh thật. Nhưng chính cái chết oan đấy của hai ông bà này nên linh hồn hai ông bà này tức giận, căm hận đã nhập hồn lại vào một ông chủ quán gần sông đấy. Ông ấy nói: Chúng mày là quân tàn ác dã man, chúng mày là quân giết người lương thiện. Chúng mày sẽ chết tuyệt diệt. Họ Lý chúng mày sẽ không còn một mống nào để mà nối dõi. Chúng tao sẽ thu hẹp hai con sông Tô Lịch và Thiên Phù lại. Đúng như gì mà lời nói nhập hồn vào ông lão bên sông nói thì Sông Thiên Phù bị lấp dần và mất dấu tích. Còn con sông Tô Lịch tấp nập, trù phú thì bây giờ thành một khúc sông chết, bẩn thỉu. Và có một điều linh ứng với những gì ông Dầu, bà Dầu nói là nhà Lý đến đời Lý Huệ Tông đã tuyệt tự thật và không còn ai để nối dõi. Nhưng lời nguyên này gần như bị quên lãng đến ngày nay. Theo những gì mà những người giữ đình lưu lại từ đời này sang đời khác là lời nguyền đấy linh ứng với mỗi năm là một người đàn ông sẽ chết ở khu vực đình này để có thể làm cho linh hồn ông Dầu và bà Dầu không oán thán nữa.

Dương (tiếp tục nói): Còn tại sao liên quan đến Vũ Quang vì chính em ông Võ Phục là Thánh Chú có chứng kiến cảnh hai vợ chồng ông Võ Phục chết liền quyên sinh và được chôn ở trong Gò Quán Cây. Sau khi ông Thánh Chú quyên sinh tự sát ở đúng nơi bây giờ là phần mộ của ông ở Gồ Quán Cây. Đấy chính là ông ấy tự chặt đầu mình để cúng linh hồn ông bà Võ Phục. Chính vì không thể tự chặt đầu mình nên ông ta bắt buộc phải nhờ Vũ Phúc Thuần. Võ Phúc Thuần là một phu mộ ở làng Bái Ân này. Sau khi thấy cảnh này Võ Phúc Thuần liền thuận tình làm theo những gì ông Thánh Chú đề nghị và đã mang xác ông Thánh Chú về chôn ở Gò Quán Cây. Chỉ có điều sau khi chôn ông Thánh Chú xong thì ông Võ Phúc Thuần này đã đột tử và chết luôn cạnh đấy. Cái chết đấy không được ghi lại cụ thể làm chỉ được họ hàng nhà ông ấy truyền miệng lại là ông Thánh Chú có chăng chối lại một điều gì đó với Vũ Phúc Thuần. Việc chôn cất đất hoàn tất mà không một ai biết cả. Người dân trong vùng chỉ biết rằng họ nhìn thấy một người phu nằm chết cạnh cái mộ đấy và được ghi lại tên tuổi người chôn trên một hòn đá để trên mộ. Hòn đá ghi tên người mất và ngày mất. Còn xác người phu chôn ông Thánh Chú nằm chết ngay gần vị trí cái giếng đình sát Ao Cá. Sau này người dân liền đào ở đúng đấy vị trí cái giếng bây giờ. Nhưng có điều khó hiểu là tại sao giếng đấy lúc đầu đào không hề có nước. Chỉ về sau khi sông Thiên Phù bị lấp thì cái giếng đấy mới có nước. Một điều lạ lùng nữa là hòn đá trên mộ ông Thánh Chú tự dưng bị mất đúng tại thời điểm người dân đào giếng đình.
Xuân: Ồ! Thế sao lúc đầu anh nói với em là ông này quyên sinh rồi chôn ông Thánh Chú ở đấy mà? Có gì đó thay đổi để anh nghĩ là bị chặt đầu?
Dương: Lúc đầu anh cũng nghĩ thế. Tuy nhiên khi được bác Hoàng đưa xuống đền ông Thánh Chú ở Gò Quán Cây thì anh phát hiện ra phần mộ đã mất nằm ở dưới ngay bài thờ. Lúc đấy em nhớ không?
Xuân: Vâng! Lúc đấy em và anh cùng xuống. Chính vì thời gian cuốn theo lịch sử nên đã làm phần mộ biến đổi. Dân làng Bái Ân cũng chỉ đoán đấy là phần mộ của ông Thánh Chú mà tôn tạo. Sau đó làm đền thờ trên phần mộ đấy.

Dương: Cái này lúc đầu anh nghĩ thế. Nhưng sau khi đến kiểm tra xem xét cụ thể thì lại không như vậy. Căn cứ theo bản đồ cổ của làng Bái Ân và sơ đồ của đình Bái Ân thì vị trí chôn cất ông Thánh Chú nằm ở đúng nơi ngày trước là nơi hành quyết các phạm nhân của triều đình nhà Lý. Vị trí đúng ở Gò Quán Cây. Đã có nhiều di chỉ và khảo nghiệm ở đây là nơi hành quyết thực thi pháp luật của triều đình nhà Lý. Hay nói cách khác là một cách thị uy, bêu đầu nạn nhân ở gần khu vực chợ, công khai cho mọi người để mang tính răn đe. Chính Vũ Phúc Thuần là người làm việc này. Do vậy, ông Thánh Chú không thể quyên sinh khi đến đây mà đến đây để nhờ Vũ Phúc Thuần thực hiện việc chặt đầu cúng tế người anh. Để khẳng định chắc chắn hơn, anh đã đến nơi làng Chèm, xem lại gia phả dòng họ Vũ và có đúng là ghi rõ Vũ Phúc Thuần làm nghề phu mộ. Tuy Vũ Phúc Thuần sau khi thực hiện công việc trên đã chết bất đắc kỳ tử ở ngay cạnh nơi mà ông Thánh Chú đã hóa thân. Tài liệu dân gian lưu truyền lại đều nói rõ như vậy. Do đó, họ đem xác ông Vũ Phúc Thuần về quê chôn cất ở làng Chèm. Con đao đã chặt đầu ông Thánh Chú cũng đượ người nhà ông Vũ Phúc Thuần mang theo về thờ ở nhà coi như đấy là một bảo vật.
Xuân: Những cái này vẫn còn lưu trữ hả anh?

Dương: Ừ! Chính khi xác minh Vũ Quang thì anh đã được trưởng họ Vũ nói điều này. Ông ta đã dẫn anh xuống đền thờ dòng họ Vũ. Tại đây ông ta có giới thiệu cho anh biết thanh đao mà ông Vũ Phúc Thuần dùng để chặt đầu những tội phạm. Nhưng có một chi tiết là khi chặt đầu ông Thánh Chú xong thì con đao đấy không dùng tiếp mà mang về thờ do ông Vũ Phúc Thuần không có con trai để nói dõi. Sau khi Vũ Phúc Thuần chết thì cũng không có ai theo nghề ông làm nghề phu mộ cả. Tại đây, ông trưởng họ có giới thiệu là cây đao này chính là đao thần hiển thánh. Nó đã dùng để hiển linh Chiêu Điều đại vương. Mà em biết rằng thời vua Lý sau khi ban tặng cho đình Bái Ân 16 đạo sắc thì đã phong 3 người là thành hoàng làng. Đấy là Chiêu ứng Vũ đại vương, tức ông Vũ Phục; Thuận chinh công chúa, tức bà Vũ Phục và Chiêu Điều đại vương - Em ông Vũ Phục tức là ông Thánh Chú bây giờ. Đạo sắc phong đấy được ban xuống đình Bái Ân. Vì thế người nhà ông Vũ Phúc Thuần biết sự việc đã bẩm tấu sự việc này với triều đinh nên một sắc phong nữa ban tặng cho cây đao giúp ông Thánh Chú hiển linh được ban tặng cho dòng họ Vũ ở Chèm là vì thế. Do vậy có thể khẳng định điều mà anh nghi ngờ. Đấy chính là ông Thánh Chú bị chặt đầu rồi ở đúng nơi ông ấy hóa. Do vậy Vũ Quang chính là hậu duệ của ông Vũ Phúc Thuần là người đã giúp ông Thánh Chú hiển linh.
Xuân: Thế nó có liên quan gì đến vụ án này hả anh?

Dương: À! Phải nói tiếp theo là việc ông Thánh Chú có nói gì đó với ông Vũ Phúc Thuần. Khả năng đấy là một bí mật mà lịch sử đã lãng quên. Chính vì khi ông Thánh Chú nói xong, và ông Vũ Phúc Thuần thực hiện việc giúp ông Thánh Chú hiển linh thì trước đấy ông Vũ Phúc Thuần đã khắc lại tên tuổi năm sinh, năm mất của ông Thánh Chú và một câu nói mà ông Thánh Chú nói. Cái này có phần đúng khi liên quan đến truyền thuyết về lập nghiệp của triều Lý. Như mọi người đã biết triều đại Lý được hình thành từ vua Lý Công Uẩn. Được xuất phát từ chùa Bút Tháp ở Bắc Ninh. Sau này khi đến đời vua Lý Huệ Tông thì đã gần như biết trước cái kết của triều Lý. Sau một năm làm vua, Trần Thủ Độ đã ép vua Lý Huệ Tông phải nhường ngôi cho Lý Chiêu Hoàng. Và từ đó có cơ hội cho việc gây dựng nhà Trần. Sau khi vua Lý Huệ Tông nhường ngôi cho Lý Chiêu Hoàng thì ông về thì ông xuất gia đi tu ở chùa Bút Tháp lấy pháp danh là Huệ Quang. Chính ngôi chùa bút Tháp này cũng là nơi là Lý Công Uẩn - vị vua đầu tiên nhà Lý gây dựng cơ đồ. Nhưng hai năm sau vào năm 1226 thì Trần Thủ Độ lo cho việc gây dựng triều Trần đã đến chùa Bút Tháp để gặp vua Lý Huệ Tông nhằm ép chết nhà vua để tuyệt tự hẳn triều Lý. Vì thế nhà vua đã ra sau chùa thắt cổ tự tử chết. Cái này linh nghiệm với lời nguyền của vợ chồng ông bà Dầu chết đi vì việc chữa mắt cho vua đã có lời nguyền với nhà vua này trước khi chết là: Chúng mày sẽ chết tuyệt diệt. Họ Lý chúng mày sẽ không còn một mống nào để mà nối dõi. Chúng tao sẽ thu hẹp hai con sông Tô Lịch và Thiên Phù lại. Và đúng thế, nhà đã kết thúc một cách tuyệt tự ở đúng ngôi chùa Bút Tháp. Nơi sinh ra cũng là nơi kết thúc. Như vậy nó tương ứng với câu được viết trong hòn đá: Lập nghiệp từ cửa phật. Tuyệt tự cũng nơi cửa phật. Vậy điểm cuối cùng chính là Chùa Bút Tháp. Nếu mình khám phá bí mật này ở chùa Bút Tháp sẽ là cái kết cho câu chuyện bí mật về lời nguyền của đình Bái Ân này.

Dương: Nên sau khi nhìn thấy dòng chữ này ở viên đá ở mộ phần ông Thánh Chú bị thất lạc do người dân dùng chính nó để xây giếng đình thì anh đã hiểu đấy chính là nguyên căn ở chùa Bút Tháp. Do vậy khi đến chùa Bút Tháp, đến đúng nơi mà nhà vua Lý Huệ Tông thắt cổ tự tử đã phát hiện ra một hộp giấy có chứ một sơ đồ ghi rõ nội dung là để tạ lỗi với hai vợ chồng ông Thánh Chú mà vua Lý đã cho sau khi chữa được khỏi mắt đã cho chôn theo một số vàng bạc, châu báu theo đúng cách thức mộ táng của người Việt thời đấy. Kèm theo là những đồ cổ được chôn theo nhằm mong tại lỗi với những người đã cứu mình. Do vậy, để tránh người dân biết, vua Lý đã cho bí mật chôn kho báu đấy tại nơi người dân làng đào giếng đình. Nơi chôn cất chính là một cái hang. Theo những tài liệu lúc đầu anh đã nói với em thì tại Ao Cá chính là nơi có một gò đá, nơi còn sót lại suy nhất khúc sông Thiên Phù. Vì vậy ngẫu nhiên tầng địa chất đã tạo nên một cái hang bí mật dưới Ao Cá. Để từ đó kho báu này được bảo vệ một cách ngẫu nhiêu. Nó tồn tại đến tận bây giờ. Cũng chính vì lẽ đó mà khi hỏi bác Hoàng về cái giếng thì bác đã nói: Lúc cái giếng có nước, lúc thì không có nước. Cũng chính vì cái hang đấy nằm ở ngay dưới cái giếng. Nên khi nước hang cạn thì nước giếng phải tràn vào lấp đầy cái hang đấy. Lúc đấy nước giếng sẽ cạn. Sau khi hang được đầy nước thì giếng mới bắt đầu tích tụ nước. Chính sự việc này làm cho người dân ở đấy tưởng lầm là giếng thần là vì thế. Nguyên nhân chính là cái hang nơi có khúc sông Thiên Phù còn sót lại.
Đội trưởng: Vậy theo đồng chí thì Vũ Quang biết sự việc này?

Dương: Đúng anh ạ. Chính Vũ Quang đã biết sự việc này. Lúc nãy tôi đã từng nói Vũ Quang trước từng công tác ở BOMINCO? Chính nguyên nhân này đã làm cho Vũ Quang biết sự việc này. Việc truyền lại truyền thuyết về kho báu của vua Lý nhằm tạ tội với vợ chồng ông Vũ Phục thì cũng đồn đại từ lâu. Nhưng không ai biết được sự thật của nó. Cái này sử sách cũng đã lưu truyền rất nhiều. Ngay như dòng họ Vũ ở Chèm cũng đã từng biết điều đó. Chỉ có điều họ luôn cho đấy là truyền thuyết để lưu truyền cho hậu thế về việc vua Lý được chữa khỏi mắt nhờ ông bà Vũ Phục. Theo những tài liệu của BOMICO chuyển sang cho chúng tôi xác nhận Vũ Quang đã từng công tác ở đây. Sau một vụ việc liên quan đến gói thầu thi công tuyến đường Lạc Long Quân. Tuyến đường này nằm ở gần khu vực làng Bái Ân, phường Nghĩa Đô. Lúc đấy đơn vị thi công có hợp đồng với đơn vị gói thầu rà phá bom mìn ở đây. Vũ Quang nằm trong nhóm thực hiện công việc đấy. Nhưng trong quá trình thực hiện công việc, Vũ Quang đã không hoàn thành nhiệm vụ ở đây, làm ảnh hưởng đến tiến độ thi công của gói thầu này. Phía công ty BOMICO cũng không hiểu tại sao vì Vũ Quang là người làm việc rất có trách nhiệm với công việc. Nhưng từ khi nhận gói thầu này thì Vũ Quang thường hay la cà, không đến đúng giờ làm việc. Sử dụng thiết bị của công ty ngoài giờ.. Nhiều chuyện tiêu cực đã xảy ra nữa. Chính vì thế phía công ty đã buộc thôi việc với Vũ Quang.
Xuân: Thế theo anh Vũ Quang có thể biết sơ đồ kho báu ở đình Bái Ân mà tận dụng công việc này để tìm kiếm?

Dương: Về công việc của Vũ Quang tôi có điều ngờ vực nhưng đã có thể biết rằng. Vũ Quang đã biết có kho báu ở đình Bái Ân nên tìm mọi cách để tiếp cận nó. Ngay như việc làm ở BOMICO cũng vậy. Khi thời gian tuyển lính nghĩa vụ quân sự, Vũ Quang không phải nằm trong diện đi lính nghĩa vụ nhưng anh ta vẫn xung phong đi lính nghĩa vụ mà đích thân là xin làm ở một đơn vị rà phá bom mìn của Bộ tư lệnh Công Binh. Khi xuống nhà của Vũ Quang, và được hỏi thăm những gì về dòng họ Vũ ở đây, mọi người đều ngạc nhiên khi Vũ Quang xung phong đi lính mặc dù Vũ Quang là con một trong một gia đình. Lúc đấy Vũ Quang đã đỗ đại học và chuẩn bị đi học. Tuy nhiên Vũ Quang lại xin đi lính nghĩa vụ. Điều đấy làm tôi ngạc nhiên. Khi tuyển quân thì Vũ Quang xin hẳn vào làm lính nghĩa vụ ở một đơn vị rà phá bom mìn. Với công việc này không phải ai cũng xung phong. Vì tính nguy hiểm. Nhưng Vũ Quang lại xin vào đấy. Lúc nói chuyện với bố Vũ Quang ông cũng thấy làm ngạc nhiên khi Vũ Quang quyết định như vậy. Trong thời gian đi lính ở đấy, Vũ Quang cũng đã cố gắng để được lòng thủ trưởng và xin dần về công ty BOMICO để làm. Cũng vì Vũ Quang được học hành cẩn thận và có chí nên lãnh đạo công ty BOMICO đã để Vũ Quang làm ở đây. Nhân lúc đường Lạc Long Quân được mở rộng cũng là lúc Vũ Quang thực hiện gói thầu này.
Đội trưởng: Nhưng tại sao Vũ Quang lại có thể làm ở BOMICO và làm được ở gói thầu này? Hay chỉ tình cờ?

Dương: Cái này không hề tình cờ mà là chủ động của Vũ Quang. Lúc Vũ Quang đang làm gói thầu đấy, Vũ Quang làm kỹ thuật. Lúc đấy, trong cơ cấu hồ sơ có tên Vũ Quang được cơ quan cử đi học thêm để cơ cấu chức vụ cao hơn do những phấn đấu của Vũ Quang, nhưng anh ta từ chối vì muốn làm việc. Việc này rất có nhiều người thắc mắc. Lúc tôi trao đổi với thủ trưởng của Vũ Quang thì ông ta cũng ngạc nhiên. Thường thì mọi người khi được cất nhắc rất muốn đi học. Nhưng Vũ Quang từ chối mà nhường cho người khác đi. Ông cũng tiếc cho Vũ Quang. Nhưng không thể bắt buộc Vũ Quang được. Chính vì vậy, đã chứng minh thêm một điều Vũ Quang có chủ ý làm công việc này. Nếu không có gói thầu này thì Vũ Quang cũng nghĩ ra nhiều cách để tiếp cận đình Bái Ân.
Đội trưởng: Thế lúc thi công đường Lạc Long Quân sao Vũ Quang biết kho báu này?

Dương: Nếu các anh còn nhớ cách đây khoảng hai năm, cũng vào thời gian thi công đường Lạc Long Quân. Nguyên tắc việc ra phá bom mìn là phải niêm phong khu vực lại. Chính vì khi đơn vị thi công đoạn này đã gặp phải một mạch nước ngầm. Lúc đấy tôi đang có công việc về khảo cổ liên quan đến tuyến đường Lạc Long Quân. Do tuyến đường Lạc Long Quân là một tuyến đường đi trên một nền đất lịch sử. Nhưng tại vị trí ngõ vào từ đường Lạc Long quân rẽ vào đình Bái Ân, đơn vị thi công nền đường đã phải tạm dừng vì gặp một mạch nước ngầm. Lúc đấy Vũ Quang làm kỹ thuận viên chính để thực hiện công việc. Nếu tôi không nhầm đấy là một dạng đường hầm nhỏ. Mạch nước ngầm thì không phải. Vì nơi này là nơi giao nhau giữa sông Thiên Phù và Tô Lịch nên ở đây địa chất rất nhiều cách mạch thông nhau. Khi sông Thiên phù bị lấp thì tự dưng không có nước đâm ra hình thành những dạng mạch ngầm rỗng kiểu này. Lúc đấy tuy là mạch nước ngầm nhưng nước rất ít. Hồi đấy tôi cũng được tiếp cận, nhưng không cụ thể. Sau đấy tôi chỉ nghe là lấp đi chứ không phải là đường hầm. Nhưng theo tôi phán đoán đấy là một dạng mạch ngầm đã không còn nước. Nó thông nhau đến tận cái hang mà nơi vua Lý chôn kho báu. Nên lúc đối chiếu sơ đồ được tìm thấy ở đình Bái Ân thì có một nét vẽ chỉ một đường thông ra sông Thiên Phù. Đấy chính là mạch nước ngầm này. Nó là nơi thoát khí của cái hang mà vua Lý đã tạo ra ở ngay đình Bái Ân. Có thể Vũ Quang đã biết và dò vào để khám phá cái hang đấy.

Đội trưởng: Anh nói làm tôi nhớ cũng thời điểm đấy, đội trọng án chúng tôi cũng đã từng gặp một vụ án giết người ở đúng khu vực đấy. Hồi đấy đồng chí Dũng là điều tra viên chính vụ đấy. Hung thủ giết người đã giết một nạn nhân gần khu vực thi công đường Lạc Long Quân. Hiện trường gây án để lại còn sót một đồng tiềng thời Lý thì phải. Sau đây chúng tôi bàn giao đồng tiền nằm trong túi áo nạn nhân cho bên văn hóa. Hung thủ giết người đến bây giờ vẫn không tìm thấy. Cũng là do nằm trong phạm vi đất quân đội đang thi công nên chúng tôi cũng có phần hạn chế.

Dũng: Đúng anh ạ. Lúc đấy em làm điều tra viên chính mà. Hung thủ gần như không để lại bất kỳ một manh mối nào. Vụ án đấy đành tạm gác lại.

Dương: Hồi đấy chính tôi cũng nghe qua vụ án đấy và được nhìn tận mắt đồng tiền cổ đấy. Các đồng chí nhắc tôi mới nhớ. Đồng tiền cổ đấy cũng cùng niêm đại với thời gian đình Bái Ân được hình thành. Điều đó khả năng Vũ Quang đã biết đường vào kho báu và đã tìm thấy gì đó. Sau đấy có tên này phát hiện và Vũ Quang có thể giết để bịt đầu mối. Vì vậy, cũng là một phần Vũ Quang không làm ở BOMICO nữa. Sau khi làm đường xong thì đường vào kho báu cũng đã bị bịt kín nên Vũ Quang đành phải tiếp cận bằng cách duy nhất là từ đình Bái Ân.

Đội trưởng: Đồng chí nói có lý. Nhưng tại sao hung thủ lại giết Vũ Quang? Vũ Quang có biết bác Hoàng không?
Dương: Có anh ạ! Chính mẩu bút chì trong tay nạn nhân đã nói lên điều này. Khi tiếp xúc với nạn nhân, tôi đã lấy được nó trong tay của Vũ Quang. Sau đó vào trong phòng nói chuyện với bác Hoàng thì khi bác Hoàng dùng bút viết lại một số thông tin cho tôi thì bác đã dùng chính cái bút chì đã gãy một đoạn để viết cho tôi những thứ mà tôi đề nghị.
Xuân: Nhưng tại sao Vũ Quang lại gặp bác Hoàng? Tại sao cái mẩu bút chì này lại nằm ở trong tay Vũ Quang?
Dương: Việc này phải hỏi bác Hoàng. Nhưng chính vì xác chết mất đầu nên bác Hoàng không biết đấy là ai. Vũ Quang đã chủ động gặp bác Hoàng để đề cập vấn đề về việc tìm kiếm kho báu. Người bán hàng đầu ngõ đã xác định có Vũ Quang khu vực đấy vào thời gian khoảng từ 5h chiều đến 6h chiều. Lúc đấy trước khi vào đình Bái Ân, Vũ Quang đã ngồi hút thuốc ở đấy. Và loại thuốc Vũ Quang hút khá hiếm ở đây. Rất ít có cửa hàng bán. Đấy là thuốc lá du lịch. Ngay khi vào phòng bác Hoàng, vì anh cũng là người hút thuốc nên anh biết. Mùi thuốc du lịch hơi khét. Khi ngồi uống nước ở phòng với bác Hòa thì có những mẩu thuốc lá vứt ở gần nơi sọt rác dưới gầm. Nhất là bác Hoà không phải là người hút thuốc. Căn phòng đấy chỉ để bác Hoà tiếp những người quan trọng và thân thiến. Do đấy mùi thuốc lá du lịch này vẫn còn ám lại chưa hết. Còn khi nhìn thấy xác chết khi chưa biết đấy là Vũ Quang anh thấy xác chết có đôi tay khá đẹp, vết ố vàng ở ngón tay thứ 2 và3 của bàn tay phải, chứng tỏ người đàn ông này hút thuốc khá nhiều và thuận tai trái. Do những người hút thuốc thường dùng tai không thuận của mình để cầm điếu thuốc. Vết nhám ở ngón tay khác nặng nên khả năng dùng loại thuốc lá dạng cuốn. Vì chỉ có thuốc lá dạng cuốn mới để lại những vết như thế này. Vết đấy gần như ố vàng nên khả năng bị nghiện thuốc lá nặng do cầm nhiều. Thường thì nếu nghiện nặng thuốc lá thì họ đốt rất nhiều. Trong thời gian này chứng tỏ họ có điều gì đó không ổn về mặt tinh thần. Đang phải suy nghĩ nhiều. Do vậy, anh có đi xung quanh khu vực đấy ngồi uống nước và có để ý duy nhất một chỗ bán nước có bán thuốc lá loại này. Ngồi hút thuốc và nói chuyện thì mới biết trước thời gian phát hiện ra hung thủ bị giết thì có một thanh niên hay ngồi đây hút thuốc và chờ ai đó. Anh ta chỉ hút thuốc du lịch. Thời gian vào khoảng gần 5h đến 6h. Nhất là gần một tháng nay anh ấy ngày nào cũng ngồi đó uống nước và chờ một ai đó. Nên anh có thể khẳng định Vũ Quang có biết bác Hoàng và đã lên kế hoạch cho việc này từ lâu.

Dương (tiếp tục): Ngoài ra nhìn áo sơ mi họ mặc được là lượt khá rõ nên trước khi đến đây họ đã có sự chuẩn bị. Cũng một phần khi bước vào khu vực có xác chết không nhìn thấy vết máu nào. Mọi cảnh vậy xung quanh gần như không có sự va chạm. Do vậy có khả năng xác chết được bí mật mang đến. Và điển hình nhìn đôi dép họ đi mà xem, không một tý bụi bám. Nếu nhìn vào quang cảnh, họ thuận chân trái vì nhìn vết gót chân này có trai hơn gót chân bên kia. Nhưng cái dép đi lại thì có gót đế mài bằng nhau. Còn nữa. Nhìn ở vết cắt của cổ, không hề có tý máu nào. Hiếm! Cắt đúng mạch máu thì làm gì giữ được máu phun ra. Nhất là ở vị trí cổ. Vết cắt ngọt nên khả năng đã có sự chuẩn bị về việt cắt cổ này. Mà cắt xong vẫn không thấy máu trào ra phải trong trong lúc cắt người cắt đã chủ động bơm một loại dung dịch nào đó để cầm máu. Đối chiếu với những gì anh hỏi về Vũ Quang ở Chèm và cơ quan cũ thì đúng Vũ Quang nghiện thuốc lá thật và thuận tai trái. Nhất là Vũ Quang hay dùng tai trái để viết. Một điểm mà không thể giấu đi đâu được. Khi xác định dấu vân tay thì bên pháp y không xác đinh được do toàn bộ vết vân tay gần như không còn, bị cháy xem. Chứng tỏ người chủ định làm việc này khá chi tiết khi thực hiện. Phải dùng đến biện pháp xác định ADN thì mới có kết quả đấy. Nên cái chết của Vũ Quang là do một sự sắp đặt có sẵn từ ban đầu.

Đội trưởng: Thế mẩu bút chì trên tay Vũ Quang có liên quan gì đến vụ án hả đồng chí?
Dương: À! Phải nói về điều này thì hơi dài. Khi gặp bác Hoàng, lúc bác Hoàng lấy bút để viết lại những thông tin cho tôi thì cũng dùng chính cái bút đấy để viết. Lúc đấy do không tìm được cái bút nào, bác Hoàng mới mở tủ ra lấy cái bút này. Lúc đấy tôi hơi ngạc nhiên vì cái bút bị bẻ mất một đoạn. Khi bác viết xong đưa cho tôi rồi cất vào tủ thì tôi nhìn thấy trong có một cuộc giấy bị cà bởi ruột bút chì. Lúc đấy ngăn tủ bị lem luốn cả do bụi bút chì gây ra. Vì chắc lúc đó bác Hoàng chưa kịp lau đi. Cái này phù hợp với tấm bản đồ tìm được ở chùa Bút Tháp. Loại bản đồ này được vẽ mờ trên một mặt giấy phía sau. Nó chính là một bức sắc phong bị mất ở đình Bái Ân. Mặt sau đấy đã được mài bằng bút chì để hiện lên sơ đồ đường hầm đưa vào kho báu đấy. Bức sắc phong đấy tìm được ở chùa Bút Tháp. Nó hoàn toàn trùng khớp với bức sắc phong bị mất ở đình Bái Ân này. Vì vậy muốn tìm thấy sơ đồ bắt buộc phải dùng bút chì để phủ lên đấy cho hiện dần ra. Như vậy Vũ Quang đã biết được điều này và đến trao đổi với bác Hoàng. Bác Hoàng đã thuận tai và lấy bức sắc phong ra cho Vũ Quang thử để xác minh. Mẩu bút chì là tang vật đấy cũng bị mòn hết đầu viết theo chiều ngang. Nên chứng tỏ người dùng nó cũng phải để ngang cây bút để mài xuống tấm bản đồ. Cái chi tiết này trùng khớp với chi tiết cái bút chì mà bác Hoàng viết vào tờ giấy. Lúc đấy do khó viết nên bác viết mãi mới được. Tôi cũng để ý thấy đầu bút chì tự dưng bị mòn theo chiều ngang. Cả hai chi tiết này có thể khẳng định Vũ Quang đã ở trong đấy với bác Hoàng và trao đổi về bí ẩn của căn hầm kho báu đấy. Sau khi trao đổi xong thì Vũ Quang mới ra ngoài. Nhưng trên tay vẫn còn cầm mẩu bút chì tang vật này, chưa kịp vứt đi.
Đội trưởng: Thế những người như Phong, Thắng, Mạnh là hung thủ giết Vũ Quang? Nhưng theo những chứ cớ ngoại phạm thì họ không có liên quan đến Vũ Quang. Nhất là chưa bao giờ gặp Vũ Quang cả. Làm sao họ biết được? Vậy mục đích gì ở đây hả đồng chí?
Dương: Có tất cả điều có logic riêng cho nó. Bắt đầu từ đây chính là mấu chốt của vụ án nhé. Cho phép tôi hút thuốc được không? Chết nỗi tôi cũng hơi nghiện thuốc.

HỒI 07 – PART 02

Sau khi hút xong điếu thuốc Dương bắt đầu câu chuyện của mình:
Dương: Cái này phải bắt đầu từ cuộc gặp gỡ giữa Vũ Quang và bác Hoàng đã. Nhưng phải khẳng định một điều là cả ba người này đều là hung thủ. Và cả ba điều biết rõ Vũ Quang là ai. Nhưng để giải thích điều này cho tôi được nói sau. Phải bắt đầu từ việc Vũ Quang gặp gỡ bác Hoàng đã. Nếu theo những gì tôi nói ở trên thì Vũ Quang đã gặp bác Hoàng hôm xảy ra vụ án này. Thời điểm đấy khoảng từ 5 đến 6h chiều. Nó trùng khớp với chi tiết mà tôi đã nói ở trên. Vũ Quang đã tìm hiểu cặn kẽ những gì diễn ra ở đình Bái Ân này gần một tháng. Sau đấy đúng hôm xảy ra vụ án là đúng hôm Vũ Quang gặp bác Hoàng. Tại thời điểm trao đổi với bác Hoàng về sơ đồ kho báu ở dưới Ao Cá thì Vũ Quang đã dùng tạm mẩu bút chì để vẽ lên tấm sắc phong thứ hai này. Chính là bức sắc phong cho ông Thánh Chú. Sau khi đối chiếu với bức sắc phong mà Vũ Quang mang theo thì hoàn toàn khớp. Lúc đấy bác Hoàng mới hẹn gặp Vũ Quang vào một dịp khác để thống nhất cùng nhau thực hiện việc tìm cửa hầm kho báu dưới Ao Cá. Thời gian trao đổi công việc khoảng 30 phút. Khi ra về thì bác Hoàng giữ lại bức sắc phong đã được đánh dấu một nửa bản đồ ở trong tủ và khóa lại. Còn Vũ Quang thì cầm tấm sắc phong thứ hai về để chuẩn bị ngày đến gặp bác Hoàng lần nữa. Nhưng việc trao đổi giữa hai người này bị một người gác đình biết. Đấy là Thắng. Vào thời điểm trước khi xảy ra án mạng là khoảng 6h30 chiều tối, Thắng có nguyên nhân duy nhất ở gần đấy là phụ giúp cho vợ dọn hàng ở chợ Nghĩa Đô. Việc này nếu bình thường thì không sao. Nhưng khi nói chuyện Thắng đã không biết rằng việc hôm đấy dọn hàng cho vợ từ 6h30. Tức là chợ Nghĩa Đô hôm đấy các hàng dọn dẹp vào khoảng 6h30 chiều. Lúc trước đấy Thắng có đến chợ để phụ giúp vợ dọn hàng. Vợ Thắng kinh doanh mặt hàng thực phẩm như mắm, đồ ăn. Nếu thắng dọn hàng lúc đấy thì phải có mùi ám của hàng hóa. Nhưng lúc thẩm vấn Thắng thì tôi không nhận thấy mùi của hàng hóa đấy. Chứng tỏ Thắng dọn hàng cho vợ sớm hơn trước 5h chiều. Để khi tôi thẩm vấn lúc gần 6h mà Thắng đã tắm giặt sạch sẽ. Nhưng khi nói chuyện Thắng lại bảo là tầm đây ngày này cũng dọn hàng cho vợ. Nên nó không logic ở chỗ đấy.

Dương: Khi phát hiện ra Vũ Quang đang vào gặp bác Hoàng, Thắng đã bí mật theo dõi ở phía cửa hậu phòng sau đấy. Chính nơi Thắng đứng theo dõi vẫn còn vết và mùi thực phẩm vướng ở cánh cửa hậu. Từ cánh cử hậu phòng này rất thuận tiện cho việc nghe trộm phòng bác Hoàng. Nhất là lối ra phía sau thì không ai biết cả. Chính vì lẽ đó, Thắng đã đợi Vũ Quang nói chuyện xong rồi, đợi quan đi ra phía sau thì dùng khí ete bịt mồm Quang, siết chặt không cho Quang nói được. Vì thế sau khi bác Hoàng chia tay Quang bác Hoàng cũng không nhận ra sự việc là Vũ Quang bị lôi vào căn phòng phía sau. Sau đấy, Thắng đã điện thoại cho Phong đang ăn ở gần đấy với đám bạn là về thay quần áo cho Vũ Quang và thực hiện việc cắt đầu của Quang. Lúc đấy, thời gian khoảng 6h chiều. Phong đang ăn nên không nghĩ ra cách nào phải giả vờ đau bụng để đi vệ sinh. Xác minh việc này tôi đã hỏi nơi Phong ăn cùng đám bạn thì được người bán hàng nói như vậy. Ông ta chỉ nhớ là Quang đau bụng ghê lắm, nôn thốc nôn tháo do uống nhiều rượu hay sao ý. Thấy ôm bụng ra phía sau nhà vệ sinh. Cũng phải đến 30 phút mới vào ăn tiếp.

Nhân thời gian đấy, Phong đã chạy về nhà để cho Thắng ra giúp vợ dọn hàng. Đấy là căn cứ ngoại phạm có thể qua mắt các cơ quan chức năng khi tìm hiểu vụ án. Còn Phong, chúng ta phải biết là Phong đã từng làm trong Bộ tư lệnh Hoá học. Do đó, những kiến thức thực tế về những gì xử lý xác chết hoàn toàn Phong có thể làm được điều này. Phong dùng chính con dao mà Mạnh chuyên để pha thịt lợn cho vợ để cắt cổ Vũ Quang và sau đó dùng các chất dung dịch làm cho máu không chảy ra. Căn cứ theo kết luận của pháp y thì hóa chất dùng cho việc đấy phía công an không có. Hoá chất đấy dùng cho quân đội là chính để cầm những vết thương tức thì. Do vậy, người giết hung thủ phải là người có kiến thức về lĩnh vực này khá giỏi. Nên việc pháp y của BCA không thể xác minh được nên chúng tôi phải nhờ qua pháp y quân đội mà trực tiếp là các đồng chí ở BTL Hóa học đến xác minh. Sau khi thực hiện xong hành vi của mình thì Phong rửa tay sạch sẽ và đến ăn ở quán ăn như bình thường để mọi người khỏi nghi ngờ. Việc còn lại là để cho Mạnh.

Dương: Mạnh với lý do rất hợp lý là đến nhà một người bạn ở trên phố. Thực chất Mạnh chỉ đến chở vợ đến đấy là khoảng 8h tối, Mạnh đến đón vợ về. Thời gian đấy Mạnh quay lại đình Bái Ân một cách bí mật để mua quầo áo mới cho xác chết của Vũ Quang. Mua xong Mạnh nhận được điện thoại của Phong là đã thực hiện xong công việc. Lúc này Phong đã khéo léo đẩy xác Vũ Quang vào gầm gường để Mạnh về thực hiện nốt công việc. Khi tôi xác minh ở nhà bạn của Mạnh thì bạn bè cũng chỉ nói là hai vợ chồng Mạnh đến chơi và lúc về Mạnh đến đón vợ. Trong thời gian đấy Mạnh không hề đề cập là ở đâu. Nhất là con dao mà hung thủ thực hiện đã được Mạnh phi tang. Vì vậy khi ra xác minh ở cửa hàng bán thịt lợn của vợ Mạnh thì vợ Mạnh lúc đấy đang dùng một con dao pha thịt lợn khá mới, không phải loại chuyên dụng. Lúc tôi hỏi, chị ấy chỉ trả lời là dùng quen lại này rồi. Nhưng nhìn các hàng thịt khác thì loại dao pha thịt đấy không phù hợp. Nhất là quá mới để cho một cửa hàng bán thịt lợn. Đặc điểm của con dao pha thịt lợn là rất sắc và ngọt. Bản to. Do vết cắt rất ngọt thì chỉ có thể dùng dao bản to như dao pha thịt chứ các loại dao khác khó có thể cắt ngọt như vậy. Sau khi Mạnh về đình Bái Ân thì đã mặc và thay quần áo cho xác của Vũ Quang và sau đó đợi mọi người đến để tiếp tục công việc. Bộ quần áo Vũ Quang và đầu của Vũ Quang đã được gói cẩn thận và phi tang. Hiện chưa thấy. Điều này khi ở Công ty BOMICO tôi đã từng nghe lại việc thủ trưởng của Vũ Quang nói Vũ Quang là dân thi công, quần áo chủ yếu dân công trường lao động. Những đồ lịch sự như quần âu, áo sơmi rất ít khi Quang mặt. Nhiều lần phê bình rồi nhưng anh ta không thay đổi. Nhất là Quang là người hút thuốc lá rất nhiều. Do vậy, quần áo của Quang đang mặc không hề có mùi thuốc lá ám vào. Điều này đã phi logic rồi.

Xuân: Thế cho em hỏi, tại sao chúng lại giết Vũ Quang? Vì tấm bản đồ? Nhưng sao không giết bằng cách khác mà lại dùng cách này để giết Vũ Quang. Vậy chúng đều thống nhất cách thức thực hiện từ trước đó rồi hay như thế nào? Việc này em vẫn chưa thực sự thấy sáng tỏ. Nhất là những vết chân để lại hiện trường cũng khoảng 6 người.

Dương: Việc này em lại đúng nhưng có cái mà em chưa đúng. Lúc cả ba ở trong phòng để chuẩn bị khuân xác Vũ Quang ra giếng đình để ở đấy thì lúc đấy bác Hoàng lại chuẩn bị ra ngoài. Chính vì lẽ đó, chúng đã vội vàng thay đổi phương án là để ở gần chỗ cửa hậu của lối ra. Để làm cho mọi người tin thì chúng đã đi chân đất dẫm lên phía giếng đình để gây ra nhiều vết chân nhằm đánh lừa ý việc tìm hiểu sự việc. Điều này liên quan đến việc cả ba biết lời nguyền của đình Bái Ân này. Do vậy, mâu thuẫn là cái giếng là cửa ngõ để tìm đến kho báu. Do vậy, để cho mọi người không bén mảng đến giếng đình, chúng đã lên ý định để xác chết ở khu vực đấy để mọi ngươì tinh cái sự thật về lời nguyền này là đúng. Do vậy mới có chuyện là kéo xác chết ra để ở giếng đình. Một phần để làm giảm đi những tìm kiếm khu vực đấy. Nhằm bảo vệ cửa hầm của kho báu. Tạo điều kiện thuận lợi cho chúng có thể lấy được kho báu như đã định. Việc này khi xem biên bản pháp y thì trên người của nạn nhân chỉ hằn vết ở hai chân và gần phía hai tay. Do vậy với 3 người để bê xác chết ra chỗ đấy là rất hợp lý. Cũng chính vì quần áo không hề bị nhàu nát và hoàn toàn mới.

Đội trưởng: Nhưng tại sao chúng lại giết Vũ Quang theo kiểu đấy? Chứng tỏ Vũ Quang đã biết chúng rồi và chúng cũng đã khá thành thục trong việc dựng lại hiện trường đấy chứ. Không hề có gì để lại. Ngay cả vân tay cũng không hề có. Việc này không hề đơn giản với những tội phạm không chuyên nghiệp.
Dương: Đúng! Anh nói đúng. Nhưng phải nói là chúng cực kỳ thông minh phải không anh! Mấu chốt chính trong vụ án mới chỉ bắt đầu anh ạ. Cái chính là từ đấy xuất hiện người thứ 3. Một con người dấu mặt. Cả ba đều không có kiến thức về khảo cổ cũng như dựng lại hiện trường thì làm sao phối hợp một cách nhuần nhuyễn thế được. Nhất là mọi chi tiết gần như khớp. Không có gì để nói. Ngay cả CANH vào xác minh đều khó. Chúng đều có căn cứ ngoại phạm cả. Vậy người thứ ba là ai? Anh cho em nghỉ một lúc để tiếp tục diễn biến. Em thèm thuốc lá quá. Nhưng hết mất rồi! Anh Dũng còn thuốc lá không?
Dũng: Đây! Mà đồng chí hút thuốc cũng nhiều nhỉ?
Dương: Vâng! Thuốc lá tuy ảnh hưởng đến sức khỏe như làm cho em đỡ căng thẳng.
Đội trưởng: Thế người bí mật thứ ba là ai?
Dương: Người thức ba này cũng biết Vũ Quang và bác Hoàng. Chính cuộc gặp gỡ giữa bác Hoàng và Vũ Quang cũng có người thứ ba. Tuy nhiên chi tiết này bác Hoàng không nói vì không biết Vũ Quang đã chết. Xác chết không đầu thì càng làm bác Hoàng tin rằng lời nguyền của ông bà Dầu là đúng và lời nguyền đấy ứng với những xác chết không đầu mà bác đã gặp. Vì sao tôi biết là có người thứ ba là lúc nói tôi và Xuân cùng nói chuyện với Bác Hoàng khi ở căn phòng của bác. Lúc đấy nhìn xuống sọt rác rất nhiều tàn thuốc lá. Nếu trong vòng một tiếng đồng hồ nói chuyện thì liệu Vũ Quang có thể hút được bao nhiêu điếu thuốc? Nhất là vừa hút vừa trao đổi công việc và bàn bạc với bác Hoàng? Cái này chỉ khoảng từ 5 đến 7 điếu thuốc. Nhưng chúng ta phải hiểu là thuốc Vũ Quang hút là thuốc lá cuốn, không có đuôi thuốc. Nên tìm ở trong sọt có cả thảy 4 đuôi thuốc. Loại thuốc này là thuốc Ngựa trắng. Cũng khá đắt trên thị trường. Người hút thuốc cũng nghiện thuốc không kém gì Vũ Quang cả. Chỉ có điều anh ta có cái tật thuốc gần hết thì vứt đi. Chứ không đợi hết điếu thuốc. Xuân còn nhớ anh và Xuân lần thứ hai đến gặp bác Hoàng thì toàn bộ đồ đạc được kê lại gọn gàng không? Không phải tình cờ. Chính là người thứ ba này đã giúp bác Hoàng kê lại. Nếu theo hướng thứ nhất của cái tủ thì cái tủ đã chặn hướng cửa sổ nhìn ra phía cổng hậu. Chính nó góp phần cho việc nghe trộm của Thắng và việc bác Hoàng không phát hiện ra việc Thắng đã giết Vũ Quang. Sau khi anh và em đến lần thứ hai, lúc đây bác Hoàng đã thay đổi lại tủ kê và bàn ghế vì căn cứ theo những gì bác đấy đang nghi ngờ có nhiều bọn trộm cắp lợi dụng lối cửa sau để vào đình ăn trộm. Nên cửa hậu sau khi chuyển cái tủ đi sẽ nhìn thằng từ phía bàn tiếp khách. Như vậy dễ quan sát hơn cho việc người ra, người vào. Chính lỗi ngớ ngẩn đấy làm bác Hoàng phải trả giá.
Đội trưởng: Nhưng tại sao người thứ ba lại tham gia? Tại sao họ lại biết bác Hoàng và Vũ Quang? Liệu có điều gì đó bí ẩn không?
Dương: Thôi! Đến lúc này tôi xin nói thằng luôn. Hung thủ chính dựng lên toàn bộ vụ án này không ai khác chính là anh. Anh Dũng ạ!

Dũng giật mình. Mọi người đều ngạc nhiên không hiểu tại sao. Lúc này Dũng bình tĩnh nói với Dương:
Dũng: Anh Dương không nên kết luận vội vàng! Chuyện này không hề đơn giản anh ạ
Đội trưởng: Đúng đấy! Đây là một vụ án đặc biệt. Nên anh Dương biết nên nói rõ. Vả lại chính Dũng là điều tra viên chính của vụ án thì sao Dũng lại dại để xảy sự việc này?
Dương: Tất cả chúng ta đều đã bị lầm. Người lừa toàn bộ mọi người không ai khác là Dũng. Anh Dũng ạ. Nói đến đây thì anh rõ hơn tôi. Người thứ ba không ai khác là anh. Chúg ta quay lại thời gian cách đây 2 năm một tý. Lúc đấy ở vụ án xảy ra ở đường Lạc Long Quân, khu vực gần đình Bái Ân. Lúc đấy Vũ Quang đang là cán bộ thi công của BOMICO ở đoạn đấy. Khi phát hiện ra đường vào hầm Vũ Quang đã đi vào để tìm vị trí căn hầm. Tuy nhiên không đủ thời gian. Lúc đấy, Vũ Quang tình cờ bị một kẻ trộm đã cướp ở đấy và Vũ Quang đã vô tình giết tên đấy. Chính cái này đã nói lên việc tại sao Vũ Quang không làm ở đấy nữa. Đội trọng án CANH đã đến ngay tức khắc. Người điều tra viên chính là anh Dũng. Anh Dũng đã tìm ra Vũ Quang là hung thủ và định đưa ra ánh sáng nhưng Vũ Quang đã nói ra kế hoạch của mình. Để thuyết phục anh Dũng, Vũ Quang đã cho Dũng một món đồ cổ vật tìm được. Đấy là đồng xu thời Lý. Đồng xu thời Lý này cũng được tìm thấy ở xác chết của tên và Vũ Quang đã giết. Nên chi tiết này đã làm lộ ra vấn đề là tên hung thủ đã cướp đồng tiền cổ đấy từ Vũ Quang. Vũ Quang đã động thủ. Và chính đồng xu thứ hai hiện đang đeo trên cổ của anh đấy. Lúc đến hiện trường, tôi đã thấy anh đeo nói nhưng không để ý. Nhưng khi ở công ty BOMICO xác minh Vũ Quang thì mơí nhớ ra vụ án cách đây hai năm. Sau đấy tôi phải tức tốc lên Bảo tàng lịch sử để tìm lại đồng xu thời lý đấy và chụp lại nó đây. Nó chắc chắn giống nguyên mẫu đồng xu anh đang đeo trên cổ.

Dương: Nguyên nhân thứ hai là khi kiểm tra các tàn thuốc lá ở chỗ bác Hoàng, anh đã vô tình để những mẩu thuốc lá của mình ở sọt rác. Kiểu hút thuốc không hết của anh vẫn không bỏ. Ngay cả lúc này. Anh nhìn xem trên gạt tàn trước anh, những điếu thuốc mà anh hút vẫn thừa phần còn lại không hút hết theo thói quen. Đã là thói quen thì khó bỏ lắm. Đúng loại thuốc ngựa trắng. Lúc tôi xin anh điếu thuốc là lúc anh lấy bao ngựa trắng ra mời tôi. Và hoàn toàn giống loại thuốc ở sọt rác trong phòng bác Hoàng. Một việc nữa mà anh không kịp dấu mặc dù anh dựng lại hiện trường khá hợp lý. Mặc dù anh không hề tham gia vào việc giết người và dựng lại hiện trường của ba người kia. Đấy chính là anh đã ngồi cùng bác Hoàng và Vũ Quang khi bàn câu chuyện về tấm bản đồ cất giấu kho báu. Lúc đấy, Vũ Quang đã dùng bút chì để mài lên tấm bản đồ. Bột chì đã được Vũ Qung phủi ra khỏi bản đồ để nhận được hình vẽ. Nhưng anh ngồi cạnh đó nên những bụi chì đã không may bám một phần vào áo sơ mi của anh. Vì anh không biết là Vũ Quang thuận tay trái nên anh đã ngồi bên tay phải. Nhưng Vũ Quang lại thuận tay trái nên khi mài xong lên tấm bản đồ, Vũ Quang đã dùng tay phải theo quán tính gạt bụi chì ra khỏi tấm bản đồ đấy. Và vô tình đúng hướng của anh ngồi. Anh cũng biết nên né sang một bên nhưng không kịp và một phần đã vướng vào áo anh. Lúc anh gặp tôi thì tôi đã phát hiện ra điều đó. Cũng vì thế khi ngồi đối diện với bác Hoàng, tôi và Xuân cũng như anh và Vũ Quang ngồi nói chuyện với bác Hoàng. Lúc đấy hiện trường chưa sao trộn nên cái ghế anh ngồi dính một phần bụi chì mà Vũ Quang gạt ra nữa. Điều này không thể giấu được.

Dương: Còn nguyên nhân vụ án chính là anh là chủ mưu. Anh và Vũ Quang đã biết từ trước nên khi anh đã điều tra được hung thủ là Vũ Quang và Vũ Quang đã nói cho anh biết kho báu đấy. Sau đó anh và Vũ Quang đã lên kế hoạch này. Vì chỉ có anh mới biết bác Hoàng và có trọng lượng trong lời nói được. Nhưng điều quan trọng là anh không muốn mình dính máu ở đây. Anh đã lên kế hoạch này và làm việc với ba người ở đình. Vì anh biết chi tiết về lời nguyền ở đình Bái Ân. Chính Vũ Quang đã nói với anh tất cả. Nhất là đến phút cuối khi Vũ Quang mang tờ sắc phong có tấm bản đồ đến đối chiếu với bác Hoàng thì anh đã lên kế hoạch trước đấy cho ba người kia với nhiều lời hứa hẹn. Vì không ai khác là những người ở đình có thể là duy nhất lấy được kho báu mà không ai biết. Nhưng Vũ Quang biết, nên nhân việ Vũ Quang đã thống nhất với bác Hoàng về kho báu, anh đã tận dụn cơ hội này để giết Vũ Quang bịt đầu mối duy nhất với bác Hoàng. Còn việc tại sao anh dùng phương án cắt đầu cũng chính vì Vũ Quang là người bác Hoàng biết. Nếu phi tang bằng biện pháp thông thường bác Hoàng biết thì sẽ ảnh hưởng đến kho báu dưới Ao Cá. Nên dùng biện pháp cắt đầu là hợp lý nhất và cũng phù hợp với vụ án này. Nhưng nếu không có cái bút chì để tìm bản đồ của Vũ Quang thì chắc sẽ không thể phát hiện ra anh. Còn để chứng thực việc này chỉ cần gọi bác Hoàng xác minh hôm Vũ Quang có anh hay không là rõ.

Dương nói xong, mọi người đều ngạc nhiên. Lúc này, Dũng không biết nói điều gì chỉ cúi mặt. Còn đồng chí đội trưởng đội trọng án chỉ còn biện pháp duy nhất là tạm giam đối với Dũng ngay lập tức. Ngay trong tối hôm đấy lệnh bắt khẩn cấp với Phong, Mạnh, Thắng được đưa ra. Còn Dương và Xuân đến đình Bái Ân để gặp bác Hoàng. Lúc này Bác Hoàng mới bàng hoàng khi biết sự việc. Toàn bộ bí mật về đình Bái Ân và những gì bác biết, bác đã khai toàn bộ với cơ quan chức năng. Một đơn vị bí mật tìm ra cửa hẩm nằm dưới Ao Cá và toàn bộ những gì chôn dưới căn hầm bí mật đấy được đóng dấu tuyệt mật chở về Mật khu 88. Tất cả các sự việc đầu mối có liên quan chỉ có những người có chức năng mới biết. Xuân và Dương vui vẻ vì chuyên án đầu tiên của họ đã thực hiện một cách tốt đẹp. Sau gần một tháng khi chuyên án đã được kết thúc, Dương và Xuân cùng đến đình Bái Ân để vãn cảnh. Xuân nói:
Xuân: Cho em hỏi tý được không anh?
Dương: Em cứ nói đi. Chắc về tiếng kêu trong đêm của người phụ nữ phải không?
Xuân: Vâng! Em vẫn tò mò về chi tiết đấy
Dương (cười): Anh tưởng em phải biết rõ hơn anh những chi tiết này
Xuân: Nhưng không hiểu tại sao lại có tiếng kêu đấy. Mà chỉ có anh, em và bác Hoàng nghe thấy?
Dương: Thế em và anh cùng đến cái giếng đình lần nữa xem có nghe thấy gì không nhé?
Xuân: Anh nói thật không?
Dương: Thật chứ sao không? Mà lúc này cũng gần tối rồi đấy. Xem như thế nào nhé! Nếu còn tiếng kêu thì anh sẽ không giải thích. Còn hết tiếng kêu rồi thì anh sẽ giải thích cho em.
Xuân: Anh nhớ nhé!

Và rồi cả hai lại đợi đến buổi tối, đúng 11h đêm thì cả hai lại đến bên giếng đình. Lúc này mọi người đã ngủ, không gian vắng lặng như vốn nó vẫn có. Một tiếng văng vẳng lại vang lên: Hãy trả lại đầu cho tôi...... Xuân giật mình. Sao lại có chuyện như vậy?........

Câu chuyện này của tôi đến đây là hết. Một bí ẩn về tiếng kêu trong đêm làm cho những bí ẩn về những linh hồn vẫn nằm trong im lặng. Theo tôi mọi cái đã là truyền thuyết và bí ẩn hãy để nói tiếp tục như vậy để mọi người có điều để nghĩ, để suy luận, để tự hào. Nhất là để biết đến một di tích lịch sử vô cùng giá trị của Hà Nội là đình Bái Ân. Một ngôi đình mà tính chất lịch sử của nó luôn tồn tại mãi mãi.

VỤ ÁN HỒN MA Ở HOÀNG THÀNH THĂNG LONG
 (Đang tiếp tục cập nhật)

Không có nhận xét nào: